• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân không rõ lời nọ là thật hay giả, tin tưởng được mấy phần, nhưng nghe  đúng vào lúc này tạo cho hắn cảm giác giữa núi sông trùng điệp, có hy vọng tìm thấy một thôn làng. Hắn thăm dò: “Chẳng phải ngươi không muốn ta quay về Trung Nguyên ư?”

A Bội trừng hắn, “Ta không cho thì ngươi sẽ không về sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân á khẩu. Qua mặt A Bội tuyệt không khó, cái khó chính là làm thế nào để thuyết phục bản thân làm chuyện đó.

A Bội đợi nửa ngày không thấy hắn hồi đáp, đột nhiên bật cười.

Đoan Mộc Hồi Xuân khó hiểu nhìn nàng. Nàng luôn có khả năng xuất ra những động thái bất ngờ tại thời điểm hắn tưởng rằng đã lý giải được nàng.

“Ngốc tử.” A Bội cười cười thở dài nói: “Ngươi muốn gạt ta mãi tới bao giờ?”

Đoan Mộc Hồi Xuân chỉ biết trầm mặc.

“Ai. Bất quá ta lại thích bộ dạng ngốc nghếch này của ngươi.” A Bội nói đoạn, cắn môi dưới, ngượng ngùng chờ đợi phản ứng của hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân tiếp tục trầm mặc, tựa như không hề nghe được từ “thích” ấy của nàng.

A Bội thất vọng nhấc chân đạp vào tảng đá, “Uy, ngốc tử, ngươi không hỏi ta có cách gì để đưa ngươi trở về Trung Nguyên sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân không để bị người nắm tẩy dễ dàng, bèn phản vấn, “Công tử hẳn sẽ không đồng ý đâu?”

A Bội nói: “Hanh. Biện pháp của ta chính là sự cho phép của công tử.”

Đoan Mộc Hổi Xuân ngẩn ra, thốt lên hỏi: “Biện pháp gì?”

A Bội nói: “Ngươi muốn về Trung Nguyên đến vậy sao?” Kỳ thực vấn đề này đã bị nàng hỏi rất nhiều lần, lần nào kết quả cũng như nhau, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ ý định mà hỏi thêm vài lần nữa, như thể cứ hỏi mãi thì sẽ thực sự lay chuyển được quyết định trong lòng hắn.

Lần này Đoan Mộc Hồi Xuân không lảng tránh, “Ta muốn trở lại gặp cha ta.”

A Bội hỏi: “Chỉ cha ngươi thôi? Chứ không phải nhớ thương tình nhân của ngươi?”

Đoan Mộc Hồi Xuân chợt nhớ trước đó hắn từng gạt Cơ Diệu Hoa về một vị hôn thê ở quê nhà, phải chăng y đã đem chuyện này tiết lộ cho kẻ khác, lòng hắn thoáng phân vân. Sự ngập ngừng của hắn trong mắt A Bội liền biến thành thừa nhận, khóe môi nguyên bản đang mỉm cười lập tức trễ xuống, châm chọc phán: “Quả thật có a.”

“Cái gì?” Đoan Mộc Hồi Xuân ra vẻ mờ mịt.

A Bội nói: “Ta hỏi ngươi có tình nhân ở quê nhà không?”

Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài nói: “Tôn Ẩn nhất cùng nhị bạch (trắng tay cùng quẫn) thân không của cải, ai thèm nhìn đến ta đây.”

“Thực sự?”

“Dĩ nhiên là thật rồi.”

A Bội nghe hắn nói thế, chuyển giận thành vui, “Vậy cớ sao vừa rồi ngươi lại ấp úng?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta ấp úng hồi nào? Chỉ là nghĩ đến phụ thân, có chút nhớ nhung.”

A Bội cười bảo: “Khỏi cần nhớ nữa, ngươi sẽ mau chóng được trở về Trung Nguyên gặp người.”

Đoan Mộc Hồi Xuân vẻ mặt cả kinh, không hề ngụy trang, “Nói vậy là sao?”

A Bội hạ giọng nói: “Việc này công tử còn chưa quyết định, ngươi nghìn vạn lần chớ có truyền ra, trước mặt công tử càng không được để lộ chu ti mã tích (dấu vết).”

Đoan Mộc Hồi Xuân gật đầu.

A Bội rướn mặt tới, Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu phối hợp. Chăm chú nghe nàng ghé vào tai hắn khẽ nói: “Công tử đang chuẩn bị âm thầm trở lại Trung Nguyên.”

Trở lại Trung Nguyên?

Ý niệm đầu tiên trong đầu Đoan Mộc Hồi Xuân chính là y muốn đi tìm Hoàng đế!

Cơ Thanh Lan đã từng nói qua với Tân Cáp, diệt Ma giáo là hiệp ước ngầm y giúp Thánh Nguyệt giáo đạt được với Hoàng đế. Nay Thánh Nguyệt giáo nhiều lần xâm chiếm Ma giáo, hiệp định cũng chấm dứt, đôi bên không thể ngừng giao chiến, kết quả này trùng khớp với ý muốn của Hoàng đế. Vậy nên kẻ giật dây là Cơ Thanh Lan có thể thành công thối lui, làm đại công thần thúc đẩy sự việc, không chừng Hoàng đế đã cho y hứa hẹn gì khác. Thậm chí… Có khả năng y chính là do Hoàng đế phái đến!

Tấm diện sa (mạn che mặt) thần bí của Cơ Thanh Lan cơ hồ theo lời A Bội nói mà lộ ra một góc băng sơn. Đoan Mộc Hồi Xuân ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng nội tâm đã cuồn cuộn ba đào, “Vì sao đột nhiên công tử lại muốn quay về Trung Nguyên?”

“Hư.” A Bội khẩn trương nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói, “Chuyện này quyết không được để Phong chủ và Giáo chủ biết.”

Đoan Mộc Hồi Xuân hạ giọng theo nàng, hỏi: “Công tử định lén lút trở lại?”

A Bội hung hăng trừng hắn nói: “Công tử vốn chỉ đến Dị Khách Cư làm khách, đâu phải phạm nhân của bọn họ, dĩ nhiên muốn đến thì đến muốn đi thì đi, làm gì có chuyện lén lút với chả không lén lút? Chẳng qua công tử còn chưa ra quyết định cuối cùng, nên mới không muốn tiết lộ sớm thôi. Ngươi phải nghìn vạn lần bảo toàn bí mật. ”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Ta biết.”

A Bội thấy hắn vẫn ủ rũ không vui, lại bảo: “Tuy công tử nói việc ấy chỉ là dự tính, nhưng ta và A Hoàn theo hầu công tử nhiều năm như vậy, thói quen của công tử đã rõ như lòng bàn tay. Nếu quả thực không định, công tử tuyệt đối sẽ không đề cập với ta và A Hoàn, nên nếu không có biến cố gì khác, hẳn là chắc chắn rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài nói: “Thế nhưng chắc gì công tử sẽ mang ta trở lại.”

A Bội cười nói: “Ngốc quá, ngươi là thư đồng của công tử, sao công tử lại không đem ngươi theo?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Trên danh nghĩa ta tuy là thư đồng của công tử, nhưng đã bao giờ hầu hạ công tử đọc sách đâu? Hơn nữa, công tử chỉ tiết lộ việc này cho ngươi và A Hoàn chứ không nói với ta, đủ thấy chưa chắc sẽ đưa ta trở về.”

“Điểm này…” A Bội nghe hắn nói thế, cũng hiểu được chuyện bắt đầu trở nên nan giải.

Đoan Mộc Hồi Xuân gượng cười bảo: “Ta chỉ thuận miệng than thở vài câu thôi, ngươi đừng để ý.”

A Bội bỗng nhiên nói: “Có một cách, nhất định có thể khiến công tử đem ngươi theo.”

“Cách gì?” Nhãn thần Đoan Mộc Hồi Xuân sáng lên.

A Bội nói: “Ta cùng A Hoàn từ nhỏ theo hầu công tử, sau khi sư phụ công tử mất, bọn ta là những người thân nhất trên đời của công tử, cho nên, nếu ngươi cũng trở thành người thân cận công tử, công tử sẽ không bỏ ngươi lại đâu.”

Đoan Mộc Hồi Xuân mơ hồ đoán được ý nàng, nhưng vờ như không biết, “Ký khế bán mình sao?”

“Ngốc tử.” A Bội giậm chân, trợn mắt liếc hắn cực nhanh, rồi cúi đầu nói, “Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ đến việc thú thê sinh tử?”

Đoan Mộc Hồi Xuân thầm cân nhắc, đáp, “Việc này, xác thực chưa từng nghĩ tới.” Hắn tiếp tục giả ngu, “Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn *. Nhà ta phụ mẫu là trọng, không dám đơn độc làm chủ.”

Hai gò má A Bội đỏ bừng một mảng, muốn mắng mà mắng không nên lời, muốn đá lại sợ quá tay lộ dấu, thầm nghĩ bản thân đã trắng trợn như thế, cái đầu gỗ kia vẫn cư nhiên không chịu hiểu, ngực hận muốn nghiến răng, nhưng lại chẳng biết làm gì hơn.

Đoan Mộc Hồi Xuân khẽ hỏi: “Ngươi biết vì sao công tử muốn trở về không?”

A Bội cả giận nói: “Không biết.”

Đoan Mộc Hồi Xuân đứng đó đầy lúng túng.

A Bội ngẫm lại, phải chăng vấn đề vừa rồi của hắn thực chất là để hòa hoãn bầu không khí, lấy lòng bản thân thăm dò bản thân? Nghĩ thế, lòng nàng nảy sinh cảm giác ngọt ngào, sắc mặt thả dịu nói: “Công tử là người Trung Nguyên, quay về nguồn cội có gì không đúng?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Không phải không đúng, chỉ là hơi bất ngờ thôi.”

A Bội bảo: “Cũng chừng đó năm rồi, rốt cuộc đã tới lúc trở lại.”

Những lời này tiết lộ hai tin tức. Đệ nhất, suốt nhiều năm ở Tây Khương, Cơ Thanh Lan luôn trông chờ cơ hội để quay về Trung Nguyên. Đệ nhị, cơ hội ấy đã tới rồi.

Hắn lại nghĩ đến nguyên nhân Cơ Diệu Hoa quen biết Cơ Thanh Lan là do năm xưa Cơ Diệu Hoa ra tay tương trợ… Lẽ nào nói năm ấy truy sát Cơ Thanh Lan chính là Ma giáo?! Tính toán thời điểm, tuy lúc đó Ma giáo còn đang ở Đột Quyết, nhưng hẳn đã bắt tay chuẩn bị phản công Bễ Nghễ sơn.

Hắn nghiệm ra một manh mối.

Độc và mưu kế của Lam Diễm Minh đều phát xuất từ Cơ Vô Thường, vì vậy nếu năm đó Ma giáo muốn đánh Lam Diễm Minh, kẻ trước hết phải tiêu diệt chính là Cơ Vô Thường! Thế thì cao đồ đắc ý duy nhất của Cơ Vô Thường là Cơ Thanh Lan cũng nằm trong vòng truy sát của Ma giáo, từ đó dẫn đến nguyên nhân Cơ Thanh Lan xúi giục Thánh Nguyệt giáo đối nghịch với Ma giáo. Hiện tại sở dĩ Cơ Thanh Lan chọn lúc này để quay về Trung Nguyên vì thấy được Ma giáo đang dốc toàn lực đối phó Thánh Nguyệt giáo, không có tâm trạng  để ý đến y.

Nhất thời Đoan Mộc Hồi Xuân có cảm giác sáng tỏ thông suốt.

A Bội đột nhiên kêu lên: “A, không còn sớm nữa, ta phải đi đưa bữa trưa đến cho công tử!” Nàng vọt lên phía trước đôi bước, rồi bất chợt quay lại kéo cả Đoan Mộc Hồi Xuân cùng chạy.

Đoan Mộc Hồi Xuân nghiệm ra manh mối, vốn muốn tìm Lục Nhân Nghĩa để chứng thực, nhưng lại nhớ đến cái hẹn với Cơ Diệu Hoa, đầu óc đang sôi sục bị dội cho gáo nước lạnh, tức tốc tỉnh táo. Cuộc gặp gỡ ban sáng khiến hắn mãnh liệt bài xích việc đưa cơm cho Cơ Diệu Hoa, vì vậy hắn mừng rỡ nắm ngay cơ hội để lỗi hẹn.

Lại nói hôm qua Cơ Thanh Lan tá túc ở chỗ Tân Cáp. Nếu không phải vì Đoan Mộc Hồi Xuân từng gặp trúng Kỷ Vô Địch, lại chứng kiến tình cảnh ân ái giữa Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo, hắn tuyệt đối sẽ không đem việc Cơ Thanh Lan qua đêm tại nơi ở của Tân Cáp nghĩ đến phức tạp như vậy, nhưng sau khi kinh qua những chuyện đó, nhìn kiểu gì cũng thấy tuy cả hai ngồi hai bên bàn, nhưng cái bàn kia trông cứ như chẳng hề hiện hữu.

Giúp A Bội đưa cơm xong, Đoan Mộc Hồi Xuân được Cơ Thanh Lan cho lui trước một bước.

Hắn ngầm phấn khởi, đây quả là thời cơ tốt nhất để mật hội Lục Nhân Nghĩa, tiện thể xác minh xem Ma giáo có từng gây khúc mắc gì với Cơ Thanh Lan không. Nhưng dù hắn tính toán tốt đến đâu, cũng ngăn không nổi Cơ Diệu Hoa quấy người quấy đến hảo.

Đoan Mộc Hồi Xuân vừa đặt một bước vào Dị Khách Cư, đã thấy Cơ Diệu Hoa khoanh tay ngồi vắt vẻo trên ngọn giả sơn, nhìn hắn cười tủm tỉm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK