Lã Bố, Triệu Vân đứng dưới nắng Thu, thân mặc giáp mỏng, Lã Bố hơi nghiêng nghiêng đầu, nâng cổ chân phải đặt lên đầu gối chân trái.
“Tới đi.” Lã Bố hờ hững nói,
Triệu Vân mỉm cười, đứng trên chân phải.
“Giết—giết! Giết!” Binh lính đứng xem cảm xúc mãnh liệt, gào như điên.
Lã Bố nhảy qua trái, Triệu Vân cũng nhảy sang trái, hai người hơi hạ thấp bả vai, ánh mắt tập trung quan sát động tác đối phương.
“Giết giết giết!”
Lã Bố nhảy lên – giết giết!
Triệu Vân né một cú hiểm! Xoay người, ra một cú hiểm!
Lã Bố nghiêng người, vạt áo tao nhã đong đưa.
Nhưng vẫn chậm, Triệu Vân nghiêng vai, cúi người, húc trúng ngực Lã Bố!
Lã Bố ngửa ra sau, một chân mượn đà dậm nhảy, thân hình cao lớn lộn ngược một vòng trên không, vững vàng đáp đất, nhún người giảm xóc.
Giáo trường khen hay rung trời!
Lã Bố thảnh thơi như đang đi dạo ngày nhàn, nhảy trái nhảy phải trên một chân, hơi nghiêng đầu, ngoắc ngoắc tay với Triệu Vân, ý bảo tiếp tục.
Triệu Vân cười nói: “Ôn hầu thật là bản lĩnh!”
Lã Bố nheo mắt, quát: “Giết!”
Lần thứ hai, Triệu Vân tránh được, thân nhẹ như yến, bật nhảy cao vút, bản lĩnh đạp mây khiến cả mảnh đất trống vang dội tiếng tán thưởng, sau đó, từ không trung nhẹ nhàng lượn trở về, muốn đạp lên đầu vai Lã Bố!
Lã Bố nghiêng người né qua, dây bện trên mũ cong thành vòng cung dưới ánh mặt trời.
Triệu Vân còn trên không, thấy không ổn, chợt thấy Lã Bố nghiêng vai, huých vào chân cong của Triệu Vân, quát: “Xuống đây!”
Động tác nhanh và dứt khoát, phịch một tiếng, bụi đất bay tứ tung, Triệu Vân ngã trên mặt đất.
Chung quanh im bặt, Mã Siêu dẫn đầu hét to: “Hay–!”
Binh sĩ cũng gào thét điên cuồng, Lã Bố đứng thẳng, giơ tay ra hiệu, Triệu Vân cười nói: “Triệu Tử Long chịu thua, ngại quá.” Sẵn mượn Lã Bố một tay đứng lên, ỗ bụi bặm trên người.
“Các ngươi chơi tiếp đi, ta không chơi nữa.” Lã Bố thong dong nói, lững thững rời đi.
Quan Vũ lên tiếng: “Khoan đã! Ôn hầu…”
Lã Bố giễu: “Chừng nào thắng được Triệu Tử Long thì hẳn đến khiêu chiến với ta!”
Chúng tướng cười vang, Quan Vũ ôm một bụng tức, ngoắc tay: “Tử Long lại đây, chúng ta đấu một ván.”
Mã Siêu hỏi: “Ai đấu với ta không?”
Lúc này, trong doanh Hán Nam lập tức có người ứng chiến, trên giáo trường, nắng Thu rực rỡ, hai doanh so tài vô cùng náo nhiệt!
Lã Bố lười biếng đứng xem ở bên cạnh, không đến nửa canh giờ sau, Quan Vũ đấu với Triệu Vân, bại.
Quan Vũ đấu Mã Siêu, thắng!
Mã Siêu đấu Trương Phi, thắng!
Lã Bố kiềm lòng không đặng, lớn tiếng hỏi: “Nghe nói Điển Vi giỏi võ nhất Tào doanh, Quan Vân Trường, ngươi so với Điển Vi thế nào?”
Quan Vũ cả giận: “Sao không so với chính ngươi?!”
Lã Bố đáp: “Nói nhảm đừng nói nhiều, Hầu gia đang hỏi ngươi.”
Quan Vũ thấy sắc mặt Lưu Bị không tốt, suy nghĩ một chút, vuốt râu nói: “Mấy năm trước, Vân Trường từng ở Tào doanh, không nói cái khác, chỉ nói đá gà thì không có cửa bì với Điển Vi.”
Tuy xưa nay Quan Vũ là người kiêu ngạo, nhưng vẫn quan minh lỗi lạc. Triệu Vân và Lã Bố cùng mỉm cười, Triệu Vân lắc đầu: “Điển Vi… ừm.” Dường như có điều muốn nói, nhưng không tiện nói.
Quan Vũ đương nhiên biết Triệu Vân từng đánh với Điển Vi ở Trường Phản, nhưng đá gà thua thì phải nói thua thôi.
Chưa hết một canh giờ sau, hai doanh đã sắp xếp xong thứ hạng: Nhất Lữ, nhì Triệu, ba Điển Vi, bốn Quan, năm Mã, sáu Trương Phi.
Từ nhỏ, Mã Siêu đã chăm chỉ luyện võ, có thể thắng Trương Phi gần bằng Quan Vũ là một bất ngờ ngoài dự đoán của Kỳ Lân.
Mặt mũi của đám người Lưu Bị lần này khó mà giữ được.
Chợt thấy Gia Cát Lượng cầm quạt lông, che nửa bên mặt, cười yêu nghiệt.
Kỳ Lân dở khóc dở cười, biết lại sắp giở trò chơi gian rồi đây, đành phải ngoan ngoãn đi ra giáo trường.
Quả nhiên, Gia Cát Lượng nói: “Vừa lúc rảnh rỗi, võ tướng đấu võ tướng, quân sư chúng ta…”
Kỳ Lân bất mãn nói: “Ồ…”
Quạt lông của Gia Cát Lượng chỉ một cái, từ đầu kia giáo trường cười nói: “Quân sư Kỳ Lân, Khổng Minh khiêu chiến với ngươi!”
Kỳ Lân cười ranh mãnh, nói nhỏ với tên thân binh bên cạnh, đi gọi viện binh, xong nói với Khổng Minh: “Đến đi.”
Lã Bố: “Quân sư! Cố Lên!”
Kỳ Lân cười hắc hắc, Gia Cát Lượng bỏ quạt lông qua một bên, hai tay nắm mắt cá chân, khom người nói: “Đắc tội!”
Kỳ Lân cao khoảng bảy thước tám tấc (1m78), Gia Cát Lượng cao tám thước bốn tấc (gần 1m9), hai người đứng đối diện trong giáo trường, có thể nhìn ra được, Kỳ Lân đang ở thế yếu.
Nhưng quân sư Lương Châu đã có kế hoạch rồi, hắn đâu có muốn thi thố gì với Gia Cát Lượng, gọi to: “Lại đây, ngươi lại đây đi ~ ~ đuổi theo ta này.”
Chúng quân cười ầm lên, Kỳ Lân nhảy lò cò khắp giáo trường, Gia Cát Lượng đuổi theo không ngừng, ngặc nỗi, tuy Kỳ Lân không huých mình, nhưng hắn lại nhảy quá nhanh, Gia Cát Lượng nhảy đến thở phì phò, dừng lại.
Địch không đọng, ta không động, Kỳ Lân cũng ma mãnh dừng lại.
Gia Cát Lượng vừa nhúc nhích, Kỳ Lân lập tức nhảy đi: “Tới bắt ta này ~ ~”
Gia Cát Lượng: “…”
Mấy nghìn người cười đau cả bụng, Gia Cát Lượng không có kỹ năng chơi đá gà, nhưng bây giờ đứng cũng không được, đuổi cũng không xong, bị Kỳ Lân kéo dài thời gian. Rốt cục mới nói: “Làm sao mới tốt đây? Xem như hòa nhé.”
Kỳ Lân cười hì hì đáp: “Tại hạ không dám ứng chiến, vốn là Khổng Minh tiên sinh thắng.”
Gia Cát Lượng bị đùa giỡn chừng một khắc, cả người toàn mồ hôi, chỉ muốn quạt mấy cái cho mát.
“Đang làm gì đây? Náo nhiệt thế?” Tiếng của Chu Du.
Viện binh của Kỳ Lân cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
“Thua.” Kỳ Lân cười nói: “Khổng Minh đá gà giỏi thế nào cũng không phải đối thủ của hắn!”
Chu Du mỉm cười: “Thua rồi à, ra ra, để ta giúp ngươi lấy lại một trận.”
Khổng Minh thấy chủ nhà cũng ra trận, vỗ quạt lông nói: “Đô Đốc chơi một ván không?”
Chu Du cười đẹp ngời ngời: “Chơi chứ.”
Chu Du, Khổng Minh mỗi người đứng một đầu, chung quanh sôi nổi.
Khổng Minh vừa nhảy, Chu Du liền học Kỳ Lân cười nói: “Ngươi lại đây đi, lại bắt ta này ~ ~”
Khổng Minh nghe một cái muốn nổi diên, đứng im trên một chân, chờ xem Chu Du có hậu chiêu gì.
Nào ngờ, Chu Du bảo “đến bắt ta đi” nhưng không có chạy, vạt áo tung bay, nghiêng vai nhảy về phía Khổng Minh.
Gia Cát Lượng tập trung chú ý, giơ khuỷu tay lên, huých mạnh vào ba sườn Chu Du.
Chu Du ‘phóc’ một cái, nhào lên người Khổng Minh, hai vị quân sư phong lưu thiên cổ, tay chân chéo hèo, té thành một cục.
Tiếng cười muốn lật tung giáo trường, mặt Chu Du đầy bụi đất lồm cồm bò dậy, dở khóc dở cười nói: “Già rồi già rồi…”
Khổng Minh cũng té cắm đầu, bùn đất bán đầy, lấy quạt che mặt, nói: “Bất phân thắng bại, bất phân thắng bại.” Nói xong chạy mất.
Cấp dưới của Chu Du thấy chuyện vui, cũng rối rít vào sân, thế cục biến thành Lữ, Tôn, Lưu, ba doanh hỗn chiến, thứ hạng của đại tướng đều đã có, chỉ còn các tướng quân thiếu niên xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Cam Ninh nói: “Ôi con bà nó, khi dễ người của Lưu Bị làm chi! Người Giang Đông! Lại đây lại đây, mấy tên cùng lên đi!”
Quân Hán Nam giải tán, chỉ còn lại người Chu Du mang tới.
Cam Ninh đánh giá một vòng: “Ngươi tên gì đấy—“
Người nọ tuổi không thua Hoàng Trung là mấy, quát: “Bản tướng quân chính là Hoàng Cái!”
Kỳ Lân nhận ra Hoàng Cái, vội nói: “Hưng Bá huynh không thể vô lễ, vị này là Hoàng lão tướng quân.”
Cam Ninh thấy đối phương mà một ông lão, bớt hứng thú, nói: “Trương Cáp, ngươi lên.”
Biểu tình Trương Cáp rất vi diệu, đáp: “Nếu như vậy… Vãn bối xin được lãnh giáo Hoàng lão tướng quân…”
Hoàng Cái: “Ta không hơn thua với nữ nhân!”
Trương Cáp phát điên: “Ta là nam nhân!”
Cam Ninh lại giục: “Nhanh lên nhanh lên.” Vừa nói vừa táy máy.
Mặt Trương Cáp đỏ bừng: “Buông tay ngươi ra –!”
Cam Ninh vẫn bóp mông Trương Cáp, bóp tới bóp lui, rốt cuộc, Trương Cáp nhịn hết nổi muốn rút kiếm, Cam Ninh mới vội vàng chạy trốn.
Trương Cáp so với Hoàng Cái một ván, Trương Cáp thắng.
Quân Đông Ngô muốn thắng Cam Ninh còn không nỗi, không cần nhắc đến cấp bậc Chiến Thần Đại tướng như Triệu Vân hay Lã Bố, Chu Du cũng không để ý, cười nói: “Con cháu Giang Đông ta lẽ nào không ai địch lại Cam tướng quân, Trương Cáp tướng quân sao?”
“Vãn bối nguyện thi một ván.” Phía sau Chu Du, một tướng lĩnh đẩy đám binh sĩ ra, đi lên giáo trường.
Cam Ninh miễn cưỡng nói: “Đến đi đến đi, ta đấu với… ngươi.”
Cam Ninh vừa nhìn thấy mặt người nọ, biểu cảm trên mặc cực kỳ vi diệu, nhìn viên võ tướng kia không dứt mắt.
Người nọ chấp tay: “Vãn bối Lăng Thống, tự Công Tích, xin Cam tướng quân chỉ giáo.”
Trong nháy mắt, dường như hoa xuân nở rộ phồn hoa hai bên bờ sông trải dài ngàn dặm, sóng cuộn biểm gầm im tiếng, tiếng trời vang vọng, phượng hót thiên cung.
Cẩm Phàm tặc Cam Hưng Bá nhất kiến chung tình, ở nơi Giang Đông xa xôi diệu vợi tìm được chân ái!
Hai mắt Cam Ninh sáng rỡ, nhìn Lăng Thống.
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Lưỡi Cam Ninh đã quíu hết vào, cố kéo ra, đứng thẳng người, hỏi: “Nói lại lần nữa xem, ngươi tên gì, năm nay bao tuổi?”
Lăng Thống tĩnh như mặt nước, không lộ vui giận: “Lăng Thống, tự Công Tích, năm nay mười sáu, xin cam tướng quân chỉ giáo.”
Cam Ninh nhìn chằm chằm Lăng Thống, đáp: “Ông đây… Bản tướng quân năm nay hai mươi tám.”
Lăng Thống nhẹ nhíu mày một cái, gật gật đầu.
Cam Ninh lại nói: “Bắt đầu đi, nhờ anh bạn nhỏ chỉ giáo.”
Lăng Thống nói: “Mời Cam đại ca.”
Cam Ninh nở hoa trong lòng: Người ta gọi mình là Cam đại ca!!
Cam Ninh nắm mắt cá chân, ngây ngây ngốc ngốc đứng giữa giáo trường, bong bóng hồng bay đầy đầu, tình yêu nhẹ nhàng bay bổng toàn bộ giáo trường.
Khóe miệng Trương Cáp giật giật: “Hắn làm sao thế?”
Kỳ Lân: “Sao ta biết được?”
Chỉ thấy Cam Ninh vô cùng cẩn thận, sợ sẽ huých ngã Lăng Thống, nghiêng vai né né, thử nhảy một bước nhỏ về phía Lăng Thống.
Lăng Thống: “?”
Cam Ninh mờ ảo chớp chớp mắt, lò cò lại gần thêm một bước, bả vai gần như chạm vào vai Lăng Thống.
Lăng Thống: “…”
Cam Ninh: “Theo đại ca đi nào.”
Lăng Thống không hiểu gì hết trơn, đụng vai một cái, Cam Ninh ngã, đứng dậy cười ha ha, nói: “Ngươi quá giỏi! Cam đại ca thua!”
Kỳ Lân che trán, nhìn không nổi nữa, Lã Bố đang ngậm rượu chợt phun ra, nói: “Ta hiểu hắn!”
“Ngươi hiểu cái khỉ…” Kỳ Lân dở khóc dở cười, hắn đột nhiên nhớ tới ngày ấy muốn tấn công Vũ Uy, Lã Bố giả bộ muốn chơi đá gà, thoáng trợn tròn mắt.
Lăng Thống xám mặt, không biết thế này là thế nào, Cam Ninh đứng dậy phủi bụi, cười tươi rói như nắng, nói: “Hiền đệ, có lúc nào rảnh không? Đại ca mời ngươi đi uống rượu.”
Lăng Thống cảm thấy người này có gì đó rất bất thường, lạnh lùng nói: “Trận tập kích ba ngày sau, Lăng Thống sẽ xuất chinh cùng Đô Đốc, xin Hưng Thịnh Bá đại ca giúp đỡ nhiều.” Vừa nói vừa chấp tay.
Cam Ninh vui như điên: Người ta gọi mình là Hưng Thịnh Bá đại ca!!
Lăng Thống vẫn không hiểu chuyện gì, nói xong đi mất, còn lại mỗi Cam Ninh mặt ngoài còn e, đần đần đứng ngóng theo.
Kỳ Lân gọi: “Về đây! Phát ngu gì ở đó.”
Cam Ninh ngượng ngùng cười cười, vò đầu, về doanh.
Ngoái đầu thấy Lăng Thống đi đến chỗ Chu Du, hai người nói chuyện gì đó một lát, Chu Du lắc đầu nói: “Thôi thôi, Ôn hầu chính là Võ Thần, ai địch lại hắn?”
Tiếng nói của Lăng Thống lúc được lúc mất: “Thái Sử Từ… có thể địch…”
Chu Du trầm giọng: “Đừng có nhắc lại việc này, đợi khi thắng lợi trở về, chắc chắn sẽ đem hắn ra vấn trảm…”
Kỳ Lân chợ nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: “Khoan đã, Công Cần, ngươi đang nói về ai vậy?”
“Không ai cả.” Lần đầu tiên, trước mặt Kỳ Lân, Chu Du để lộ vẻ mặt lạnh băng như vậy.
Kỳ Lân còn muốn hỏi tiếp, Chu Du đã bước đi.
“Lăng Thống.” Kỳ Lân phát hiện chỗ không ổn: “Ngươi nói người kia là Thái Sử Từ à?”
Lăng Thống ra chiều đắn đo không trả lời.
Một lúc lâu sau, nền đất ẩm ướt, nhà tù phía Bắc Kiến Nghiệp.
Lăng Thống cầm đèn lồng, đi trước dẫn đường, lối đi rất nhỏ hẹp, Lã Bố phải khom người để tránh đụng đầu.
Cam Ninh đưa tay, giống như muốn chạm vào tay Lăng Thống, nhưng lại ngượng ngùng rụt về, bóng in trên vách đá nhà tù, Lăng Thống lạnh lùng hỏi: “Gì thế?”
Cam Ninh vội đáp: “Không có gì.”
Kỳ Lân bật cười nói: “Thái Sử Từ cũng không phải đối thủ của chủ công nhà ta.
Hai mắt Lăng Thống tịnh như nước, miễn bình luận.
“Thái Sử huynh…” Đến nơi sâu nhất, Lăng Thống mới lên tiếng, “Bị nhốt ở đây đã lâu rồi, chủ công ngày trước… Tiền chủ công đi săn, hắn chính là người dẫn binh tùy tùng.”
Ai nấy đều hiểu ra.
Kỳ Lân nói: “Hắn không hoàn thành trách nhiệm, Tôn Sách rời đội ngũ đuổi theo đàn nai, cho nên…”
Lăng Thống gật đầu, giọng nói bình thản: “Lão phu nhận giận dữ, muốn mang hắn ra vấn trảm, Đô Đốc bắt giữ hắn ngay tại chỗ, nhốt ở đây gần một năm rồi.”
Sâu trong phòng giam, chuột chạy tứ phía, một nam tử còng lưng ngồi ủ rủ trong một xó, râu tóc bết đầy dầu mỡ, không thấy rõ mặt mũi.
Lăng Thống: “Thái Sử huynh. Ôn hầu và quân sư Kỳ Lân đến thăm ngươi.”
Đột nhiên Thái Sử Từ bộc phát, hét: “Ông mày chỉ có một mạng!Muốn giết cứ giết!”
Lã Bố che chở Kỳ Lân, đồng tình nhìn Thái Sử Từ.
“Ta muốn người này.” Lã Bố nói: “Mở xiềng, đưa hắn ra.”
Lăng Thống nói: “Đô Đốc giữ chìa khóa, Thái Sử huynh nguyện một lòng trung với Tôn gia…”
Kỳ Lân nói nhỏ: “Dù các ngươi có tha tội cho hắn, lương tâm hắn cũng không buông tha, tướng lãnh Giang Đông càng không thể chấp nhận hắn.”
Người nọ cực kỳ lôi thôi, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong sáng, nhìn Kỳ Lân, lát sau khóc nấc lên.
Lăng Thống gọi cai ngục tới, dặn dò mấy câu, mọi người chờ thêm một lát, cai ngục quay lại, cầm theo chìa khóa.
“Đô Đốc dặn dò, nếu Kỳ Lân tiên sinh muốn người này, cứ để hắn đưa đi.” Cai ngục nói tiếp: “Đô Đốc không muốn nhìn thấy người này đặt nửa bước vào Giang Đông.”
Thái Sử Từ bi thương hét lên, đập đầu vào tường.
“Chớ có tìm chết!” Kỳ Lân kêu lên.
Mọi người vội vàng mở khóa vào kiểm tra.
Đêm đó, trên đầu Thái Sử Từ quấn băng vài dày cui, ngồi trên khoang thuyền ăn cơm.
Lã Bố tự tay châm rượu cho hắn, thản nhiên lên tiếng: “Việc của Bá Phù là do thiên định, vốn không trách ngươi.”
Thái Sử Từ và cơm liên tục, đói ác liệt, chỉ nghe tiếng nhai nuốt, không trả lời, nước mắt đầy trong tròng mắt.
Lã Bố nói tiếp: “Một khắc ngươi bước ra khỏi nhà giam, ngươi không còn quan hệ gì với Giang Đông nữa, đợi trận này thắng lợi, cùng Hầu gia về Tây Lương.”
Thái Sử Từ nuốt cơm, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không hàng, đừng phí công vô ích.”
Lã Bố bật cười: “Vậy ngươi tính thế nào?”
Thái Sử Từ đáp: “Được chăng hay chớ, báo thù cho Bá Phù.”
Lã Bố vỗ bàn ‘rầm’ một tiếng, ly chén va lanh canh, Thái Sử Từ vô thức hơi run.
“Kẻ giết Bá Phù vốn chính là bản thân hắn!” Lã Bố quát: “Tìm người khác báo thù để làm gì? Người làm tướng lãnh, tay ai không nhuốm máu, vai ai không gánh trăm ngàn tánh mạng? Hắn treo cổ Hứa Cống, người của Hứa Cống vì chủ báo thù, nay ngươi cũng muốn báo thù cho Bá Phù, vòng lẩn quẩn khi nào mới chấm dứt?! Vì sao không theo đuổi chí hướng của hắn, làm cho con dân trăm họ an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm? Hận thù chỉ là chuyện nhỏ, chí hướng làm người mới là điều quan trọng!”
Bên ngoài khoang thuyền ồn ào, ba người Kỳ Lân, Cam Ninh, Trương Cáp ùa vào như ong vỡ tổ, tay cầm theo mấy thứ rất lạ lùng.
Thái Sử Từ nói: “Các ngươi làm quá!”
Kỳ Lân nói: “Trói lại trói lại.”
Lã Bố: “Ta chưa có khuyên xong…”
Kỳ Lân đáp: “Đừng lãng phí thời gian, ngươi làm không được, để chúng ta!”
Cam Ninh rút dây gân trâu, trói Thái Sử Từ lên một cây cột.
“Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt…” Lã Bố bực bội nói, rồi phất tay áo rời đi, không nỡ ở lại xem.
Cam Ninh dữ tợn nói: “Chọc mũi hắn! Cù chân hắn!”
Trương Cáp nói: “Đút nho cho hắn!”
Kỳ Lân ngăn: “Không vội…phải hỏi trước đã, cho người ta cơ hội làm lại cuộc đời.”
Kỳ Lân: “Thái Sử Từ, cho ngươi cơ hội cuối cùng,, hàng hay không hàng?”
Thái Sử Từ cười lạnh: “Nằm mơ đi! Muốn làm nhục ta, đây là bản lĩnh của Ôn hầu đấy à?!”
Kỳ Lân cười lạnh: “Ồ… không hàng? Đừng trách ta…”
Trương Cáp, Cam Ninh trăm miệng một lời: “Đừng trách ta vô tình, ta tàn nhẫn, ta làm chuyện vô lý nha!”
Thái Sử Từ: “…”
Kỳ Lân giơ tay trái, lấy một cái vuốt thép, giơ tay phải lên, cầm một cái bảng màu đen.
“Một lần cuối cùng.” Kỳ Lân nói: “Hàng, hay không hàng?”
Thái Sử Từ hét: “Có chết cũng không hàng!”
Mặt Kỳ Lân tỉnh như không, rút bông vải, nhét kín hai lỗ tai, sau đó vận sức, cào vuốt thép trên tay trái vào bảng đen trên tay phải.
Một lát sau, Cam Ninh và Trương Cáp bưng lỗ tai, đau khổ kêu gào, từ khoang thuyền tầng dưới, nghiêng ngả lảo đảo chạy trối chết.
Lã Bố đi ở trên boong, chợt thấy đuôi thuyền có thêm mấy người quái quái.
“Báo cáo sư phụ, sư ca! Đoàn du lịch mùa Thu của Kim Ngao đảo đã đổ bộ thành công! Chúng ta đến thời đại Tam quốc rồi…” Một thiếu niên cắn răng nói với cái rương đã bật nắp: “Tử Tân… ngươi nặng quá, này, tên bự con đằng kia, lại giúp một tay coi!”
Lã Bố nhìn một hồi, không hiểu chuyện gì, bước tới vài bước.
“Hạo Nhiên, ngươi lui lại chút, hành lý của giáo chủ nhiều quá…” Giọng nam nhân.
Trong rương còn giấu người sao? Lã Bố cau mày, đến gần hơn, Hạo Nhiên nắm một tay của Tử Tân, kéo mạnh ra ngoài: “Kỳ Lân đâu? Lấy cái bảng đen chạy đi đâu rồi?”
Lã Bố mờ mịt, trợn tròn mắt, chuyện đang xảy ra đương nhiên không phù hợp với nhận thức của hắn.
Lã Bố: “Ngươi… ta…”
Lã Bố: “???”
Hạo Nhiên nói: “Giúp kéo mấy người này ra một chút, ta là sư thúc của Kỳ Lân… trong rương là sư ca, sư phụ và thái sư phụ của hắn… dưới đáy rương.”
Lã Bố: “…”
Lã Bố nhéo mặt mình, xác định không phải đang nằm mơ, Hạo Nhiên thúc giục: “Qua phụ đi, đừng có nhìn nữa!”
Lã Bố ngu triệt để rồi, vô thức đi tới, giúp Hạo Nhiên kéo một nam nhân trong rương ra, ‘Viuu..!” một ám khí bay ra, ám khí kia dài chừng bảy tám thước, đập thẳng vào lỗ mũi của Lã Bố, Ôn hầu hô đau ngồi xổm xuống, máu mũi ràng rụa.
“Haizzz…” Hạo Nhiên dở khóc dở cười: “Thật xin lỗi huynh đệ, đó là cần câu của giáo chủ…”
Lã Bố ưm ưm, ý bảo không sao, nhìn vào rương lớn trên boong.
Trong rương lại xuất hiện thêm hai người, sau nữa lại ra thêm một người, đi đứng trông rất khó khăn, dường như vẫn còn người.
“Đồ đệ béo, kéo sư phụ ngươi ra đi…” Âm thanh nhàn nhã nói: “Trong đó còn hai người…”
Giọng nói phẫn nộ của Văn Trọng: “Ta không có béo!”
Một, hai, ba, bốn, có bốn người đã ra khỏi rương.
Lúc người thứ tư lộ diện, hơi thở Lã Bố đột nhiên cứng lại, bụm mũi đang chảy máu, đề phòng quan sát.
Nam tử hỏi: “Phải trận chiến Xích Bích không? Lần này không đến nhầm nơi chứ?”
“Hình như là vậy…. kệ đi.” Hạo Nhiên nói: “Mệt muốn chết.”
Nam tử lại nói: “Lại đây lại đây, mọi người lấy mấy thứ chuẩn bị sẵn ra đi, tìm chỗ ngồi xuống ăn cơm rồi hẳn nói.”
Nam tử kia để trần thân trên, vai lưng trắng nõn, cân đối. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng cùng kiểu với Kỳ Lân, môi mỏng tựa đao, mày như sống kiếm.
Đôi mắt thâm sâu như Biển Chết vạn dặm, không hề gợn sóng, lại tựa như chứa đựng ba mươi vạn năm hư vô trong đó, dường như vô số sao trời chậm chậm xoay vần trong đôi con ngươi sâu thăm thẳm.
Lã Bố nói: “Ngươi là…”
Nam tử kia gật đầu, cười nói: “Đồng tiên sinh.”
Lã Bố gật gật đầu, không ngờ thế gian lại có nhân vật phong lưu dường này.
Đồng tiên sinh lại hỏi: “Tiểu đồ tôn nhi nhà ta đâu?”
Vừa nói, Đồng tiên sinh vừa vỗ tay một cái, cái rương tự động đậy nắp, kẹp tay người còn đang muốn chui ra, trong rương phát ra tiếng la thất thanh.
Hạo nhiên vội kêu lên: “Sư phụ! Còn một người nữa! Ngài quên hắn rồi hả.”
Tử Tân mở nắp rương, kéo người cuối cùng ra boong tàu.
Lã Bố trực tiếp nhận cú sét đánh thứ hai.
“Cái này cái này… trở về rồi à?” Người nọ dương quang sáng rọi, ngẩng đầu lập tức cười nói: “Ôn hầu?”
“Bá Phù–!” Lã Bố khó mà tin nổi.