Beta: Suzaku
Sở Tụ nhìn Hoàng đế không bao giờ lộ ra cảm xúc bên ngoài mà giờ đây lại trưng ra vẻ mặt quái dị, nghĩ vô luận trước đây Tần Lam Phong cùng Hoàng đế có quan hệ tình nhân, hay Tần Lam Phong là Tần Nguyệt, thì hai loại khả năng này đều làm tâm tình cậu phức tạp.
Hoàng đế đã có hậu cung ba nghìn, mà trong đoạn thời gian cậu rời đi, cư nhiên còn cùng tướng quân có tư tình, suy nghĩ như vậy, cậu chỉ cảm thấy trong lòng bị rối lên một trận khó chịu đến lợi hại.
Nếu người nọ là Tần Nguyệt, Hoàng đế rõ ràng đã biết Tần Nguyệt ở nơi nào, mà Sở Tụ khắp chốn thăm dò tìm kiếm nàng lại không có tăm hơi, Hoàng đế hiểu rõ Sở Tụ đang tìm, nhưng không có một chút ý tứ muốn nói cho cậu; mà Tần Nguyệt làm tướng quân, biết cậu đã trở lại trong triều nhưng không có truyền đến bất luận thông tin gì cho cậu, cho dù là hỏi một tiếng cũng không có, xem ra trong lòng Tần Nguyệt nhất định thực khinh thường cậu, biết cậu cùng Hoàng đế có tư tình, chắc chắn hận chính mình lừa dối nàng, có khả năng sẽ cho là mình đang đùa tình cảm của nàng. Điều này làm cho Sở Tụ vừa uể oải vừa đau khổ, muốn sớm đem Tần Nguyệt tìm ra, hướng nàng giải thích rõ ràng. Chính là, cần phải giải thích như thế nào, cậu còn do dự không biết phải làm sao.
“Hoàng Thượng làm sao biết thần đang nghĩ cái gì?” trong lòng Sở Tụ phiền muộn, cũng không cố kỵ thân phận đối phương là Hoàng đế, chẳng dùng suy nghĩ đã tùy ý nói ra, sau lại cảm thấy hối hận.
“Ngươi còn có thể đang nghĩ cái gì, còn không phải nghĩ trẫm cùng Tần Lam Phong có tư tình sao?” Hoàng đế nói lời này mang theo ý cười, đó là trêu chọc, cũng không có bất luận ý tứ giễu cợt gì bên trong. Nhìn sắc mặt Sở Tụ khó coi, liền giải thích một lần, “Thật không phải như những gì ngươi nghĩ, trẫm cùng hắn không có cái loại quan hệ kia.”
“Không phải như thần suy nghĩ, vậy là quan hệ như thế nào? Có thể đáng giá để ngươi thiên ý bách thuận* với hắn.” trong lòng Sở Tụ chỉ muốn nói lời xuất kích với Hoàng đế, cũng không nghĩ tới lời mình nói ra lại trở thành ghen tuông như vậy.
(*) Ngàn đồng ý trăm thuận theo.
Hoàng đế nghe xong sửng sốt một chút rồi mới đứng lên đi đến trước mặt Sở Tụ, nhẹ nhàng xoa bả vai cậu, nói, “Trong lòng trẫm chỉ có ngươi, ngươi lại sinh khí cái gì! Ngươi nghĩ như vậy không khỏi có chút keo kiệt, như vậy còn chỗ nào giống ngươi!”
Sở Tụ không nghĩ tới Hoàng đế nói những lời này, nhưng một câu kia “Ngươi nghĩ như vậy không khỏi có chút keo kiệt.” làm cậu khỗ sở trong lòng, tức giận đi lên, trong giọng nói mang theo châm chọc, “Vậy thần hẳn là cái gì cũng không cần nghĩ, lẽ ra làm thần tử, nên tại thời điểm Hoàng Thượng muốn, liền hảo hảo đi hầu hạ là được, nào nên có ý kiến gì!”
“Nói chuyện kỳ quái như vậy làm gì, trẫm đối với ngươi chẵng lẽ còn kém, làm sao ngươi lại ăn vị như vậy!” Hoàng đế khẽ nhíu mày, không biết hôm nay Sở Tụ như thế nào lại đến đây vướng mắc vấn đề.
Sở Tụ nghe Hoàng đế nói như vậy, trong lòng liền một trận quặn đau, xiết chặt nắm tay mới áp chế tâm tình của mình, “Thần thất lễ! Thỉnh Hoàng Thượng suy xét một chút thỉnh cầu vừa rồi của thần, thần xin cáo lui!”
Sở Tụ sợ hãi nếu như lúc này không đi thật sự sẽ cùng Hoàng đế nháo đến ầm ĩ, cáo lui muốn ly khai, lại bị Hoàng đế một phen kéo lại, “Ngươi làm cái gì tức giận như vậy!”
Cánh tay bị Hoàng đế lôi kéo, quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, xót xa trong lòng mà ánh mắt đã bắt đầu có lệ quang, “Nói cái gì trong lòng ngươi chỉ có ta? Nam nhân lời ngon tiếng ngọt có thể tin cái gì, ta lúc đầu chỉ muốn làm thần tử của ngươi, nhưng ngươi từng bước một ép sát, để ta đối với ngươi động tâm, vả lại, bất luận người khác nghĩ ta thế nào, nói ta như thế nào, chính bản thân ta đều cảm thấy chính mình bị coi thường như vậy. Ngươi lại mỗi ngày tả ủng hữu bão*, hậu cung phi tử ba nghìn, hưởng thụ đủ loại mỹ nhân thiên hạ, nhưng ta cái gì cũng không thể làm. Ta vốn là lòng dạ hẹp hòi, trong lòng không chấp nhận ái nhân của ta đi yêu người khác, ta chỉ hy vọng người yêu ta chỉ yêu mình ta, cùng ta một chỗ, người khác ta một mực dung không được. Tính tình ta vốn là bất hảo, sẽ không khống chế được chính mình mà nói lời kỳ quái, Hoàng Thượng nếu như nghe không hiểu thì không cần nghe. Ngươi buông tay, thần cáo lui!”
(*) Trái ôm phải ấp.
Hoàng đế cư nhiên không biết Sở Tụ có nhiều oán hận như vậy, hắn không có thói quen giải thích cùng an ủi người khác, trong nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, trong tay lại lôi kéo Sở Tụ không tha. “Lời trẫm nói ra đều là thật tâm, là kim khẩu ngọc ngôn*, cũng không phải lừa ngươi.”
(*) Miệng vàng lời ngọc.
“Hoàng Thượng, thỉnh buông tay!” Sở Tụ một phen nói cho hết lời, chỉ cảm thấy mình và oán phụ không khác bao nhiêu, trong lòng xem thường chính mình, cũng là tức giận Hoàng đế, “Ngươi nói ngươi nguyện cùng ta trường tương thủ bất tương phụ*, nhưng hậu cung của ngươi tính toán là cái gì đây chứ? Ngươi mỗi ngày cùng các nhóm phi tần nam sủng điên loan đảo phượng, ta có nói cái gì, ngươi nếu là yêu thích thân thể thần, thần liền giao thân xác cho người, người không cần nói cái gì trong lòng chỉ có ta, thần chịu không nổi! Thần nếu không khởi được tâm người, cũng không muốn nhận hứa hẹn của người!”
(*) Chung tay dài lâu, không phụ bạc.
Sở Tụ chỉ cảm thấy càng nói càng chua xót trong lòng, càng nói càng khổ sở, càng nói càng nhìn không ra chính mình, hung hăng bỏ ra tay Hoàng đế, bước nhanh khỏi ngự thư phòng.
Ra ngoài, dương quang chói lóa đâm vào mắt cậu đau nhói, nước mắt lúc này mới không bị khống chế mà bắt đầu rơi.
Nhìn đến có vài vị đại thần hướng bên này, bộ dáng Sở Tụ nan khan khó tránh khỏi không muốn bị bọn họ nhìn thấy, xuất ra một cái khăn mặt xoa xoa nước mắt, từ đường bên kia rất nhanh rời đi.
Sở Tụ cùng hắn chung một chỗ vài năm như vậy, trong lòng Hoàng đế không biết tâm tư Sở Tụ lại thế kia. Đối với lời nói Sở Tụ, hắn cư nhiên nhất thời phản ứng không kịp. Hắn có chút mờ mịt rồi một lần lại một lần hồi tưởng lời nói vừa rồi của Sở Tụ, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tâm tư chính mình đối với Sở Tụ là cái dạng gì; bắt đầu một lần nữa xác định vị trí Sở Tụ; bắt đầu hồi tưởng lại mỗi một tiếng nói cử động của Sở Tụ, nhất tần nhất tiếu*. Hắn biết mình thật tình yêu Sở Tụ, chính là khối chân tâm này rốt cuộc có bao nhiêu chân tâm, chính mình có phải thật coi trọng thân thể Sở Tụ hay không, yêu dung mạo của cậu hay không, hắn có chút hồ đồ. Chuyện tình cảm, hắn cũng không thể xử lý thuận tay giống như quốc sự, tùy tâm sở dục.
(*) Một cái nhăn mày, một cái nụ cười.
Hoàng đế đứng trong ngự thư phòng trầm tư, thái giám bên ngoài thông báo hai lần hắn mới kịp phản ứng, đi đến long ỷ ngồi xuống, tuyên đại thần bên ngoài tiến vào.
Sau khi xử lý công vụ cũng không yên lòng, hơn nửa ngày mới cùng đại thần đem mọi việc thảo luận xong hết, sau đó liền truyền chỉ để cho khoái mã đuổi theo thu hồi thánh chỉ đã phát ra xử trảm Lý Vĩ, để cho Đại Lý Tự khanh, Hình bộ thượng thư tiến cung bàn bạc hội thẩm án kiện Lý Vĩ.
Khi Hoàng đế đem mọi việc xử lý hết thảy xong xuôi, trời đã gần hoàng hôn, nơi xa xa một đóa ánh lam hồng, chiếu sáng đến dị thường rực rỡ.
Hoàng đế đứng trước hành lang nhìn một cảnh tượng này, đối với Di Nhuận phía sau nói, “Trẫm muốn xuất cung đi Dịch phủ, ngươi chuẩn bị!”
Di Nhuận khom người trả lời một câu, “Hoàng Thượng, Dịch đại nhân còn ở trong cung chưa có hồi phủ!”
“Còn đang trong cung?”
“Đúng! Khi đó Dịch đại nhân vì để tránh đi các vị đại nhân, nên đã đi đường khác trong cung. Sợ là đi Thu Phong viện, hoặc quanh quẩn trong ngự hoa viên.”
“Trẫm đi Thu Phong viện nhìn xem!”
Hoàng đế đi Thu Phong viện mới biết được Sở Tụ căn bản không có đến, mà phái người đi thăm dò, Sở Tụ cũng không có xuất cung.
Để người tìm kiếm trong cung, đều nói từng nhìn thấy Dịch đại nhân trong ngự hoa viên, nhưng hiện tại cụ thể ở nơi nào thì không rõ lắm.
Thái dương đã sớm hạ sơn, vạn vật lâm vào hắc ám, hoàng cung kim bích huy hoàng đứng trong đêm tối.
Trong lòng Hoàng đế rất bất an, phái nhiều người đi tìm Sở Tụ. Trong từng góc cũa ngự hoa viên đều bị lần tìm nhưng vẫn không thấy, cuối cùng hạ lệnh ở nơi hậu cung tiếp tục tìm kiếm.
Nghe hồi báo không có tìm được, trong lòng Hoàng đế vừa buồn vừa đau, không dám tưởng tượng Sở Tụ đã xảy ra chuyện gì.