• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Trữ có một bí mật, hắn là một sát thủ, sát thủ hàng thật giá thật chỉ nhận tiền không nhận người, nhân xưng: Chồn Hoang. Đến nay đã giết 102 người, không người nào chạy thoát.

“Ào ào ào.......” Nước ấm áp chảy trên da thịt trần trụi, Tôn Trữ đưa tay vịn tường, nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ chút an bình khi tắm rửa, lần ra ngoài làm nhiệm vụ này thật sự hung hiểm, nếu không phải mình né tránh kịp thời, khả năng đã sớm táng thân biển lửa, nhưng dù thế thì chân hắn cũng thiếu chút nữa bị trặc, bây giờ còn đang đau.

“Đinh linh linh... …” Thanh âm thanh thúy của của điện thoại di động đời cũ vang lên bên ngoài phòng tắm, Tôn Trữ hắn tùy ý cầm lấy một cái khăn quấn quanh hông, lau khô tay, nhận điện thoại.

“A Trữ, con mẹ nó cậu chính là một cỗ máy giết người!” Người bên đầu kia điện thoại có vẻ vô cùng hưng phấn, lải nhải nói: “Nhiệm vụ lần này làm thật sự tuyệt lắm, cố chủ cho thêm một trăm vạn đô la, thằng nhóc cậu chờ mời khách đi nhé!”



Tôn Trữ không nói gì, như trước trầm mặc nghe điện thoại, người trong đó hắc hắc cười hồi lâu, cũng quen thuộc với tính tình không thích nói chuyện này của hắn, chuyển chủ đề: “Được rồi, lần này lại có kèo cho cậu, ngay trong nước, giết một gã đàn ông là được, đọc mail đi.” Hắn nhàn nhạt “ừ” một tiếng, liền cúp máy. Bước nhanh đến máy tính xem xét, đúng như dự đoán một phong thư mã hóa đã gửi tới, sau khi chạy phần mềm bảo mật, hắn lại thừa dịp khoảng không máy tính mã hóa phần mềm mở khóa thì đứng dậy rót cho mình một ly café gói.

Uống café không tính là ngon lắm trở lại bên cạnh bàn, mail đã mở khóa xong, Tôn Trữ nhấp chuột mở mail và tài liệu đính kèm, phía trên viết thời gian, địa cùng với người......Này!

Trên tài liệu đính kèm là bức ảnh của một chàng trai, tuổi tác không lớn, thoạt nhìn cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học, mặc đồ vô cùng thời trang, để kiểu tóc mới nhất của các hoa mỹ nam hiện giờ, khuôn mặt kiên quyết, mắt to cười cong cong đang ôm một con chó vàng nhỏ dùng mắt to vô tội kỳ quái nhìn ống kính, thoạt nhìn là một người hoạt bát sáng sủa.

"Đây....  .” Tay Tôn Trữ run lên, thiếu chút nữa hất cái ly cầm trong tay, nhìn khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh kia, hắn không nhịn được giật mình...... Tại sao là em ấy......Tay cầm điện thoại đều run run, hắn run run rẩy rẩy bấm hai lần điện thoại mới kết nối, giả vờ không để ý hỏi: “Mục tiêu lần này có phải dễ quá không?”

“A, người này hả......” Người trong đầu kia điện thoại dừng một chút, “Tôi cũng không rõ lắm, dù sao thì cậu ta cũng đã đắc tội với một nhân vật lớn......” Hắn tựa hồ nghe ra Tôn Trữ có ý muốn thoái thác, vội nói: “A Trữ, lúc này là BOSS chỉ đích danh muốn cậu làm nhiệm vụ, nói là cố chủ đồng thời cho liên minh Huyết Minh và Thiên Sứ cùng hạ nhiệm vụ, nói là ai giết chết cậu ta trước người đó có thể lấy được tiền, cho nên BOSS mới phái cậu......Cẩn thận chút.”

Điện thoại lập tức cắt đứt, Tôn Trữ nghe âm ngắt máy chói tai một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, liên minh tam đại sát thủ đồng thời hạ nhiệm vụ, xem ra cố chủ là một người cực kỳ có địa vị, bản thân làm sát thủ kim bài của tổ chức nhất định không thể tổ chức mất mặt được......

Hắn trở lại trước bàn máy tính, ngơ ngác nhìn bức ảnh. Cậu bé này hắn quen, là bạn học của em trai hắn, tính ra năm nay mới 22 tuổi, còn từng đến nhà hắn chơi, tên là gì nhỉ? Tống Cảnh! Tôn Trữ dùng ngón tay gõ mặt bàn, suy nghĩ trong chốc lát.

Tống Cảnh này là một tiểu thiếu gia, trong nhà là làm công ty truyền thông, song người vô cùng hòa thiện, dù sao cũng sẽ không bày dáng vẻ kiêu ngạo gì của thiếu gia, em trai nhà mình Tôn Mẫn trái lại cực kỳ thích em ấy, song Tống Cảnh tựa hồ cực kỳ thích đến nhà hắn, lúc nào cũng chạy đến nhà nán lại......Hắn mơ hồ còn nhớ rõ....  ..Bộ dáng của Tống Cảnh khi nhìn về phía mình trong mắt gợn sáng lấp lánh....  .. Đó là loại cảm tình có chút mừng rỡ, lại có chút thẹn thùng, hiện giờ nhớ tới......Đúng là hoài niệm.

Chết tiệt! Sao lúc này đây mục tiêu lại là em ấy! Tôn Trữ hung hăng đấm bàn, hắn vội lật xem yêu cầu của cố chủ, hy vọng từ đó tìm ra sơ hở, nhưng cố chủ chỉ có hai yêu cầu: Một, phải chết, hai, bắn chết trong khu giải trí 3D. Hắn nhíu mày thật sâu, chung quy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ở khu giải trí 3D giết người, đây chẳng phải chờ để cảnh sát đến tham dự sự tình này sao? Chẳng lẽ cố chủ một chút cũng không sợ? Nghĩ tới đây, Tôn Trữ lập tức từ trong ngăn kéo lấy ra một điện thoại di động quân dụng mã hóa, gọi cho em trai mình Tôn Mẫn.

“Anh, anh về nước rồi?” Em trai Tôn Mẫn một mực cho rằng anh mình làm buôn bán xuất nhập khẩu, vội vàng hỏi không ngớt: “Anh, anh lần này đã đi đâu? Có mang về thứ gì tốt không?” Tôn Trữ thấp giọng cười cười, đứa em này, mỗi lần đều đòi quà, liền thấp giọng nói: “Anh lần này đi Iraq, mang về cho em một bình dầu mỏ quý, em muốn không?”

“Muốn muốn! Làm chi mà không muốn!” Tôn Trữ cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt cún con đòi xương của em trai mình ở đầu dây bên kia, liền thay đổi chủ đề, lơ đãng hỏi: “Được rồi, em không phải có một người bạn học trung học tên Tống Cảnh sao, hiện giờ đã đi đâu rồi?”

Thanh âm đầu kia điện thoại rõ ràng thay đổi không đúng, Tôn Mẫn giống như gà trống kêu vút một tiếng: “A! Anh bị gì hả! Nghĩ sao mà hỏi về cậu ấy vậy? Hắc hắc hắc......Nhà Tống Cảnh không phải mở tòa soạn sao, cậu ấy hiện giờ đang làm phóng viên ở đó......” Nói rồi, cậu bé mang theo giọng không có hảo ý thì thào tự nói chốc lát: “Mình nói rồi mà, hai người kia sớm có.......A! Cái kia, cậu ấy hiện tại làm phóng viên trong tòa soạn nhà cậu ấy đó, anh tìm cậu ấy có chuyện gì!” Tôn Trữ cười cười, cũng không để ý đến Tôn Mẫn lải nhải con cà con kê nói: “Không có, anh chỉ hỏi vậy thôi, được rồi, em nhanh trực ca đi, cảnh sát nhân dân tại sao có thể chat chit trong thời gian trực chứ, anh gác máy đây.”

“Đừng đừng đừng! Anh, còn có chuyện nữa, đơn vị phát hai vé, đến khu giải trí 3D nghỉ phép hai ngày, dù sao em cũng không có ai đi cùng, anh đi với em nha.” Tôn Trữ nhíu mày, khu giải trí 3D? Liền trầm ngâm một chút: “Quên đi, hai tên lớn tồng ngồng đến khu giải trí, có chút khó coi.......”

“Đừng mà.......Em ăn ngay nói thật...... Kỳ thật là Tống Cảnh cậu ấy tặng vé, nói vé là phí quảng cáo từ trên xuống, cơ hội cực kỳ hiếm có...... Anh phải đi nhé...... Đi đi nhé......” Tôn Mẫn này như hồ lô đường, dính chết người, Tôn Trữ suy nghĩ một chút, lại lật xem yêu cầu cố chủ một chút, không nhịn được nhíu mày, hắn tuy là sát thủ, nhưng Tống Cảnh.....Không muốn em ấy chết.

Đồng thời còn có sát thủ của tổ chức khác muốn giết Tống Cảnh, nói cách khác mình nếu muốn bảo vệ Tống Cảnh, trước hết phải giết hai gã sát thủ khác......

Tôn Trữ một ngón tay gõ mặt bàn, khóe miệng hơi cong lên, nghĩ tới một kế hoạch hoàn mỹ.

+++

“Tống Cảnh, cậu nói xem anh của tớ thế nào lại là người như vậy chứ......” Tôn Mẫn giống như con khỉ khua chân múa tay, tựa hồ đang bênh vực kẻ yếu, cánh tay dài nhỏ tựa như cối xay gió bay múa loạn xạ, loại tư thế này, nếu Tôn Trữ ở trước mặt cậu ta, đều có thể bị cậu ta xoay ngược đầu xuống dưới.

Tôn Mẫn là một đồng nhân nam, cảm giác sâu sắc gánh nặng đường xa của chính mình.

(Tiêu: Đồng Nhân Nam là những nam giới thích đọc các tác phẩm đam mỹ, nhưng chưa chắc đã là đồng tính nhé)

Tôn Mẫn và Tống Cảnh bằng tuổi, năm nay đều 24, hai người lên lớp 10 thì quen nhau, lúc ấy Tôn Mẫn còn là một cậu bé cực kỳ “nhu nhược”, thân cao 1m80 nhìn thấy sâu liền kêu loạn, duy chỉ thích thuê tiểu thuyết ngôn tình đọc; Mà Tống Cảnh lúc ấy là tiểu thiếu gia trong trường, học tập rất tốt, nhưng thích lén xem manga đồng nhân, mỗi ngày thuê BL đồng nhân của Slam Dunk về xem, hai người có một lần gặp nhau ở hiệu sách, chẳng biết xảy ra chuyện gì không ngờ bởi vì một quyển sách BL khiêu dâm mà đánh nhau tóe lửa, thế mà rốt cuộc trở thành bạn hiền thân thiết. Làm bạn suốt tám năm, trong lúc Tống Cảnh coi trọng ông anh Tôn Trữ, thường thường để cho Tôn Mẫn cùng chơi trò rình coi yêu đơn phương, song anh trai nhà mình tốt nghiệp đại học xong phải đi làm ở công ty xuất nhập khẩu ít về nhà, quả thật khiến trái tim tiểu thiếu nam tan nát, lần này đi công viên giải trí cũng thế, chính mình đều nói muốn rách miệng, anh trai vẫn cứ bất vi sở động.

Mà trong lòng Tống Cảnh cũng có chút chua xót, nghĩ đến Tôn Trữ luôn trốn tránh cậu, không khỏi có chút khổ não, mấy năm nay tâm tâm niệm niệm như đại cô nương hoài xuân chỉ có một mình cậu, không ngờ tới yêu đơn phương nhiều năm chính là loại này..... Cậu cười cực kỳ rực rỡ: “Nói không chừng anh của cậu có chuyện gì thì sao, đi nhanh lên, nghe nói khu giải trí 3D đông người lắm, chúng ta đi nói không chừng cũng không còn phòng nữa.”

Tống Cảnh ha ha bật cười, gọi một chút: “Đi thôi, tớ lái xe.”

Thời tiết hôm nay rất tốt, trời xanh biết nhìn không thấy một áng mây, ánh nắng xuyên qua tầng khí quyển ấm áp chiếu khắp mặt đất, hai người lái chiếc Land Rover rộng rãi dễ chịu, nghe cảm nhận tiết tấu siêu cấp mãnh liệt của ca khúc đơn ANIMAL mới nhất của Neon Trees, tiến quân về phía khu giải trí 3D.

Hôm nay là thứ bảy, dọc đường lại không có bao nhiêu xe, Tống Cảnh hết sức chuyên chú nhìn mặt đường, thỉnh thoảng lại theo nhạc trong máy CD gõ nhịp, chịu đựng giọng như cái chiêng thủng của Tôn Mẫn, hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, anh cậu có nói nguyên nhân không muốn đến không? Anh ấy...... A!”

Này......! Đồng tử Tống Cảnh co rút, chính giữa đường đột nhiên xuất hiện  một người mặc áo trắng, đang đưa lưng về hướng ô tô chạy không hề nhúc nhích đứng chính giữa đường, tóc thật dài tựa hồ là một người phụ nữ, dưới ánh mặt trời cũng không có......Cái bóng......

Trong lòng Tống Cảnh ác hàn, cậu chỉ có thể gắt gao giẫm lên phanh xe, đồng thời để phòng ngừa xe lật hơi đánh vô lăng sang phải, nhưng lúc này đã không kịp tránh nữa, hai người ngồi phía trước chỉ có thể trơ mắt nhìn ô tô “vèo” một tiếng thẳng tắp đánh lên thân thể người phụ nữ.

Cái gì! Hai người trên xe đồng thời hít ngược một hơi lạnh, nháy mắt khi ô tô va vào người phụ nữ mặc áo trắng kia, người nọ như sương khói “soạt” một cái thoắt tan biến!

Bánh xe sau khi phát ra tiếng ma sát chói tai rốt cuộc ngừng lại, Tống Cảnh nắm chặt vô lăng còn chưa kịp há mồm thở dốc, đã bị Tiểu Mẫn ngồi ở vị trí lái phụ liều mạng vẫy, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau: “Lão Tống! Vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Cậu có thấy rõ không?”

Tống Cảnh hoảng sợ nuốt nước miếng một cái, liều mạng gật đầu: “Tớ thấy! Người phụ nữ kia thoáng cái đã biến mất?”

Tôn Mẫn gào lên: “Xong rồi xong rồi, không phải là người phụ nữ kia bị đụng bay lên trời rồi chứ, nhưng mà sao phía sau không có ai?”

“......Cậu xem cửa kính ô tô cũng không bị đụng bể, chúng ta vừa rồi tuyệt đối chưa tông vào.......Xuống xe xem!” Tống Cảnh tháo đai an toàn xuống, giựt cửa xe liền xông ra.

Đường quốc lộ bằng phẳng mênh mông vô bờ, bốn phía đều là cánh đồng ngô cao, không có bất cứ thứ gì, đừng nói gì đến tay chân cụt, hai người thở phào nhẹ nhỏm, không khỏi lại bắt đầu đánh giá, Tống Cảnh cảm giác chân mình đều có chút xụi: “Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúng ta đã tông phải thứ gì?”

Tôn Mẫn run rẩy, đột nhiên mắt sắc nhìn thấy xa xa dưới gốc cây đại thụ có một người đang đứng, liền chỉ về hướng kia nói: “Đi, chúng ta đến hỏi người kia xem, nói không chừng anh ta nhìn thấy gì đó......” Nói rồi, liền chạy về hướng người nọ, một bên còn lớn giọng hô: “Sư phụ sư phụ! Chờ chút, hỏi ngài một vấn đề!”

Trong lòng Tống Cảnh đảo mắt khinh bỉ, cũng chạy theo tới, không lâu sau liền nhìn thấy có người đưa lưng về phía họ đứng dưới tàng cây, tựa hồ đang nhìn một ngôi mộ. Ngôi mộ nọ thiết kế có chút trúc trắc, Tống Cảnh nghĩ đến người đàn bà vừa gặp mới nãy, không khỏi run lên, mà người nọ tựa hồ cũng nghe thấy tiếng kêu của họ, chậm rãi quay đầu.

Đây là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, vẻ mặt lạnh lùng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt hệt như quỷ hút máu, mặc một thân âu phục màu đen, cúc áo cài chặt chẽ, có một loại mỹ cảm quái dị, còn thiếu hai cái răng nanh nữa thôi, trong tay đang cầm một bó hoa bách hợp, không hề nhúc nhích nhìn họ chạy tới.

“A!” Tôn Mẫn nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nọ, thoáng cái ngừng bước, cuối cùng kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Tiền bối?” Nói rồi, cậu ta giật mình đánh giá người đàn ông từ trên xuống, cằm đều sắp rụng xuống đất: “Anh là tiền bối Hoàng Phủ! Trời ạ! Anh đã mất tích một năm rồi!”

Người đàn ông nghe thấy những lời này hơi nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, thần sắc chợt động, chạy nhanh về phía họ, dồn dập quát: “Nhanh nằm xuống!”

Những lời này còn chưa dứt, hai người còn chưa kịp phản ứng liền bị người đàn ông đè xuống, chỉ nghe “vèo” một tiếng xé gió truyền đến, chẳng biết có thứ gì rơi phía sau ba người, “Ầm” một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt nổ tung.

Đây chẳng lẽ là đạn hỏa tiễn sao!

Bụi đất, đá vụn “lốp bốp” rơi trên người họ, qua hồi lâu mùi khói lửa mới tán đi, Tống Cảnh và Tôn Mẫn đồng thời ho khan, còn chưa kịp hỏi đối phương thế nào, chợt nghe thấy quốc lộ xa xa truyền đến một tràn tiếng vang khởi động của mô tơ, trong nháy mắt, một chiếc Mercedes Benz màu trắng lái sang, Tôn Trữ thò đầu ra: “Nhanh lên xe!”

Tống Cảnh và Tôn Mẫn lại một lần nữa kinh ngạc, sao Tôn Trữ cũng tới!

Tống Cảnh và Tôn Mẫn kéo người đàn ông vừa rồi đã xả thân bảo vệ họ, vừa lên xe, Tôn Mẫn không thể chờ được hỏi: “Vừa rồi hình như là đạn hỏa tiễn! Trời ạ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tôn Trữ không nói gì, liếc một cái trong kính chiếu hậu người đàn ông xa lạ kia, không ngờ dâng lên một cỗ ác hàn.

Đây là phản ứng bản năng của sát thủ đối với nguy hiểm, người đàn ông này không đơn giản.

Người đàn ông này nhìn thấy ánh mắt dò xét của hắn, cong khóe miệng mỉm cười.

Người đàn ông lúc cười rộ lên rất đẹp, mặt mày cong cong, một đôi con ngươi u tĩnh như hồ sâu, giống như nước suối tươi mát mang theo một cỗ hấp dẫn tự nhiên sẵn có, khiến người ta khó có thể quên. Nhưng đáng tiếc nhất chính là sắc mặt người này cực kỳ tái nhợt, màu da trắng nõn trong suốt tới cực hạn, khoảng cách xa như vậy thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, nói anh ta vừa mới từ trong mộ đi ra cũng không quá đáng.

Tôn Trữ xuyên qua kính chiếu hậu cho anh một ánh mắt cảnh cáo, giả vờ hỏi Tôn Mẫn: “Các em tại sao lại ở đây?” Tôn Mẫn có chút kinh hồn chưa định, cậu ta thỉnh thoảng thò đầu về phía sau nhìn hồi lâu, lúc này mới quay đầu vội vàng hỏi người đàn ông kia: “Tiền bối Hoàng Phủ, một năm nay anh đã đi đâu? Tại sao em hỏi đội trưởng họ đều nói không biết về anh? Có phải có nhiệm vụ không?”

Người đàn ông nghe thế hơi nhíu mày, trên nét mặt có chút kinh ngạc, nhưng anh che giấu cực tốt, rất nhanh liền mang theo ý cười hiếu kỳ hỏi: “Cậu còn nhớ tôi?” Đây tuyệt đối là chuyện không thể...... Người đàn ông có chút bi ai, từ khi anh tới khu giải trí 3D, dấu vết anh từng tồn tại trên thế giới này giống như trống rỗng mơ hồ, ai cũng không biết anh từng tồn tại, mà ngay cả gọi điện thoại cho mẹ anh, bà cũng không biết đã từng sinh ra mình.

“Đương nhiên nhớ rồi! Tiền bối Hoàng Phủ anh chính là đại nhân vật của đại đội hai em nha! Anh...... Anh chính là tấm gương của em!” Tôn Mẫn hưng phấn giống như gà mổ thóc, liều mạng gật đầu, nói xong lời cuối mặt đều đỏ lên, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

Trái tim người đàn ông mãnh liệt run lên, cậu bé mặt đỏ trước mắt này anh mặc dù quen biết, nhưng vẫn chưa biết tên cậu ta, cậu ta......Có thể nhớ mình......Không thể nào, tất cả mọi người đã quên mình.......Chỉ có cậu ta nhớ sao? Người đàn ông mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ hết thảy việc này lại là chủ nhân giở trò quỷ?

Tôn Trữ nghe họ nói chuyện trong lòng thầm cảm thán, người này hóa ra là cớm? Quá thần kỳ, xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn anh ta một cái, không ngờ người đàn ông lại nhíu mày thật sâu, trên nét mặt đầy hoang mang.

Tôn Mẫn còn có thể nhớ rõ mình, thật sự là quá khác thường, đây là chuyện tuyệt đối không thể. Cảm giác được tầm mắt tìm tòi nghiên cứu nhạy cảm, người đàn ông vừa định nâng mắt lên cùng Tôn Trữ đối diện, trong phút chốc chỉ nghe một tiếng “ầm” vang lớn, trên trần xe tựa hồ bị một vật gì đó nện xuống, đập trần xe đến biến dạng lõm vào trong xe một khối.

“Nằm xuống!” Người đàn ông khẽ quát một tiếng, một tay ôm lấy Tống Cảnh và Tôn Mẫn bên cạnh gắt gao đặt tại chỗ ngồi, đồng thời Tôn Trữ một cước giẫm xuống phanh xe, ô tô xiêu xiêu vẹo vẹo trượt trên đường quốc lộ tạo thành một vệt bánh xe, nhanh chóng ngừng lại.

Quán tính ô tô rất lớn khiến bốn người hung hăng đụng về phía trước lại ngã ngược về, bốn người đều thở hổn hển, không thể tin nhìn trần xe, vừa rồi rơi xuống trên trần xe là thứ gì? Sao có thể đập ra một hố to đến vậy? “Đây..... Đây là thiên thạch sao?” Tống Cảnh kinh hồn chưa định tay vịn ngực mình, nhỏ giọng nói, vậy mà Tôn Mẫn vừa định phụ họa, lại nghe một tràn tiếng vang ken két chói tai, tựa hồ như là thanh âm của móng tay cào trên bảng đen, ba người cảm thấy khó chịu cực kỳ, không khỏi bưng kín lỗ tai.

Rất nhanh, trên trần xe bị đập lõm vào rất nhiều hố to tựa hồ bị người cắt mở vậy, một cặp ngón tay với móng thật dài từ giữa khe hở duỗi vào, hai tay dùng sức móc ra ngoài...... Đầu một người phụ nữ vói vào trong xe.

Tóc người phụ nữ này rất dài, mặt trăng trắng chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt huyết hồng nhô ra và một cái miệng rộng nứt tới mang tai, huyết dịch tanh hôi theo tóc ả tửng giọt từng giọt nhỏ vào trong xe, ả rất nhanh quay đầu quét nhìn ba người ngồi ghế sau, khi nhìn thấy Tống Cảnh thì nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng ghê rợn như cá mập, khí quản tựa hồ bị cắt mở, lạc giọng khặc khặc cười quái dị: "Ở đây......" Ả vừa nói xong câu này, cổ chậm rãi xé da gân, đầu chậm rãi hướng về phía Tống Cảnh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người đàn ông nãy giờ ngăn chặn thân thể họ đột ngột con chân đá, một cước đá đầu ả ra khỏi xe, Tống Cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn lại kinh khủng như vậy, sợ đến nỗi phản xạ có điều kiện, thân thể gắt gao dán trên cửa sổ xe, trợn mắt há hốc mồm nhìn trần xe.

Đây là quỷ sao? Đột nhiên, hắn cảm thấy sau đầu một trận rét lạnh, Tống Cảnh thình lình quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lớn vệt máu mơ hồ đang gắt gao đặt trên cửa kính, mặt đều đùn vào nhau, một đôi con ngươi lồi ra trừng trừng nhìn cậu......

“A!” Tống Cảnh kêu một tiếng thảm thiết, thanh âm đều mang theo một ít nức nở, tè ra quần nhào vào lòng người đàn ông, Tôn Trữ mặc dù cảm thấy rất không thích, nhưng vẫn nhanh chóng rút súng giảm thanh hướng người nọ nả một phát.

Thủy tinh của cửa sổ xe ứng tiếng vỡ tan, nhưng người ghé ngoài cửa sổ xe kia rốt cuộc cũng mất bóng.

“Xuống xe!” Người đàn ông cắt ngang phân phó, rất nhanh, mọi người đều bị dọa sợ run nhanh chóng xuống xe, Tôn Mẫn và Tống Cảnh càng hỏng mất mà rống lên:

“Anh, sao anh lại có súng?!”

“Vừa rồi thứ kia là gì vậy?!”

Vừa rồi họ lái xe cũng khoảng 2km, đường quốc lộ này không người, hơn nữa bốn phía là cây bắp mà, song đã có thể nhìn thấy vòng xoay Ferris và đài ngắm cảnh của khu giải trí 3D.

Tôn Trữ không để ý tới họ, dùng súng cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng hắn cảm thấy một trận ác hàn, nguyên nhân rất đơn giản, người phụ nữ trên trần xe cùng với người ghé vào trên cửa sổ xe vừa rồi hắn đều biết.

Là Góa Phụ Đen của liên minh Khát Máu và Joseph của liên minh Thiên Sứ. Sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trong hai liên minh lớn, cũng là hai người cùng hắn đua tranh đầu Tống Cảnh lần này.......Nhưng mà.......Họ vốn không nên xuất hiện ở nơi này........ Bởi vì họ đã sớm bị mình giết chết rồi!

Không sai, kế hoạch Tôn Trữ nghĩ ra rất đơn giản, nếu còn có tổ chức khác muốn giết Tống Cảnh, vậy mình phải giết chết tất cả bọn sát thủ này, cho nên hắn đồng thời ám sát hai người trước, lại giấu thi thể hai người họ trong hộp dự bị, lúc này mới lái xe đuổi theo hai người Tống Cảnh........Nhưng tại sao người chết lại sống?

Bây giờ rõ ràng là ban ngày....... Cũng có quỷ?

Lúc này cũng không thể mở hộp dự bị nhìn xem thi thể còn đó không, Tôn Trữ chuyển mắt qua người đàn ông, đột nhiên giơ súng lên, thấp giọng hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"

"Người mình người mình! Anh mau buông súng!" Tôn Mẫn gào lên nhào tới, một bên còn cười khổ giải thích với người đàn ông: "Tiền bối Hoàng Phủ, cái kia.......Anh xem, anh trai tôi, cái này của anh ấy là súng đồ chơi....... "

"Cho phép kẻ hèn này tự giới thiệu một chút........" Người đàn ông dùng nụ cười mỉm lạnh lùng đặc biệt, giống như lơ đãng nhìn quanh một vòng, lúc này mới chậm rì rì nói: "Tôi tên Hoàng Phủ Thần, rất vui được gặp mặt."

"Anh, anh đang làm gì thế?" Tống Cảnh có chút hồ đồ, nhưng cậu vẫn chạy tới nhìn qua lại, mềm nhũn kiến nghị nói: "Vừa đều là những thứ gì vậy........ Chúng ta có thể về nhà trước được không....... " Tôn Trữ liếc mắt nhìn Tống Cảnh, vừa rồi trải qua cục diện hung hiểm nọ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Cảnh đã sợ đến tái nhợt vô cùng, trong lòng nổi lên loại tình cảm thương tiếc, nhưng vẫn xoay đầu sang, như trước không chút biểu cảm hỏi: "Tại sao anh tới đây? Vừa rồi là xảy ra chuyện gì?"

Hoàng Phủ Thần nhướng mày, nhìn họng súng tối om của Tôn Trữ, cảm thán một tiếng: "M1911, hiệu này không tồi........Hôm nay tôi đến viếng mộ."

Viếng mộ? Ba người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, "Ai......." Tôn Mẫn có chút ấp úng: "Tiền bối, chẳng lẽ vừa rồi....... " Hoàng Phủ Thần nhướng mày, chẳng biết nghĩ điều gì, khuôn mặt vốn anh tuấn cũng trở nên có chút vặn vẹo: "Không sai, vốn tôi không muốn quan tâm đến mấy loại chuyện vô bổ này, nhưng nó đã có can đảm nổ mộ bia của con gái tôi, vậy thì xin lỗi rồi."

Đó....... Đó là con gái của anh ta? Tống Cảnh và Tôn Mẫn cảm giác được sát khí tràn đầy trong những lời này, hai người đồng thời cảm giác được phía sau lưng chợt lạnh, không nhịn được trợn mắt nhìn nhau, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hả? Hoàng Phủ Thần mỉm cười, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn cốp xe, trừng trừng nhìn Tôn Trữ, nhẹ giọng nói: "Trong cốp sau có gì, mùi vị nồng đậm, không thể mở ra sao?"

Tôn Trữ không hề động, chỉ là có chút nhíu mày, không nói gì.

"A!" Tống Cảnh vốn ở một bên như lọt vào sương mù xem náo nhiệt, vậy mà vừa rồi tùy tiện nhìn thoáng qua, lại phát hiện cái bóng Tôn Trữ trên mặt đất thình lình bắt đầu ngọ ngoạy, chậm rãi tụ thành một đoàn sương xám, một bàn tay tái nhợt nhiễm đầy máu tươi thò ra, thẳng tắp với lên mắt cá chân Tôn Trữ, thoáng cái đã kéo hắn vào trong bóng đen.

Đây là ban ngày ban mặt mà! "Cẩn thận!" Tống Cảnh thét thành tiếng, bước nhanh muốn bắt lấy tay Tôn Trữ, nhưng Hoàng Phủ Thần nhanh hơn cậu một bước, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, rốt cuộc một tay kéo hắn ra, một tay kia đoạt lấy súng trong tay Tôn Trữ, làm một kỹ xảo khóe léo chuyển thân súng nắm trong tay, nhanh chóng hướng bàn tay trên mặt đất kia liên tục nã vài súng.

"Phụt phụt phụt........" Súng giảm thanh liên tục bắn vài phát thanh toán cái tay kia, rất nhanh, bóng của Tôn Trữ cũng bay về dưới chân hắn, Tôn Mẫn ở một bên nhìn trợn mắt há mồm chỉ vào cái bóng Tôn Trữ lắp bắp hỏi: "Anh.......Cái bóng của anh...... Đây đây đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Tôn Trữ lắc đầu, không nói gì. Vừa rồi thật sự quá đột ngột, hắn cũng chưa kịp phản ứng, khi bàn tay lạnh lẽo bắt được mắt cá chân hắn, hắn lại cảm thất như bắt lấy hắn chính là một cây trụ sắt lạnh buốt làm cho toàn thân người ta sợ run. Chẳng lẽ.......Thật là quỷ sao?

Hoàng Phủ Thần thở hổn hển một hơi, bốn phía đã trống không, kéo Tôn Trữ từ trên mặt đất lên, thấp giọng phân phó: “Cậu nhanh chóng xử lý thứ trong cốp xe đi, đúng, tôi biết là cậu giết họ, oán khí mạnh mẽ vậy vừa ngửi là có thể ngửi thấy được, hơn nữa nếu cậu không vứt họ sẽ vĩnh viễn đi theo cậu, hiện giờ nghe kỹ cho tôi, muốn sống, nhớ kỹ, bây giờ lập tức kéo mấy đứa em cậu chạy trở về, còn nữa đó chính là tuyệt đối không thể, nghe rõ nhé, tuyệt đối không thể trở lại khu giải trí 3D, nghe rõ chưa?”

Ngữ tốc Hoàng Phủ Thần nói chuyện cực nhanh, Tôn Trữ nhíu mày, trong đầu nghĩ một lượt, nhìn Tống Cảnh và Tôn Mẫn một chút, đứng lên nhỏ giọng hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”

Ánh mặt trời chiếu rọi có chút khiến người ta quáng mắt, Hoàng Phủ Thần cong miệng ôn hòa cười: “Tôi chính là đến viếng mộ.”

Đây rõ ràng là lời nói dối, xem ra Hoàng Phủ Thần này biết một ít nội tình, nói không chừng......” Tống Cảnh A Mẫn chúng ta.......” Ba chữ trở về thôi này còn chưa nói xong, Tôn Trữ đã sững sờ tại chỗ, rõ ràng hai người đang đứng sau hắn, nhưng hiện giờ tại sao người không thấy đâu nữa?

Tôn Trữ cảm giác da đầu mình đều có chút tê dại, Hoàng Phủ Thần cũng kinh ngạc không thôi, có thể dưới mí mắt mình bắt người....... Hai con quỷ vừa mới chết kia, thậm chí có năng lực lớn như vậy? Không đúng......Nhất định ngay chung quanh...... Anh nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ tìm vị trí hai người kia.......Mùi của người sống.......Đúng là mới mẻ vậy......Nhưng lại ở trên núi phía đông khu giải trí 3D!

“Theo tôi đi! Họ ở chỗ này!” Hoàng Phủ Thần đã xác định vị trí, trực tiếp chạy về hướng núi phía đông khu giải trí 3D.

Tôn Trữ lập tức đuổi theo, nhưng vô cùng kỳ quái chính là, Hoàng Phủ Thần chạy cực nhanh, nếu Bolt ở đây cũng không theo kịp được, Tôn Trữ chỉ có thể theo anh chạy một đoạn đường ngắn, cuối cùng cũng mất dấu anh.

(Tiêu: Bolt đây là Usain Bolt, là vận động viên điền kinh người Jamaica. Anh là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét)

Tôn Trữ là bị tiếng rên rĩ thật nhỏ dẫn tới, chốn hoang giao dã ngoại, Hoàng Phủ Thần đang ngồi trên thân một người, quần áo vốn mặc kín kín đáo đáo hiện giờ chỉ còn lại sơ mi trắng, lộ ra mảng lớn da thịt trắng bóng mềm mại, phía trên lằn roi xanh tím cùng dấu hôn màu đỏ, đang ngồi trên thân một người, nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ theo động tác của y cao thấp lên xuống, cự vật màu tím đỏ đang cấp tốc ra vào giữa đùi anh, thật dâm mỹ, mà thân thể Hoàng Phủ Thần vừa vặn che mất khuôn mặt của người đàn ông dưới thân, chỉ có điều có chút tiếng thở dốc phát ra, cũng đủ biết y đang hưởng thụ.

“Ngươi...... Hơi......Chậm chút....... A!” Hoàng Phủ Thần thấp giọng thở phì phò, nhỏ giọng cầu khẩn.

Người dưới thân Hoàng Phủ Thần là ai? Họ sao ở đây......đánh dã chiến? Tôn Trữ vừa định lui về phía sau, vậy mà người dưới thân Hoàng Phủ Thần kia lại hơi nâng cánh tay, búng vang một tiếng, trong nháy mắt, Tôn Trữ liền cảm thấy cổ tê rần, đầu rơi xuống đất.

Đầu của mình không phải đã rơi rồi sao...... Tại sao không có việc gì? Tôn Trữ nhe răng nhếch miệng đứng dậy, phát hiện mình vẫn đang té xỉu trong cánh rừng nhỏ vừa rồi, hắn lắc đầu, bốn phía không một bóng người, người đàn ông vừa rồi và Hoàng Phủ Thần đã đi đâu?

“Ngươi tỉnh rồi.” Thanh âm trầm thấp tà nịnh đột nhiên từ phía sau vang lên, chuyện gì xảy ra, vừa nãy căn bản không có ai! Tôn Trữ lập tức rút súng xoay người, kinh ngạc phát hiện phía sau trống không đã xuất hiện hai người, mà một người trong đó dĩ nhiên là người vừa đi cùng với họ Hoàng Phủ Thần.

Một người khác Tôn Trữ chưa từng gặp, song theo hắn đoán người vừa rồi cùng Hoàng Phủ Thần làm cái kia hẳn là y, đây tuyệt đối là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, nhìn ra bộ dáng khoảng 26 tuổi, mặt mũi...... Tuyệt đối không thể dùng xinh đẹp hoặc anh tuấn để hình dung, hắn tưởng rằng Hoàng Phủ Thần đã tính là diện mạo đẹp trai cấp bậc minh tinh rồi, nhưng khi so cùng người trước mắt này vậy mà kém một khúc.

Người này có một đầu tóc đen dài buông thả đến thắt lưng, mày dài kéo tới tận tóc mai, một đôi con ngươi quỷ dị màu xanh sẫm lợi hại đến ngay cả bản thân Tôn Trữ cũng không dám nhìn thẳng, môi mỏng khẽ mím giờ phút này đang hơi cong lên, cằm cương quyết, hình dáng khuôn mặt hoàn mỹ cực hạn cùng mái tóc dài nọ cũng không khiến y có vẻ nữ tính, mà cả người tản mát ra một cỗ khí tức vương giả vừa nguy hiểm tà mị lại uy chấn thiên hạ. Giờ phút này y mặc một thân tây phục trắng danh quý, không thắt cà vạt, mà tùy ý mở mấy cúc áo, lộ ra khuôn ngực trắng nõn khỏe đẹp, lúc này y ngồi trên ghế dựa lớn, trong tay cầm một cây gậy chống có cài đầu lâu khô màu xám trắng, trong mắt ngậm cười, hỏi: “Nếu đã tỉnh, chúng ta chơi trò chơi nhé?”

Có chỗ nào đó rất không thích hợp.

Tôn Trữ dựa vào kinh nghiệm làm sát thủ nhiều năm, người trước mắt này toàn thân phiếm mùi máu tanh ghê tởm, nếu nhìn kỹ giữa ngực y ngay cả phập phồng cũng không có, thật sự là quá quái. Hắn không buông súng, mà ném ánh mắt về phía Hoàng Phủ Thần. Giờ phút này Hoàng Phủ Thần đang nửa quỳ trên mặt đất, đặt chân người đàn ông trên đầu gối, cầm một chân y, mặt không chút thay đổi mà mang giày cho người đàn ông, cảm giác được ánh mắt của Tôn Trữ, cho hắn một ánh mắt không rõ ý tứ gì.

“Em trai tôi đâu?” Tôn Trữ mở chốt, cắn răng lạnh lùng nói: “Tôn Mẫn và Tống Cảnh đâu rồi?”

“Ha.......” Người đàn ông quỷ dị mà ôn hòa cười, thay một chân khác, tiếp tục hưởng thụ phục vụ mang giày của Hoàng Phủ Thần, lúc này mới lười biếng giơ tay lên, búng ngón tay một cái.

Trong nháy mắt, Tôn Mẫn và Tống Cảnh giống như từ giữa không trung té xuống, hai người nặng nề đặt mông ngồi trên đất, lần lượt ai u ai u kêu lên: “Đây là đâu?”

“Đứng phía sau anh.” Tôn Trữ ngắn gọn ra lệnh, đồng thời từ bên hông lại lấy ra một khẩn súng, ném cho Tôn Mẫn, lại từ chỗ ống quần tìm lấy một con dao găm đưa cho Tống Cảnh, lúc này mới thấp giọng dặn dò: “Hai đứa cẩn thận chút, hai người trước mặt này không đúng.”

“Tiền bối! Sao anh lại ở đây!” Tôn Mẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, không nói tới vừa rồi cậu ta rõ ràng còn đang trên quốc lộ nhìn hai người nói chuyện, nháy mắt đã chạy đến đây, nhưng thấy Hoàng Phủ Thần sau khi mang giày của người đàn ông kia liền đứng lên, rồi đứng phía sau người đàn ông, không nói một lời lạnh lùng nhìn họ.

Người đàn ông xinh đẹp bên cạnh Hoàng Phủ Thần này có chút đáng sợ...... Tống Cảnh và Tôn Mẫn có cùng một suy nghĩ, y có chút đáng sợ, lui phía sau Tôn Trữ nhỏ giọng hỏi: “Anh, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tôn Trữ lắc đầu, cũng không hiểu ra sao, người đàn ông bên kia liền mở miệng cười: “Các người đã không biết, vậy để Hoàng Phủ giải thích, có được không?” Nói rồi, đôi mặt màu xanh sẫm sinh đẹp kia của y khẽ híp, mang theo ý cười nhìn về phía Hoàng Phủ Thần, thâm tình nói: “Bảo bối, giải thích cho họ chút đi, được chứ?”

Hoàng Phủ Thần mặt không chút thay đổi hơi cúi người, máy móc giới thiệu: “Chủ nhân muốn chơi một trò chơi rất đơn giản, sẽ có quỷ bắt các người, người kiên trì bốn giờ không chết chính là người chiến thắng.” Những lời giới thiệu này rất đơn giản lại khiến ba người nhìn nhau, quỷ? Thế giới này thật sự có quỷ sao? Nhưng mà......Nghĩ đến vừa rồi những chuyện cổ quái kinh ngạc gặp trên xe, ba người liền đồng thời im bặt.

“Các người yên tâm, quỷ bắt các người cũng không phải Góa Phụ Đen và Joseph, theo ta thấy......” Nói rồi, y giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ một chút: “Bây giờ là 5h53’ chiều, ừm, trời đã sập tối chơi mới tận hứng ha,  thế này đi.......6h trò chơi bắt đầu, nếu các người có thể kiên trì đến 10h tối, có thể không phải chết, đều đã rõ chứ?” Ngữ khí của lời người đàn ông nói tựa hồ đang hỏi ý kiến của họ, nhưng ngữ khí thì tương đối cường thế, tựa hồ một chút cũng không cho họ đường cãi lại.

“Thần kinh!” Tôn Trữ nhíu mày, đối với cách nói của người đàn ông khinh thường phớt lờ, hắn xoay đầu sang nói với hai người: “Chúng ta đi thôi, cẩn thận chút.”

“Hahaha..... Đi không xong đâu nha......” Người đàn ông vừa cười cười, vừa đưa tay búng vang một cái xong, liền cùng Hoàng Phủ Thần đồng thời quỷ dị mà biến mất trước mắt ba người.

“Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì?” Tôn Mẫn dụi mắt, có chút khó tin: “Tiền bối đâu, tiền bối đi đâu rồi?” Tôn Trữ lắc đầu, cảnh giác nhìn bốn phía một chút: “Trời sẽ sập tối ngay thôi, chúng ta đi nhanh lên.”

Người đàn ông kia đến tột cùng là ai? Hoàng Phủ Thần lại có quan hệ gì với y? Tại sao thoáng cái đã không thấy đâu nữa? Còn nói cái trò chơi quỷ gì là thế nào? Cả ba người tâm sự nặng nề, nhưng đều gật đầu, núi rừng hoang vu thật sự quá đáng sợ, đều đồng ý về trước.

Vị trí của họ vừa vặn là trên núi phía đông khu giải trí 3D, đỉnh núi không cao, song cây cối cực kỳ rậm rạp, từ góc độ của họ hiện tại còn có thể nhìn thấy vòng xoay Ferris, mọi người thương lượng một chút quyết định đi về hướng vô tô, trong lúc đó Tôn Trữ tóm gọn lại một chút nghề nghiệp phụ của hắn đã làm gì, khiến tròng mắt của Tôn Mẫn và Tống Cảnh đều thiếu chút nữa rớt xuống.

“Cái giề? Anh mà là một sát thủ.......Ối mẹ ơi! Anh, anh không phải là xem phim nhiều quá rồi chứ, trời ơi trời ơi trời ơi...... Còn nữa anh thế mà đã thật sự giết hai người kia......Ôi trời ơi là trời.......” Tiếng Tôn Mẫn gào khóc vô cùng lớn, thỉnh thoảng lại làm ra vẻ mặt suy sụp như ta đây sắp quỳ xuống: “Chúng ta vừa rồi nhìn thấy rốt cuộc là cái gì hả? Ấn theo ý của anh là những người biến thành quỷ này có thể từ trong hư không làm ra đạn hỏa tiễn? Quá phản khoa học rồi đó!” Tống Cảnh cảm thấy đại não có chút hỗn loạn: “Chờ chờ chờ, anh là nói những kẻ đó tới giết em? Này...... Em......Em sao lại trêu chọc vào những người này chứ?”

“Cả hai đừng nói nữa, chúng ta nên rời khỏi đây thôi.” Tôn Trữ thoáng cái cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, đi về phía trước, ba người đi qua một cánh rừng rậm rạp xong, khi đi lên, Tôn Trữ mới mở miệng hỏi: “Tôn Mẫn, Hoàng Phủ Thần là người thế nào?” Nói rồi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tôn Mẫn, gọi Tống Cảnh một chút, làm bộ lơ đãng hỏi: “Người đàn ông kia em quen không?”

“Người tóc dài hả?” Tôn Mẫn lắc đầu: “Không quen, em lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông xinh đẹp như vậy......OMG......” Tôn Mẫn cười có chút dâm đãng, bắt đầu lầm bầm lầu bầu: “Anh ta thật sự quá đẹp, là công hay thụ nhỉ.......”

“Hoàng Phủ Thần trước kia ở trong đội của em là người thế nào?” Tôn Trữ đi tít đằng trước, lơ đãng hỏi: “Anh ta làm ở phương diện gì?”

Tôn Mẫn thở hồng hộc trả lời: “Hoàng Phủ Thần người này à, vốn dĩ nằm vùng ở Myanmar hay Việt Nam em cũng quên mất rồi anh ấy chính là cảnh sát phòng chống ma túy trong truyền thuyết đó, vốn đang làm rất tốt, chẳng biết thế nào nghe nói anh ấy cùng con trai trùm buôn thuốc phiện cấu kết, dù sao cũng đã thả không ít kẻ buôn lậu thuốc phiện......Nhưng bối cảnh nhà anh ta rất cứng, cấp trên cũng không tiện làm gì anh ta, nên triệu hồi anh ta về đội hai bọn em, trọng điểm làm điều tra tội phạm kinh tế.....Anh không xem TV sao, dù gì đài truyền hình làm chương trình pháp luật gì, cũng đều là anh ta ra mặt đấy.”

“Ừm......” Trong lòng Tôn Trữ tính toán, quay đầu hỏi Tống Cảnh: “Em may mà.......” Tôn Mẫn phía sau căn bản không có ai, Tống Cảnh không thấy đâu nữa!”

Tôn Trữ thoáng dừng bước, dồn dập hỏi: “Tống Cảnh đâu! Tống Cảnh đi đâu rồi?” Tôn Mẫn mới đầu còn có chút chẳng hiểu ra sao, Tống Cảnh không phải đang đi theo họ sao, cậu ta cũng biến sắc: “Tống Cảnh...... Cậu ở đâu......”

Hai người đồng thời cảm giác có chút lo sợ bất an, chỉ khoảnh khắc như vậy, Tống Cảnh đã không thấy đâu nữa!

Vốn dĩ Tống Cảnh đang đi theo cuối cùng, nhưng khi ngồi xổm xuống buộc lại dây giày đứng dậy thì hai anh em nhà họ Tôn đã không thấy nữa, trời lúc này đã hoàn toàn tối đen, chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách trong vòng 5m, cái gì cũng đen tuyền nhìn không thấy được...... Cậu không nhịn được có chút sơ hãi, liền lấy di động ra chiếu sáng, nhỏ giọng gọi: “Tôn Mẫn...... Anh ơi.......Hai người đang ở đâu......”

Một bàn tay đột nhiên khoát lên vai cậu.

Tống Cảnh sợ đến run rẩy, thoáng cái kịp phản ứng có lẽ là anh em nhà họ Tôn đùa giỡn với cậu, liền cười hì hì quay đầu lại vừa định nói chuyện, vậy mà thoáng cái liền nhìn thấy một khuôn mặt thối rữa đến cùng cực!

Khuôn mặt này......Sao quen thuộc vậy......

“A!......” Tiếng kêu thảm thiết thê lương quanh quẩn giữa núi rừng, khiến hai anh em đang tìm kiếm Tống Cảnh đồng thời cả người run lên, thanh âm vừa rồi hẳn là Tống Cảnh....... Hai anh em đồng thời sắc mặt đại biến, Tôn Mẫn vừa định tiến lên, liền bị Tôn Trữ thoáng cái kéo lại: “Chờ một chút!”

“Chờ cái gì hả! Anh à, đó là Tống Cảnh, Tống Cảnh đã thầm mến anh sáu năm rồi đó!” Tôn Mẫn hất cánh tay ra, cũng không nghe Tôn Trữ khuyên can, liền hướng nơi phát ra âm thanh vừa rồi chạy tới. Lúc này trên núi cái gì cũng đen tuyền nhìn không thấy, Tôn Mẫn cảm thấy mình cứ một mạch chạy về phía trước, dọc theo đường đi lảo đảo không biết té ngã bao lần, cậu ta tê tâm liệt phế rống lên: “Tống Cảnh! Tống Cảnh cậu ở đâu hả!”

“Tôn Mẫn tớ ở đây! Cứu tớ!” Tiếng cầu cứu yếu ớt của Tống Cảnh bỗng dưng truyền đến, khiến Tôn Mẫn xác định rõ phương hướng, là hướng bắc!

“Chờ tớ, tớ sẽ tới ngay!” Cậu ta mở điện thoại di động, dựa vào ánh sáng màn hình yếu ớt hướng phía tiếng Tống Cảnh phát ra đi đến. Đi khoảng 50m, cậu ta lại chạy trở về khu rừng vừa rồi đi ra, trong núi cái gì cũng đen tuyền không thấy được, hắn chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ đốt xương cụt thẳng tắp lủi lên đỉnh đầu, bốn phía im ắng đáng sợ.

Thật sự cậu ta rất sợ, lúc này, Tôn Mẫn cảm thấy có chút hối hận, tại sao vừa rồi xúc động vậy chứ......Sao không gọi anh trai cùng đi......

“Tống Cảnh......Tống Cảnh......” Tôn Mẫn rụt cổ nhỏ giọng kêu, kỳ quái, vừa rồi Tống Cảnh còn có thể đáp lại, hiện giờ sao không có tiếng gì...... Cậu ta chỉ có thể lén lút di chuyển bước tiến, qua loa chiếu điện thoại di động, thuận tiện cũng móc ra cây súng mà Tôn Trữ cho cậu ta, cẩn thận tiến về phía trước.

Có cái gì đó màu trắng đang treo trên cây phía trước...... Tôn Mẫn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, cậu ta cẩn thận trước sau, đợi đến khi có thể thấy rõ...... Cậu ta không nhịn được thét to một tiếng.......

Thứ màu trắng kia chính là Tống Cảnh, giờ phút này Tống Cảnh bị treo trên một thân cây, bị một sợi dây thô thô siết đến đầu lưỡi đều thè ra, gió thổi qua, còn hơi đong đưa......

“Tống Cảnh......Tống Cảnh......” Tôn Mẫn sợ đến chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên đất, run lẩy bẩy nhìn Tống Cảnh treo trên cây theo gió đong đưa, thanh âm líu ríu đều mang theo nghẹn ngào......Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi còn có thể nói chuyện tại sao Tống Cảnh đã bị treo trên cây rồi.......

“A!.......” Tôn Trữ sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tôn Mẫn lại chứng thật suy nghĩ trong lòng.......Người đó đã nói thật! Thật sự có quỷ! Thật sự có quỷ đang đuổi theo họ!

Chạy! Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Tôn Trữ, không ngờ hắn vừa quay người lại, liền nhìn thấy một thân thể không có đầu, trên tay đang cầm một cái đầu, đứng cách đó không xa, cái đầu kia...... Đang âm u nhìn hắn.

Tôn Trữ chỉ kịp nã một phát súng, liền cảm giác trước mắt tối sầm, thứ gì đó cứng rắn đã xuyên qua ngực hắn...... Trước khi hắn mất đi ý thức, hắn mới nhìn rõ thân thể đang cầm cái đầu kia......Quả là quen thuộc...... Không phải là mình sao!

Quỷ đã giết chết Tống Cảnh, Tôn Mẫn và Tôn Trữ không phải ai khác, là chính họ.

Tống Cảnh và Tôn Mẫn vào lần đầu tiên mất tích đã chết, giết chết họ không phải ai khác chính là Góa Phụ Đen và Joseph bị Tôn Trữ giết chết, mà Tôn Trữ lúc vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thần và chủ nhân của anh cũng đã bị chủ nhân búng tay một cái giết chết, cho nên họ sớm đã chết rồi, chỉ có điều không biết mà thôi.

Hết thảy những việc này, cũng chỉ là một trò chơi. Mà họ cũng không biết, lúc đầu cố chủ phát tin truy sát Tống Cảnh, chính là chủ nhân mình, y tại sao phải làm vậy? Khả năng chỉ có chủ nhân tự mình biết mà thôi.

Khi Hoàng Phủ Thần biết được ba người đã chết, chủ nhân đang trong phòng làm việc của anh triệu kiến Góa Phụ Đen và Joseph đã biến thành quỷ. Hai vị ngày xưa xưng bá trong giới sát thủ nhiều năm lúc này cũng chỉ có thể run rẩy quỳ trên mặt đất, mặc cho chủ nhân sai phái.

“Bảo bối, ngươi thích ai?” Chủ nhân ngữ khí suồng sã kéo anh sang, để anh ngồi trên đùi mình, trên mặt lộ nụ cười giả dối, kéo anh vào lòng cắn vành tai anh nhỏ giọng hỏi: “Em thích ai..... Ta tặng em làm trợ lý có được không?”

“Đa tạ chủ nhân, nhưng tôi đã có Mặc Gia Kỳ rồi.” Hoàng Phủ Thần lạnh lùng cự tuyệt. Chủ nhân cũng không cưỡng cầu, cong môi nở nụ cười, đưa tay búng một cái, “Vậy biến mất đi.”

Góa Phụ Đen và Joseph đồng thời biến mất, Hoàng Phủ Thần thất thần nhìn hướng hai người biến mất, chủ nhân mỉm cười, một cánh tay ôm lấy chân anh, đưa tay móc qua chân anh bế lên, cười hì hì liền hướng gian nhỏ cách phòng làm việc —— Phòng nghỉ đi đến, nơi đó có một cái giường đôi không lớn lắm, chủ nhân mỗi lần đều ở chỗ này cùng anh làm.

Lại sắp bắt đầu rồi, Hoàng Phủ Thần lạnh lùng nhắm hai mắt lại.

Chủ nhân nhìn vẻ mặt của anh cười cười không sao cả, thô bạo ném anh lên giường xong liền đè lên, khi nhìn thấy vẻ mặt cá chết của Hoàng Phủ Thần, hừ một tiếng, gạt áo sơ mi của anh liền dùng đầu ngón tay nhéo đầu v* Hoàng Phủ Thần, cúi người tự nhiên liếm gáy anh, ghé vào lỗ tai anh khẽ nỉ non: “Ta biết em muốn giết ta, em không phải đã điều tra công viên trò chơi này rốt cuộc là cái gì sao? Ta chính là công viên trò chơi công viên trò chơi chính là ta..... Haha......”

“Được rồi, tên của ta là Cấm.”

Hoàng Phủ Thần âm thần ghi tạc trong lòng, chậm rãi đắm chìm trong bể dục khôn cùng, anh có thể cảm giác được khoái cảm khi những sợi tóc mềm mại của chủ nhân lướt qua thân thể anh, anh có thể cảm giác được đôi môi mềm mại của chủ nhân đang thô bạo mút lấy thân thể anh, anh có thể cảm giác được đau khổ khi thân thể bị tách ra......Anh có thể cảm giác được hết thảy.......

Tất cả những việc này.......Bao hàm hận ý vô tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK