Tất cả mọi người đều kinh hô, có một cô bé thậm chí sợ phát khóc, đang trốn trong lòng mẹ thút tha thút thít, phụ nữ trốn sau lưng đàn ông, tất cả mọi người bày ra tư thế phòng vệ, không hề nhúc nhích nhìn Diệp Chi, tựa hồ chỉ cần anh ta dám can đảm tiến lên một bước, sẽ không cho anh ta được chết tử tế.
Trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy xa xa tiếng vang của củi cháy bập bùng phát ra tiếng lốp bốp.
Thi thể dì Diêu cứ thế lẳng lặng nằm trên mặt đất, dưới ánh sáng chiếu rọi, da bà phiếm màu than chì cộng thêm khuôn mặt cười quỷ dị kia quả là khủng bố, nhưng tất cả mọi người ở đây đã không quan tâm đến việc dì Diêu chết cùng chú Ngưu đã chạy đi nữa, cả đám đều nhìn Diệp Chi, tựa hồ chỉ có Diệp Chi, duy chỉ có anh ta, sẽ đưa họ vào chỗ chết.
Trình Hi mặc dù trong lòng có chút khinh thường Hạ Vũ, nhưng cảm thấy phản ứng của mọi người ở đây cũng có chút kinh ngạc, nếu thật ấn theo lời trên phiến đá mà nói, tất cả mọi người tránh không khỏi có một ngày tử vong, sớm muộn đều vì sinh tồn mà đại khai sát giới, không phải ngươi chết trước chính là ta chết trước, không phải ngươi bắt đầu giết người trước chính là ta bắt đầu giết người trước, chém giết nhau cũng chỉ là chuyện không sớm thì muộn, hiện giờ trái lại sợ một Diệp Chi nho nhỏ. Kỳ thật mọi người đối mặt với tử vong đều e ngại, cũng có lẽ thứ họ thật sự sợ hãi chính là biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ nhưng vẫn muốn liều mạng tranh đấu?
Diệp Chi cũng có chút hoảng hốt, nhìn thấy mọi người đều đang tránh anh ta không kịp, vẻ mặt anh ta mang theo vô tội và tuyệt vọng vô cùng, buông tay nhanh chóng nhìn bốn phía, há miệng tựa hồ muốn giải thích gì đó, nhưng một chữ cũng nói không ra.
Trình Hi cũng lui về phía sau vài bước, tỉnh táo nhìn anh ta, không khó để đoán được suy nghĩ trong lòng Diệp Chi: Anh ta chỉ là một nghiên cứu sinh vì tốt nghiệp mà du lịch đến đây, năm nay mới 26 tuổi, nhân sinh tốt đẹp còn chưa trải qua hết, lại phải sắp phải ở trên hòn đảo nhỏ vô danh này dùng phương thức lạ lùng thảm thiết chết đi.
Nhưng Diệp Chi cũng là một người vô cùng tỉnh táo, chỉ thấy anh ta hít sâu mấy hơi, dùng vẻ mặt cực kỳ thành khẩn nói với mọi người: "Xin mọi người tin tôi, tôi thật sự........ Không có ác ý.........Hơn nữa tất cả mọi người sinh trưởng ở thiên triều, hẳn đều tin thờ thuyết vô thần chứ? Tôi nghĩ đây là một sự trùng hợp........Tuyệt đối sẽ không có Tà Thần gì quấy phá........Tôi tuyệt đối cũng sẽ không giết bất cứ ai trong các bạn.......Mọi người đồng cam khổ chung hoạn nạn chuyến này....... Các bạn........ Các bạn thật sự........Xin đừng như vậy.......Cầu xin các bạn........ Tôi tuyệt đối sẽ không động thủ giết người........Tôi thà chính mình chết đi........"
Diệp Chi phen này có chút nói năng lộn xộn khiến những người ở đó hơi trấn định một chút, Lục Lâm là người đầu tiên thở dài một hơi, lớn tiếng phát biểu cảm nghĩ của mình: "Mọi người........Đừng như vậy nữa........ Tiểu Diệp nói rất đúng, đồng cam khổ chung hoạn nạn, mọi người hiện giờ đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, đồng sinh cộng tử, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta hiện giờ không phải là chơi một trò chơi hoang đường mà hiện giờ phải lập tức tìm được xác đầu máy bay tìm được cơ trưởng tìm được vô tuyến điện có thể truyền tin, nói không chừng Bảo Bảo và dì Diêu qua đời thật sự là ngoài ý muốn........."
Lập tức trong đám đông có một gã to béo vai rộng lưng thô rống lên: "Vậy anh nói xem! Hình xăm trên người chúng tôi này là thế nào mà có? Chẳng lẽ cũng là ngẫu nhiên? Chẳng lẽ tất cả hình xăm trên người chúng tôi đều là ngẫu nhiên?"
"Việc này........." Lục Lâm hơi nhíu mày, mặt ngoài mặc dù biểu hiện nhàn nhạt, nhưng trong lời nói đã mơ hồ có chút tức giận, trong giọng nói đều nồng đậm ý trào phúng: "Vậy ý của ngài là làm sao đây? Giết Diệp Chi? Như vậy cũng không làm nên trò trống gì! Như cũ ngày mốt vẫn có người chết! Hơn nữa tất cả mọi người ở đây sẽ chết!" Nói rồi, anh ta cau mày ác liệt quét mắt nhìn mọi người, cao giọng nói: "Nhớ kỹ! Nơi này tuyệt đối không thể phát sinh ẩu đả! Im lặng mà chờ cứu viện là được! Mọi người nghe hiểu rồi chứ?"
Lục Lâm trời sinh đã mang theo một cỗ khí tức lãnh đạo cao cao tại thượng, phen này nói ra, đã phạm vào "nô tính" trong lòng mọi người, một đám không hề lên tiếng nữa, Lục Lâm cười cợt vài tiếng, xoay đầu sang nhìn thoáng qua Trình Hi, sau khi cho anh một ánh mắt, mới dịu dàng nói: "Tốt lắm, đã không còn sớm, mọi người nên đi ngủ sớm một chút đi."
Mọi người liếc nhìn nhau, có người bắt đầu mắng, có người ôm con mình im lặng trở về, còn có cô gái chịu không được trực tiếp gục trong lòng bạn trai mà khóc, còn Diệp Chi thì lui về phía sau vài bước, cảm tạ hướng Lục Lâm khẽ gật đầu, bản thân cũng quay đầu đi về chỗ mình ở.
Thật vất vả đợi đến khi tất cả mọi người tản ra, Lục Lâm mới cùng Trình Hi xử lý thi thể của dì Diêu, chôn bà bên cạnh phần mộ của số 1, Lục Lâm mệt đến mồ hôi đầm đìa, ngồi xếp bằng trên bãi cát nhìn Trình Hi mặt không chút biểu cảm cắm một tấm ván gỗ trên mộ phần, lúc này mới lấy điện thoại di động ra nhìn một chút: "Trời, đã 3h rồi, tôi không làm nữa."
Trình Hi nhàn nhạt ừ một tiếng, phủi cát trên tay, quay đầu nhìn thấy Hạ Vũ cầm hai chai nước khoáng hớn ha hớn hở đi tới, chớp mắt to đưa nước khoáng cho hai người: "Trình Hi, anh Lục, các anh khát nước rồi."
Trình Hi không nói gì tiếp nhận nước khoáng, ngụm lớn uống, trái lại Lục Lâm một bên cười vô cùng gian trá, đứng lên xoa đầu Hạ Vũ, cười tủm tỉm nói: "Thật không tồi, ngoan."
Trình Hi không chút gợn sóng giương mắt nhìn anh ta một cái, khiến Lục Lâm ngượng ngùng thả tay xuống, lại cởi áo khoác của mình, đưa cho Hạ Vũ: "Mặc vào đi, buổi tối gió to, rất lạnh."
Mắt Hạ Vũ sáng lên, trong nháy mắt phía sau giống như mọc thêm một cái đuôi to xù phấn khích đến độ có chút khẩn trương liều mạng ve vẫy, mặt một mảnh đỏ bừng, vâng vâng dạ dạ nói một câu "cám ơn", giống như thỏ trắng nhỏ tháo chạy.
Lục Lâm buồn cười nhìn hai người tương tác, chép miệng, dùng ánh mắt mang theo ý cười rõ ràng nhìn về phía Trình Hi, mà Trình Hi thì trực tiếp quăng ánh mắt rét lạnh như dao nhìn lại, lạnh lùng hỏi: "Làm sao?"
Lục Lâm ho khan một tiếng, lập tức nghiêm chỉnh chuyển chủ đề, thở dài: "Không có gì không có gì, thức ăn nước uống đã không còn dư nhiều lắm, đồng chí cảnh sát, anh nói xem làm sao bây giờ?"
Còn có thể làm sao đây? Chẳng lẽ các người cho rằng mình đều có thể sống sót trở về? Đó là chuyện không có khả năng! Trong lòng Trình Hi cười nhạo một tiếng, nhưng nét mặt ung dung: "Như vậy đi, sáng ngày mai tôi tổ chức người đi múc nước nhé, còn thức ăn....... Tôi thấy gần miếu nhỏ có chút cam, lại tới đó hái một ít được chứ?"
Lục Lâm gật đầu, híp mắt cười: "Cứ làm theo lời cậu........" Nói rồi, anh ta do dự một chút, ánh mắt lại cúi nhìn phần mộ số 1 số 2, thấp giọng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ anh mang theo súng phải không, anh........Có thể vì sinh tồn mà........Giơ súng không?"
Trình Hi mỉm cười, không trực tiếp trả lời vấn đề này của anh ta, chỉ khẽ lặp lại một câu thường thấy: "Có lẽ viên đạn trong súng là để lại cho chính mình."
Hai người không tiếp tục nghiên cứu sâu thêm loại vấn đề mẫn cảm này nữa, mà chuyển đề tài, thảo luận làm thế nào tránh cho mọi người nghi kỵ lẫn nhau hoặc dẫn phát đến việc đấu đá nhau.
******
Anh chàng Lục Lâm này trái lại sảng khoái, tựa hồ không hề để ý đến việc này, cảm giác anh ta giống như người ngoài cuộc vậy, nhưng lòng người khó dò, ai biết được, Trình Hi xoay người trở lại đống lửa chỗ mình ở, đã là rạng sáng 5h, phát hiện mọi người căn bản đều đang nằm ngủ, chỉ có Hạ Vũ và Diệp Chi tụ lại với nhau, hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất, chẳng biết đang nói cái gì.
Tên Diệp Chi này có chuyện, tuyệt đối có chuyện.
Trình Hi dám cam đoan trăm phần trăm, lúc Diệp Chi vừa nhìn thấy Tiểu Bảo số 1 chết, đã động ý niệm giết người trong đầu, chỉ có điều nói trắng ra anh ta là một thư sinh........Có thể làm ra được trò gian trá gì, chẳng phải là lừa gạt một đứa bé đơn thuần như Hạ Vũ sao.......?"
Hạ Vũ này! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Trình Hi thầm mắng, lại không biết tại sao cơn tức của mình lớn thế, nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy cậu thì cậu cũng không hề phòng bị như vậy, không khỏi nóng lòng muốn lập tức đá cậu một cước.
Trình Hi nhanh chóng đi tới, còn chưa đi vào chợt nghe thấy hai người ha ha cười, tựa hồ đang nói chuyện gì lý thú trong trường học:
"A! Anh Diệp, hóa ra trường của anh ngay bên cạnh trường em nha, hai ta thật có duyên đó!"
"Hắc hắc, cậu khỏi phải nói, năm đó nguyện vọng của anh là có thể đến trường các em vơ được một em gái, nữ sinh học viện điện ảnh đều là nữ thần đúng không!"
"Haha, anh trai à em khuyên anh đừng nghĩ nữa, nữ sinh bên em đều rất chảnh....... Ngay cả anh đẹp trai loại cực phẩm như em đây mấy cô ấy liếc mắt cũng không thèm nhìn mà........."
"Ôi, chuyện cũ không muốn nhớ tới mà........ "
"Hắc hắc, anh đừng nghĩ nữa, nhưng mà anh tốt nghiệp đại học nông nghiệp, thật không nhìn ra được, em còn tưởng anh ít nhất phải học kinh tế ấy chứ........ "
"Hahahaha........."
Tiếng trò chuyện của hai người thật sự phiền lòng! Trong lòng Trình Hi có chút nén giận, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười kia của Hạ Vũ, hận không thể lập tức đánh cậu ấy một cái, la lớn thấy ghê, cho nên anh cũng không gia nhập vào cuộc đối thoại của hai người, mà trở về bên cạnh đống lửa của mình, nằm ngửa mặt trên bãi cát ngắm sao.
Mình là số 50....... Nói cách khác........Mình là người chết cuối cùng, nếu hiện giờ tránh đi thật xa........Trong tay lại có súng.......Có phải là có thể ngồi mát ăn bát vàng rồi không? Trình Hi nhìn ngân hà như ẩn như hiện trên bầu trời, cười lạnh một tiếng........Nếu như mình có thể tiếp tục sống........ Cũng chạy không thoát được vận mệnh "những cái khác".......Có lẽ đây chính là trạm cuối cùng của mình rồi.......
Lại mở mắt, mặt trời đã lên cao, Trình Hi cảnh giác trở mình bò lên, sương mù đã hoàn toàn tan biến, từ góc độ của anh mà nhìn thậm chí có thể thấy bức tượng quỷ dị trong miếu nhỏ, phần lớn mọi người đã tỉnh dậy, người da đen Bassa cùng hai người da trắng không biết từ đâu tìm được vài tấm ván trượt, đang ở trên biển chơi lướt sóng, những người khác đang tụm năm tụm ba ngồi cùng nhau, chỉ có Hạ Vũ và Diệp Chi hai người ngủ rất say.
"A! Đồng chí cảnh sát anh rốt cuộc đã tỉnh dậy, ăn chút gì đi........Thức ăn trên máy bay đã ăn hết rồi........Đây là một ít trái cây hôm qua họ hái được, tôi thấy còn lại chút quả nhỏ........Anh ăn không?" Lục Lâm cười vô cùng hiền lành, trong tay cầm hai quả lớn bằng nắm tay màu nâu, đưa cho Trình Hi, cười hì hì nói: "Nhanh ăn đi, thời tiết hôm nay tốt, chúng ta ra phía sau tìm kiếm một chút nhé, tôi cũng đi?"
Trình Hi tiếp nhận trái cây trong tay, gật đầu, tiện tay đặt trái cây một bên: "Tôi bây giờ không đói, được rồi, tôi nhớ trên khoang hành lý không phải có cần câu sao, để xem ai sẽ câu cá, không có thịt sao được?"
"A!....... " Một tiếng thét bén nhọn lại vang lên, lập tức cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, hai người theo phản xạ thoáng cái đứng dậy, Trình Hi theo tiềm thức chạy về hướng Hạ Vũ, thằng bé ngốc nghếch kia, đừng xảy ra chuyện gì!
Kỳ thật hai người cách xa nhau chưa tới 30m, Hạ Vũ và Diệp Chi như trước ngủ rất say, thoạt nhìn hẳn không có việc gì, Trình Hi vừa định thở phào nhẹ nhỏm, lúc này lại nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết nữa!
Đây tới cùng........Là xảy ra chuyện gì? Trình Hi vừa nhìn, trên bãi cát có mấy người đã ngã xuống, điểm giống nhau duy nhất, đều đang không ngừng co giật thân thể, miệng sùi bọt mép....... Đây........!
"Bác sĩ đâu! Y tá? Mau lên!" Trình Hi lập tức rống lên, chạy đến một người ngã xuống gần nhất, cẩn thận xem xét.
Người nằm trên mặt đất co quắp này là một người đàn ông trung niên, người phụ nữ bên cạnh la hét hẳn là vợ ông ta, hai người mặc vô cùng sang trọng, người đàn ông này hẳn là một quan chức nào đó trong nước, dù sao Trình Hi nghĩ mình đã từng gặp ông ta trên TV, chỉ có điều lúc này người nọ đang cứng đờ té trên mặt đất, hô hấp càng gấp càng sâu (chỉ trong nháy mắt đó —— Trình Hi còn tưởng rằng là con chó đang thở), toàn thân đều đang co giật, miệng phun bọt màu trắng, giống động kinh không thể nghi ngờ........ Bên cạnh vợ ông ta cũng không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ra sức lắc lư thân thể người đàn ông.
Trình Hi đứng dậy, lại nhìn những người ngã xuống khác, triệu chứng cơ bản giống người đàn ông vừa rồi, lúc này cách đó không xa, lại truyền đến tiếng thét chói tai của một người: "A........ Cứu mạng! Bác sĩ đâu bác sĩ đâu! Na Na Na Na là anh đây! Tỉnh tỉnh!" Thét thành tiếng chính là gã đàn ông to béo vai rộng lưng thô lúc tối, bấy giờ ông ta đang ôm cô bạn gái nhỏ nhắn của mình, liều mạng rít gào: "Bác sĩ đâu! Bác sĩ ở đâu! Mau tới cứu em ấy!!!"
"Cứu. ... Cứu...... Cứu...... Mạng......" Cô bạn gái ngay cả giãy giụa cũng không có, chỉ đứt quãng yếu ớt cầu cứu một chút, liền chớp mắt, ngay sau đó cả người run lên, ngừng co quắp.
Đã chết...... Cứ thế mà.......Đã chết......
Đợi đến khi Tiểu Tĩnh dẫn mấy y tá chạy tới, những người khác đều đã lần lượt tắt thở.
Lúc này đây, tổng cộng đã chết tám người. Trong thời gian họ đến đảo chưa tới ba ngày, số người chết đã là 10 người, còn lại 40 người.
Tất cả người chết đều có một điểm giống nhau: Trước khi chết cực kỳ đau đớn, thở gấp và sâu, cả người co giật, miệng sùi bọt mép, da phiếm hồng.
Trình Hi hung ác nhìn tám cái xác xếp chỉnh tề trước mắt, rốt cuộc là ai....... Cư nhiên có thể đồng thời giết 8 người........Rốt cuộc là ai! Cư nhiên có thể làm đến ung dung thản nhiên như vậy!
Là ai? Rốt cuộc là ai!