Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Phong chủ lượng thứ.”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Khó lắm. Lúc bụng đói, lòng dạ ta trở nên phi thường hẹp hòi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhấc bước chực đi, “Không bằng Phong chủ cứ coi như chưa thấy ta.”
Cơ Diệu Hoa lại bảo: “Khi lòng dạ hẹp hòi, nhãn lực ta sẽ trở nên đặc biệt hảo.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bước đi luôn, nói: “Phong chủ chờ chút, ta đến trù phòng xem thử.”
Cơ Diệu Hoa nhảy xuống khỏi ngọn giả sơn, chắn trước mặt hắn, vươn tay ra nói: “Ta cùng đi với thân thân.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lách người vượt qua y, coi như không nhìn thấy cái tay kia, “Phong chủ, thỉnh.”
“Thân thân thích nắm tay, hay là thích ta bế ngươi đi?” Cơ Diệu Hoa hạ tay xuống, tay áo nhè nhẹ phất lên.
Làn gió hương ập tới từ phía sau, phảng phất mãi không thôi.
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng đình bước, bất đắc dĩ nói: “Tội gì Phong chủ cứ dọa dẫm bức bách?”
Cơ Diệu Hoa nghiêng đầu, mỉm cười phán: “Có thể nguyên nhân là vì, ta thích ngươi?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Chỉ e Tôn Ẩn vô phúc hưởng thụ.”
“Mấy chuyện hưởng thụ này…Cứ thử hoài sẽ quen thôi.” Cơ Diệu Hoa chầm chậm tiến tới, nhẹ nhàng kéo lấy tay hắn.
Đều là nắm tay như nhau, A Bội cùng Cơ Diệu Hoa lại quá bất đồng.
Tay A Bội thật mềm thật nhỏ, khi nắm tay, lòng bàn tay hắn có thể ôm trọn lấy tay nàng. Nhưng Cơ Diệu Hoa thì khác, bàn tay của y dài hơn cả tay hắn, hơn nữa móng tay còn được trau chuốt, Đoan Mộc Hồi Xuân cảm thấy tay mình trái lại bị bao phủ bởi tay y.
“Có phải thân thân lén đi gặp tình nhân nên mới lỡ hẹn không?” Cơ Diệu Hoa đường đột sáp tới.
Đoan Mộc Hồi Xuân lãnh đạm nói: “Phong chủ đa sự rồi.”
“Chậc, thân thân thẹn cái gì.” Cơ Diệu Hoa xiết xiết tay hắn, thôi không truy vấn nữa.
Vì thời điểm dùng bữa đã qua, trù phòng không một bóng người.
Đoan Mộc Hồi Xuân buông tay Cơ Diệu Hoa, tiến vào trù phòng kiếm cơm. Thú thật, đâu chỉ Cơ Diệu Hoa đói, hắn cũng đói. Làm thư đồng rồi hắn mới biết nguyên lai hầu hạ kẻ khác không phải chuyện dễ dàng, chẳng những không dễ dàng, mà phải vất vả lắm mới làm được.
Hắn mở lồng hấp, phát hiện bên trong chỉ còn trơ trọi có một cái bánh bao.
Mùi hương ngày càng ngào ngạt.
Cơ Diệu Hoa áp sát lưng hắn, “Nha, lại là bánh bao.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Phong chủ không thích ăn bánh bao?”
Cơ Diệu Hoa khẽ cụng đầu vào đầu Đoan Mộc Hồi Xuân, hì hì cười nói: “Nếu được cùng thân thân ăn, cho dù là đá ta đây cũng sẵn lòng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thừa dịp lấy bánh bao, lách người qua một chút, sau đó đưa cái bánh bao duy nhất cho y, “Thỉnh Phong chủ dùng.”
Cơ Diệu Hoa nhận bánh bao, chớp mắt nhìn hắn, “Vậy thân thân ăn cái gì?”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Ta không đói.”
“Nga?” Cơ Diệu Hoa nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại khá lâu nơi bụng hắn, “Chẳng lẽ, thân thân đã ăn với tiểu tình nhân rồi?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Phong chủ dựa vào đâu mà ba lần bốn lượt vô trung sinh hữu?” (nói không thành có)
Cơ Diệu Hoa dùng móng tay khẩy da bánh bao, bĩu môi nói: “Lẽ nào thân thân không nhận thấy, ta đang ghen?”
…
Ta thà rằng mắt mù!
Đoan Mộc Hồi Xuân hít sâu một hơi, lặng thinh bỏ ra ngoài.
Cơ Diệu Hoa đuổi theo, “Thân thân đi đâu đó?”
“Đến nơi nào Phong chủ không đến!” Đoan Mộc Hồi Xuân chẳng buồn ngoái đầu lại nói.
Cơ Diệu Hoa bảo: “Hiện tại ta không trở về phòng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân ngoảnh mặt làm ngơ.
Cơ Diệu Hoa một mực bám gót hắn, bâng quơ nói: “Thân thân a, ngươi biết dạo này ta có sở thích gì không?”
“…”
“Ta thích nửa đêm lên nóc nhà tản bộ.”
Đoan Mộc Hồi Xuân khựng lại, nhất thời mồ hôi lạnh toát đầy lưng.
Cơ Diệu Hoa chậm rãi vòng ra trước mặt hắn, híp mắt quan sát biểu hiện của hắn, “Di? Thân thân, sắc mặt ngươi sao lại trắng bệch như thế?”
Đoan Mộc Hồi Xuân đè nén nỗi bất an trong lòng, bình tĩnh ngẩng đầu nói: “Trời sinh kiểm bạch.” (mặt trắng:D)
Cơ Diệu Hoa trước ngẩn ra, sau lập tức cười to không dứt.
Đoan Mộc Hồi Xuân thầm nghĩ có thể câu vừa rồi của y chỉ để dò xét, chưa chắc gì đã nghe được cuộc đối thoại giữa hắn với Lục Nhân Nghĩa đêm qua, nếu hắn tỏ ra hốt hoảng thái quá, trái lại sẽ rơi vào bẫy của y. Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục tiến tới.
Cơ Diệu Hoa cười thỏa chí rồi mới khoan thai đuổi kịp hắn nói: “Thân thân thật khả ái quá đi mất. Làm sao bây giờ? Càng lúc ta càng muốn đem ngươi dấu biệt luôn.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Tôn Ẩn là thư đồng của công tử.”
“Nga? Vậy nếu Thanh Lan thân thân đồng ý, thân thân sẽ đồng ý ư?” Cơ Diệu Hoa hỏi.
Đoan Mộc Hồi Xuân lòng khẽ động, điềm tĩnh nói: “Nếu công tử đã đồng ý, ta cũng chẳng có quyền phản đối.” Hắn dừng một chút, nhận thấy đáp ứng một cách quá dễ dàng, lấy sự nhạy bén của Cơ Diệu Hoa e là sẽ ngộ ra điều gì đó, liền bồi thêm vào, “Bất quá tuy ở cạnh công tử chưa lâu, ta vẫn nhìn ra được công tử không phải hạng chủ tử đem hạ nhân ban phát. Phong chủ hãy sớm từ bỏ ý niệm đi.”
Cơ Diệu Hoa nghe vậy, dài giọng phán: “Như thế a.”
Tim Đoan Mộc Hồi Xuân đập thình thịch, không biết ba chữ ấy của y hàm ý gì.
Cả hai tiếp tục men theo hành lang, thẳng tới khi trở lại Tĩnh Tâm Viên của hắn.
Hai gã thiếu niên đang nô đùa trong viện, thấy bọn họ tiến đến, vội thu hồi nét cười trên mặt, đứng tại chỗ hành lễ với bọn họ.
Trước lúc Lục Nhân Nghĩa vạch trần lai lịch đối phương, Đoan Mộc Hồi Xuân đã thấy trên người bọn họ có hơi hướm phong trần, chẳng qua vì tuổi nhỏ nên không mấy rõ ràng, nhưng sau khi được tiết lộ, hóa ra đó đều là son phấn khí. Loại son phấn khí này bất đồng với Cơ Diệu Hoa. Mùi son phấn trên người Cơ Diệu Hoa tuy đậm, nhưng chỉ đậm ở bên ngoài, cốt cách của y vẫn hiển lộ sự mạnh mẽ của Tây Khương đệ nhất cao thủ. Còn son phấn khí ở hai gã thiếu niên là toát ra từ bên trong, dù không trác phấn điểm trang cũng xông nồng nặc cả mũi.
“Nha! Thân thân, ngươi ở cùng chỗ với bọn họ sao?” Cơ Diệu Hoa đột ngột túm lấy cánh tay hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân muốn tránh đi, lại nhận thấy trước mặt hai thiếu niên kia mà cả hai cứ dùng dùng dằng dằng càng có vẻ bất thường, bèn ngẩng cổ nói: “Lục tiên sinh và hai vị đây đến Dị Khách Cư trú tạm, ta thuận lệnh công tử tiếp đãi.”
Cơ Diệu Hoa ghé vào tai hắn, gần như muốn cắn vào vành tai dịu giọng bảo: “Nơi này là Tĩnh Tâm viên a, có hai vị tiểu mỹ nhân như vậy, thân thân tĩnh tâm được sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Tôn Ẩn chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, không để mắt đến chuyện hồng trần.”
“Lẽ nào thân thân muốn xuất gia?”
Thà xuất gia còn hơn phải chung chạ với ngươi.
Đoan Mộc Hồi Xuân nghĩ thế, giữ nguyên sắc mặt nói: “Kiếp này nguyện vọng lớn nhất của Tôn Ẩn là đỗ đạt công danh, làm rạng rỡ gia môn. Công danh chưa toại, không nghĩ đến thành gia lập thất.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nhưng ta nhớ trước đó thân thân bảo vì gia đình quá nghèo nên không thú nổi thê mà.”
Hai gã thiếu niên kín đáo bật cười.
Đoan Mộc Hồi Xuân đỏ mặt nói: “Đó, cũng là một nguyên nhân.”
Hai gã thiếu niên cười đến phát ra tiếng.
“Thân thân, vậy ngươi thấy, ta làm vợ ngươi có được không?” Cơ Diệu Hoa mở to mắt nhìn hắn đầy mong đợi.
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Không được.”
Hai gã thiếu niên ngưng cười, ngỡ ngàng nhìn bọn họ.
Cơ Diệu Hoa hỏi: “Vì sao không được?”
“Ở Trung Nguyên có câu, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.*” Đoan Mộc Hồi Xuân thản nhiên buông một câu, quay đầu bỏ về phòng, chẳng buồn để ý đến phản ứng của Cơ Diệu Hoa và hai gã thiếu niên.
* (Tuyệt hậu là tội nặng nhất trong ba tội danh bị gán là bất hiếu)
Bất quá về đến phòng, hắn lập tức đóng cửa, áp tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cơ Diệu Hoa dường như vẫn chưa vội đi, lại còn trò chuyện cùng hai gã thiếu niên.
Đoan Mộc Hồi Xuân lòng bồn chồn. Lấy sự khôn ngoan của Cơ Diệu Hoa, e rằng chỉ cần nói vài ba câu thì lai lịch của hai gã thiếu niên sẽ bị vạch trần. Hắn đang cân nhắc có nên bước ra hay không, chợt nghe tiếng cười của Lục Nhân Nghĩa vọng tới, “Cơ phong chủ.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Lục tiên sinh.”
Đoan Mộc Hồi Xuân rút bàn tay đang đặt trên cửa về. Hắn thập phần tin tưởng Lục Nhân Nghĩa, thầm nghĩ có y ở đây, tất sẽ không phát sinh sự cố, liền yên chí quay về giường ngủ bù. Hôm qua hắn bàn luận với Lục Nhân Nghĩa tới khuya, cả đêm chất chứa tâm sự không ngủ đuợc, sáng ra lại thức dậy sớm, duy trì tới tận lúc này, đã buồn ngủ muốn khuynh sơn đảo hải.
Mới ngả lưng không lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên, hắn mơ mơ màng màng xuống giường ra mở cửa, gặp Lục Nhân Nghĩa đứng bên ngoài hỏi: “Tôn công tử đã dùng bữa chưa?”
Y không nói thì thôi, nhắc tới là lập tức cái bụng hắn bắt đầu kháng nghị. Đoan Mộc Hồi Xuân thành thành thật thật đáp: “Vẫn chưa nữa.”
Lục Nhân Nghĩa cười bảo: “Thật đúng lúc, ta vừa đến trù phòng tự làm một hai món nhắm, mời Tôn công tử cùng nếm.”
“Vậy sao dám thất thố?” Hắn vừa nói vừa bước ra ngoài, đóng cửa.
Nối gót Lục Nhân Nghĩa tiến sang phòng y, vừa đến cửa đã ngửi được hương khí nồng nặc quen thuộc, Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng chột dạ, thầm nghĩ: Không thể nào. Hắn tiến qua ngưỡng cửa, quả nhiên bắt gặp Cơ Diệu Hoa đang ngồi đĩnh đạt sau bàn bát tiên, hai gã thiếu niên tọa bên cánh phải y.
Lục Nhân Nghĩa thấy hắn đình bước, ngạc nhiên hỏi: “Tôn công tử?”
“Ân?” Đoan Mộc Hồi Xuân ngoái đầu nhìn y.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, chẳng cần dùng đến ngôn từ.