• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn y, tựa hồ có chút khó tin. Cơ Diệu Hoa biết hắn là người có võ công, lý nào lại không dò la ý đồ cùng lai lịch hắn?

Cơ Diệu Hoa nhìn vào mắt hắn, biết ngay rằng hắn không tin,“Thân thân a, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là loại người gặp ai cũng để ý đến gốc gác của kẻ đó sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân biết y đang lái sang chuyện khác, cũng chẳng cố  dây dưa, hỏi: “Kế đến Phong chủ tính làm gì?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Dĩ nhiên là đưa thân thân về Tuyệt Ảnh phong. Chúng ta vốn đang quay về đó thôi.”

Y nói ra dễ dàng đến thế, tự nhiên đến thế, như thể chưa từng có gì phát sinh. Nếu không phải trên người Cơ Diệu Hoa đang mang thương tích, Đoan Mộc Hồi Xuân hầu như sẽ tưởng chuyện Ma giáo đoạt người mới đây chẳng qua chỉ là mộng cảnh hão huyền của hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu trầm mặc giây lát, hỏi: “Phong chủ có thể thả ta đi không?”

Cơ Diệu Hoa phì cười.

Đoan Mộc Hồi Xuân đâm ra lúng túng.

“Thân thân a, nếu ta muốn thả ngươi về, cớ chi vừa rồi phải thừa sống thiếu chết mà đoạt lại ngươi?” Nhắc tới ‘đoạt’, thái độ của Cơ Diệu Hoa vẫn thản nhiên như mọi khi.

Đoan Mộc Hồi Xuân bất đắc dĩ hỏi: “Phong chủ cần ta để làm gì?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Cùng nhau ăn màn thầu?”

Đoan Mộc Hồi Xuân: “…”

Cơ Diệu Hoa thở dài nói: “Ăn màn thầu một mình rất tịch mịch.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Trên Tuyệt Ảnh phong lẽ nào không có ai cùng Phong chủ ăn màn thầu?”

Cơ Diệu Hoa trơ mặt sáp tới nói: “Trước đây thì không, hiện tại đã có thân thân rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân vô thức tránh đầu: “Chỉ cần Phong chủ mở miệng, Tây Khương thiếu gì người muốn cùng ăn màn thầu với Phong chủ.”

“Ma tước (chim sẻ) tuy rằng hảo, nhưng trong mắt ta chỉ có mỗi báo xuân điểu (chim én) a.” Cơ Diệu Hoa lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn, đáy mắt xanh thẫm thâm trầm như bóng đêm.

Đoan Mộc Hồi Xuân có cảm giác vô lực như đang đấm vào gối, rõ ràng muốn đường đường chính chính mà nói chuyện, nhưng lại bị y gạt phăng, lái trọng tâm câu chuyện đi mất.

Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân biết ta muốn làm loài chim nào không?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nghĩ bụng: Tuyệt không phải giống chim gì tử tế.

“Trác Mộc điểu (chim gõ kiến).” Cơ Diệu Hoa chu mỏ, cắm đầu nhào tới Đoan Mộc Hồi Xuân.

Đoan Mộc Hồi Xuân nhích người sang một bên, né tránh.

Cơ Diệu Hoa đột nhiên ôm ngực, nhăn nhó rên: “A, đau quá.”

Đoan Mộc Hồi Xuân khẽ thở dài: “Phong chủ tội gì phải tự làm khổ?”

Cơ Diệu Hoa chăm chăm nhìn hắn, “Thân thân quả thật không biết ta vì ai mà khổ sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân cuối đầu trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Lúc ở Thánh Nguyệt giáo, được Phong chủ chiếu cố, Đoan Mộc Hồi Xuân khắc ghi trong lòng.” Mặc kệ mục đích của Cơ Diệu Hoa là gì, tóm lại y đã giúp hắn giải khai kinh mạch bị tắc, chân chân chính chính mà ban bố một đại ân. Nếu không nhờ vậy, có thể đến giờ hắn còn chưa đủ sức để tự vệ.

Cơ Diệu Hoa nói: “Chẳng phải người Trung Nguyên thường bảo một giọt ân nghĩa cả dòng tương báo sao? Thân thân sẽ lấy thân báo đáp chứ?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu mày nhìn y.

Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân a, ta nói rồi, ta sẽ cất một dinh thự thật lớn dưới chân núi cho ngươi, trồng thật nhiều hoa đẹp, may thật nhiều y phục đẹp. Lẽ nào thân thân không động lòng lấy một chút sao?” Giọng y tràn trề ủy khuất.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nếu Phong chủ nhất quyết không chịu thả người, chi bằng cứ thẳng thắn bày tỏ dụng ý. Làm được, ta sẽ dốc hết khả năng.”

“Ta nói rồi.” Cơ Diệu Hoa bảo, “Tuyệt Ảnh phong quá quạnh quẽ, cho nên muốn tìm một người để cùng ăn màn thầu.”

“Chứ không phải muốn Ma giáo đầu thử kỵ khí(ném chuột sợ vỡ bình/ ngại không dám đánh)?”

“Đầu thử kỵ khí?” Cơ Diệu Hoa chớp chớp mắt, “Nguyên lai với Ma giáo, thân thân quan trọng đến thế a.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nghĩ tới hơn nửa số cao thủ Ma giáo vừa quy tụ trên đường, khẩu khí nhất thời có chút lo âu, “Phong chủ hà tất phải làm khó Ma giáo? Bễ Nghễ sơn ngự ở Trung Nguyên, xưa nay cùng Tây Khương nước sông không phạm nước giếng. Giữa Thánh Nguyệt giáo và Ma giáo nguyên bản chỉ là một hồi hiểu lầm. Chung quy oán thù nên giải không nên kết, Giáo chủ Tân Cáp đã đáp ứng cuộc hẹn tại đình giữa hồ với Minh tôn, hiển nhiên là có chủ trương hóa kiền qua vi ngọc bạch (biến binh khí thành gấm ngọc/ dùng biện pháp ôn hòa giải quyết mâu thuẫn). Thánh Nguyệt giáo còn như vậy, Phong chủ cần gì phải chấp nhất?”

Cơ Diệu Hoa cười tủm tỉm nói: “Nói vậy, ngay từ đầu Ma giáo đã muốn hóa kiền qua vi ngọc bạch với Thánh Nguyệt giáo?”

Đoan Mộc Hồi Xuân thấy khẩu khí y thoải mái, thuận miệng đáp: “Dĩ nhiên.”

“Đã thế, sao Lục Nhân Nghĩa còn giả mạo Hoàng Hà bang, đem hai gã thiếu niên theo Xích giáo Giáo chủ đến Thánh Nguyệt giáo?” Khóe miệng Cơ Diệu Hoa nhếch lên như mọi khi, mặt chứa nét cười như mọi khi, nhưng trong mắt Đoan Mộc Hồi Xuân, nét cười ấy nhìn kiểu gì cũng giống hệt hồ ly.

Đoan Mộc Hồi Xuân không ngờ y nhìn thấu đươc hành tung của Lô trưởng lão, bất quá để cho công bằng, hắn cũng thản nhiên nói rõ: “Ta lưu lac xứ khác, hắn đến là để tìm ta.”

“Vì sao thân thân lại lưu lạc đến xứ khác?” Cơ Diệu Hoa hỏi, “Với võ công của thân thân, dù có  năm chục tên buộn người cũng đâu phải đối thủ của thân thân?”

Đoan Mộc Hồi Xuân giật mình. Nếu trước khi bị lừa bán có ai nói với hắn một ngày nào đó hắn sẽ trải nghiệm qua, chỉ e hắn liền cười khẩy. Chẳng trách Cơ Diệu Hoa không tin, đến bản thân hắn ngẫm lại, còn thấy chuyện này rất hoang đường nực cười. Nhưng cái chuyện hoang đường nực cười ấy nghiễm nhiên chính là sự thật.

“Lúc đó võ công của ta bị khống chế.” Đoan Mộc Hồi Xuân lý giải, “Đã bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại thì ở trên xe của bọn buôn người rồi.”

Cơ Diệu Hoa bừng tỉnh phán: “Ra là thế.”

Đoan Mộc Hồi Xuân biết ngoài mặt y biểu hiện một đằng, nhưng trong bụng chắn chắn không tin. “Chuyện này nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng xác thực là như vậy.”

Cơ Diệu Hoa cười bảo: “Cũng có thể, đây chính là lương duyên trời ban. Bằng không, làm thế nào ta gặp được thân thân, cùng thân thân lưỡng tình tương duyệt chứ?”

Đoan Mộc Hồi Xuân vừa nghe đã thấy ớn lạnh, “Phong chủ cứ đùa.”

“Những lời này đều phát xuất từ đáy lòng ta, thân thân phải tin tưởng ta.” Cơ Diệu Hoa nỗ lực ra vẻ thành khẩn đến không thể thành khẩn hơn.

Đoan Mộc Hồi Xuân không muốn khe hở vất vả lắm mới mở ra được cứ thế mà khép lại, vội hỏi: “Lô trưởng lão, hay chính là Lục Nhân Nghĩa đến Thánh Nguyệt giáo chỉ là một sự hiểu lầm. Nếu Phong chủ vẫn không tin, có thể cùng ta trở lại đối chất với nhau.”

“Thật ư?” Cơ Diệu Hoa nghiêng đầu nói, “Thế nhưng trước khi Lục Nhân Nghĩa đến Thánh Nguyệt giáo, có tin đồn Hồn Hồn vương mời Trung Nguyên cao thủ sang để đối phó Thánh Nguyệt giáo. Ta còn tưởng, đích thị là Lô trưởng lão mà ngươi nhắc đến.”

“Đây là một sự nhầm lẫn.” Đoan Mộc Hồi Xuân hơi chột dạ. Tuy Lô trưởng lão không đề cập đến quan hệ với Hồn Hồn vương, với Xích giáo, nhưng lấy tác phong tận dụng triệt để của Minh tôn, đoan chắc sẽ không bỏ qua cơ hội mượn đao giết người. Nếu vậy, vị cao thủ trong lời đồn đãi Cơ Diệu Hoa nghe được có khả năng chính là…

Hắn bỗng nhiên khựng lại!

Cao thủ đến từ Trung Nguyên.

Nếu xét hai điều kiện là cao thủ Trung Nguyên và đến trước khi Lục Nhân Nghĩa đến, chẳng phải bản thân hắn cũng rất thích hợp?

Thảo nào kể từ lần gặp đầu tiên, y vẫn luôn lởn vởn trước mặt hắn, thăm dò đủ điều, hiện tại ngẫm lại, e là nhằm để thử xem hắn có phải cao thủ Trung Nguyên được Hồn Hồn vương thỉnh tới như lời đồn không.

Về sau, thái độ của Cơ Diệu Hoa với hắn dần dần cải thiện, thậm chí còn có phần bảo hộ, chẳng  phải vì đã xác minh được Lục Nhân Nghĩa mới chính là vị cao thủ kia sao?

Màn sương vần vũ trước mắt cuối cùng cũng chầm chậm tản ra.

Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng đăm chiêu nhìn Cơ Diệu Hoa. Bằng tâm trí của Cơ Diệu Hoa, cuộc đối thoại này tất sẽ khiến y liên tưởng đến tất cả, vậy hà cớ chi hắn phải nói ra? Hắn vốn đâu cần phải giải thích.

“Thân thân.” Cơ Diệu Hoa đưa tay phủi nhẹ một lớp phấn trên mặt xuống, sau đó chìa tới bảo, “Nếu ngươi muốn hôn, cứ mạnh dạn hôn lên đi.”

Màu phấn không đều, khuôn mặt nhìn qua vô cùng nhem nhuốc.

Đoan Mộc Hồi Xuân né đầu, “Kế đến Phong chủ có dự tính gì không?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu thân thân không ngại, chúng ta sẽ lập tức khởi hành.”

Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Nếu ta nói ta muốn ngồi đây chờ Ma giáo thì sao?”

“Ta sẽ ngồi đợi chung với thân thân.” Cơ Diệu Hoa không hề tỏ ra khẩn trương, “Trước sau gì, đến nhiều hay ít, ta cũng không thả thân thân đi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu mày hỏi: “Phong chủ không cảm thấy quá ngang ngược ư?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Hai. Ai bảo đến phút cuối, ta vẫn không thể buông tay chứ?”

Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt, ngoái đầu nhìn y.

Cơ Diệu Hoa tỳ khuỷu tay ra đất, nhàn nhã ngắm nhìn trời, hai chân khẽ đong đưa qua lại, hồn nhiên như không hề phát giác cơn đau từ vết thương trên người.

Đoan Mộc Hồi Xuân lặng lẽ thở dài, đứng lên nói: “Đi thôi.” Cơ Diệu Hoa nói chẳng sai, với đội hình vừa rồi của Ma giáo, dù có đuổi kịp thì kết quả vẫn không đổi. Thể nào Lô trưởng lão cũng đoán được lộ trình của bọn họ, chi bằng chờ cho mọi người chấn chỉnh đội hình xong rồi lại phản công.

Tây Khương Tuyệt Ảnh Phong, chắc cũng chẳng quá khó tìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang