Bàn cờ giang sơn • Trận thứ nhất • Cự Lộc
“Cái… cái gì?” Tư Mã Ý kinh hãi!
“Là ai?!” Tư Mã Ý vội vàng đi lên tường thành, nheo mắt nhìn ra xa xa.
Bên ngoài thành có một đám tạp quân, không thấy cờ phướn, một đám ồn ào náo nhiệt, người móc mũi kẻ đùn đẩy, không có chút tư thế nào của quân chính quy. Trông đúng là một đám thổ phỉ.
Tư Mã Ý phất tay áo: “Một đám đầu trộm đuôi cướp, có gì đâu.”
“Người kia không phải Chu Công Cẩn sao… Còn người mặc giáp bạc… là…”
“Triệu Tử Long!” Có người nhận ra Triệu Vân, nháy mắt tè ra quần.
Câu chuyện Triệu Vân một người một ngựa giết địch trên Trường Phản, một mình lao vào mười vạn Tào quân, vào bảy ra bảy, chém hơn năm mươi danh đại tướng của Tào Tháo vẫn còn truyền lưu, binh lính nghe tên hắn, gào lên thảm thiết, mạnh ai nấy chạy.
Tư Mã Ý xây xẩm mặt mày, cả buổi mới lấy lại tinh thần: “Ngươi ngươi ngươi, quay lại đây! Các ngươi có chắc không?”
Tiểu binh kia theo Tào Tháo đánh trận Xích Bích, đều nhận ra hai người này: “Vô cùng chắc chắn!”
Dưới thành, Triệu Vân giương cung bắn ra một mũi tên, bắn trúng cột gỗ trên cổng thành cách hơn trăm bộ, chuẩn xác ghim ngay bên tai Tư Mã Ý.
Thần xạ trong thiên hạ không ai hơn ba người Hoàng Trung, Lã Bố, Triệu Vân. Dũng mãnh như vậy chắc chắn là Triệu Vân, không thể nhầm lẫn được.
Triệu Vân cao giọng nói: “Mạt tướng Triệu Tử Long, không biết vị đại nhân nào thủ thành, ra khỏi thành đánh một trận! Phụ lão hương thân của Thường Sơn ta chỉ vì Tào Tháo tạo…”
Triệu Vân vừa lên tiếng, toàn bộ binh lính trên thành lâu đều ướt quần. Quả nhiên, người có tên, cây có bóng, binh sĩ thủ thành mặt mũi tái xanh, quăng vũ khí chạy trối chết, còn lại mỗi Tư Mã Ý ngu người đứng đó.
“Tướng quân Tử Long thật có bản lãnh!” Tôn Sách cười khen.
Triệu Vân khiêm tốn: “Không bằng danh tiếng Ôn Hầu, Lã Phụng Tiên vừa báo tên họ, quân địch đã nhũn cả chân, chạy không nổi nữa.”
Tôn Sách cười ha hả: “Đúng rồi, đúng rồi. Bây giờ sĩ tốt trên thành lâu còn trốn được, công lực cần tu luyện nhiều.”
Tư Mã Ý nhìn một hồi, thầm so binh lực hai bên, quân coi giữ ở Cự Lộc không đến ba ngàn, đối phương lại là Chu Du, người từng đốt cho Tào Tháo bại lui ở trận Xích Bích, xem tình hình, chỉ sợ có đại quân mai phục sau lưng ba người, lần này quá khinh địch, sớm biết như vậy đã tăng thêm binh.
Đột nhiên Tư Mã Ý nảy ra một kế, phân phó vài binh sĩ còn lại làm theo.
Tam tướng đợi một lúc lâu không thấy đáp lại, bỗng nhiên cửa thành Cự Lộc mở ra.
Trong thành có hai đứa nhỏ đi ra, trên tay cầm chổi, xoẹt xoẹt quét dọn đường lớn vào thành.
Tôn Sách: “?”
Triệu Vân: “?”
Chu Du: “…”
Trên thành lâu đột nhiên vang lên tiếng đàn, Tư Mã Ý đổi một bộ quần áo màu xanh, trẻ trung nhanh nhẹn, bên chân đốt hương, tay hấp tấp gãy đàn, chính là bài <Quảng Lăng Tán>.
Thật là múa rìu trước mặt Lỗ Ban, trước mặt Chu Du đánh đàn cổ, tỏ vẻ bay bổng phiêu du thích ý như thật.
Tôn Sách giật giật khóe môi: “Tên này điên rồi à? Mở cổng thành như vậy là muốn tặng không Cự Lộc đúng không?”
Triệu Vân nghiêm túc: “Chẳng lẽ kế dụ địch? Muốn chúng ta vào thành rồi mới tiêu diệt?”
Chu Dư nhướn mày, quát: “Kẻ nào trên thành lâu? Mau xưng tên họ! Ta là Chu Du!”
Danh tiếng Chu Du không thua kém Triệu Vân, Tư Mã Ý nghe như sấm bên tai, suýt chút giật mình đá bay lư lương, cố gắng giữ bình tĩnh, mạnh miệng đáp: “Ta là Ngự sử đường triều Tư Mã Ý!”
Tôn Sách nghi hoặc: “Tư Mã Ý?”
Chu Du giễu: “Chưa từng nghe qua, Tử Long, ngươi biết ai không?”
Triệu Vân lơ mơ lắc đầu. Chu Du nói: “Chắc muốn ra vẻ huyền bí. Giết vào.”
Triệu Vân chắp tay: “Được, Tử Long giúp hai người mở đường, theo ta giết vào.”
Tôn Sách cười: “Làm phiền Tử Long!”
Tư Mã Ý nói: “Ra là Chu Đô Đốc cùng Triệu tướng quân từ xa đến chơi, xin mời vào thành, được chứ?” Nói xong, khều ngón tay một cái, đàn vang tưng tưng tưng ba tiếng, ngẩng đầu nhìn quân địch dưới tường thành.
Đột nhiên Tôn Sách nói: “Ý của hắn là, mau đến bắt ta đi.”
Chu Du: “Ờ, tên vô học, đi lên bắt hắn.”
Triệu Vân giơ trường thương quát: “Giết—!”
Triệu Vân một người một ngựa, dẫn tạp quân vọt vào thành Cự Lộc.
Tư Mã Ý ngu người, quăng đàn, xô ngã mấy tên binh sĩ, la lớn:
“Chạy—!”
Tư Mã Ý cũng có một thần câu gọi là Ô Tôn, dạt chân chạy mất mạng về thành Nghiệp. Nhưng vừa đến Chương Thủy liền đối đầu với mười vạn đại quân của Kỳ Lân và Lã Bố.
Hơn hai mươi chiếc thuyền lớn đồ sộ nối đuôi nhau neo gần bờ Chương Thủy, đang được bảo trì.
Trận thứ hai • Lạc Dương
Tư Mã Ý theo bản năng chạy loạn thoát thân.
Kỳ Lân, Lã Bố dẫn quân đóng tại bên ngoài thành Nghiệp.
Mười vạn hùng binh như ma quỷ, vứt bỏ lương thảo, xuyên bình nguyên Quang Trung, chạy thẳng lên Bắc chiếm trước Chương Thủy, chỉ sau một đêm đã xuất hiện dưới chân thành Nghiệp.
Vừa đến bờ Nam Chương Thủy, Kỳ Lân phái thám tử đi liên hệ với nhà họ Chân, họ Chân rút lương thảo, chuyển hướng.
Toàn bộ thành Nghiệp từ trên xuống dưới đều run sợ, chuông lớn vang rền, cửa thành ầm ầm đóng chặt, thu cầu treo, tiếng ròng rọc không dứt.
Trong thành mở đập nước, nước sông Chương Thủy thấp dần, sóng lớn ập tới tràn vào sông hộ thành.
Hừng đông, đại quân hạ trại ở ngoài thành Nghiệp.
Xổ tung cờ chiến, thổi kèn hiệu, ánh nắng đầu tiên rọi lên cờ hiệu, ưng do thám tung cánh bay lượn băng qua thảo nguyên mênh mông nơi tái ngoại, lao về hướng quân Lương Châu.
Một lá cờ lớn thêu chữ Lã đón gió đầu hè tung bay phần phật.
Trống đánh vang dội, từng lá từng lá cờ liên tiếp được kéo lên, ba vị quân sư cưỡi trên ngựa chiến, đứng phía sau Lã Bố.
Kỳ Lân cầm Phương Thiên Họa kích trên tay, vuốt nhẹ.
“Cuối cùng cũng đến lúc giao lại nó.” Kỳ Lân nói.
Hình xăm màu vàng trên mu bàn tay trở nên óng ánh, nơi nào bàn tay lướt qua Phương Thiên Họa kích phát ra từng tiếng như rồng gầm. Ánh vàng thấp thoáng ẩn hiện trên cán kích, mũi kích, như kim long quấn quanh.
Lã Bố đón nhận Phương Thiên Họa kích, chiến kích rung ong ong, nổ ra một trận kim quang khai thiên tích địa.
Khi Họa kích yên tĩnh trở lại, ánh vàng chìm lắng, thân kích hiện ra một hàng văn tự thượng cổ, chữ hiện đến đâu phát sáng đến đó; Núi rừng sông biển, cỏ cây trùng cá, hình ảnh của ba ngàn năm trước, từ thuở hồng hoang phủ kín trên chiến kích.
Lã Bố nghiêng người, giơ kích chỉ lên đầu tường xa xa, vận khí quát: “Tào—Mạnh—Đức–! Ra khỏi thành đánh một trận!”
“Ôn Hầu, từ biệt ở Giang Đông, phong thái như cũ ha.” Tiếng Tào Tháo theo gió truyền đến: “Bộ binh trong thiên hạ có Tào, kỵ binh có Lã, ta ngươi cùng nhau có thể dựng lại nhà Hán, được danh trung thành. Nhưng, ta với ngươi sao lại đến tình cảnh hôm nay?! Đao binh gặp gỡ, tổn hại trăm vạn sinh linh của muôn dân trăm họ. Đó là thứ ngươi muốn sao?”
Lã Bố ngửa đầu, nhìn Tào Tháo ở xa xa, nhíu nhíu mi: “Tào Tháo.”
“Trị thế chi năng thần, loạn thế chi kiêu hùng.” Lã Bố hờ hững nói: “Tào Tháo, chớ lắm lời, ra khỏi thành đánh một trận.”
“Hai vạn chiến hai vạn! Phái chiến tướng của ngươi ra đây, đánh một trận với ta trên bình nguyên!” Lã Bố giơ kích chỉ thẳng, quát: “Trận này quyết định vận mệnh vạn năm non sông nhà Hán. Nếu ngươi thắng, mười vạn quân Tây Lương thiết kỵ thuộc về ngươi, Lã Phụng Tiên ta tự sát bên bờ Chương Thủy!
“Nhưng nếu ta thắng, mở cửa thành giao thiên tử, đích thân ta đưa hắn về Trường An, thiên hạ thần phục, kết thúc Trung Nguyên loạn thế!
“Tào Mạnh Đức! Ngươi đám không?!”
Sau một trận trống vang dồn như núi gầm sóng thét, ngoài thành, mười vạn đại quân dần dần an tĩnh lại.
“Hắn sẽ không quyết chiến với ngươi đâu.” Kỳ Lân nói: “Giả Hủ, truyền lệnh, chuẩn bị máy bắn đá, công thành.”
Bất ngờ thay, Tào Tháo mặc chiến giáp đen, đứng sừng sững trên thành lâu, lớn tiếng quát: “Ngươi ta đánh trận tám năm, cũng nên quyết chiến một lần chấm dứt ân oán! Đến đây mà đánh!”
Nháy mắt, Kỳ Lân, Giả Hủ, Pháp Chính đều sững sốt. Quân trấn thủ thành Nghiệp gầm vang, bàn quân sư bày trước cửa thành, Tuân Úc ngồi xuống.
Cửa thành mở rộng, kỵ binh tràn ra bình nguyên, bày binh bố trận.
“Không ngờ hắn lại nghênh chiến.” Kỳ Lân cảm thấy thật khó tin.
Bộ binh cầm thuẫn trong tay, hét lớn một tiếng, dạt ra hai bên, Tào Tháo cưỡi một con ngựa lớn màu trắng, bốn vó vàng sáng, người khoác giáp chiến hắc kim, đầu đội mũ bôn long, chân mang giày tung vân, dừng ngựa trước trận.
“Không xong.” Kỳ Lân quay đầu ngựa, chỉ tính Tào Tháo cố thủ kéo dài thời gian, không ai tính kế hoạch thế nào, nhưng tình huống bất ngờ phát sinh, Lương Châu doanh loạn!
“Bộ binh của đối phương vạn hai, kỵ binh tám ngàn…” Giả Hủ nói: “Không được hốt hoảng, thành bại tại lúc này, trước xem trận của phe địch rồi chọn người xuất chiến phe ta.”
Lã Bố chậm rãi nói: “Bên ta bộ binh vạn hai, kỵ binh tám ngàn.”
Pháp Chính biến sắc: “Chủ công! Tuyệt đối không được cố chấp! Tào Tháo chỉ huy bộ binh nổi danh trong thiên hạ, chúng ta nên lấy kỵ binh toàn lực xuất chiến mới là…”
Không chờ Pháp Chính nói xong, Lã Bố đã quả quyết quát: “Nghe lệnh!”
“Mã Siêu tả quân, Trương Liêu hữu quân!”
Kỳ Lân can: “Từ từ… cho chúng ta một chút thời gian…”
Lã Bố bình tĩnh nói: “Kỳ Lân giữ soái đài, tổng chỉ huy, chuẩn bị xuất chiến.”
Lã Bố một người một ngựa lao ra trước trận, Kỳ Lân thở dài, tên lỗ mãng này lại bộp chộp rồi. Lã Bố cởi mũ Thao Thiết, lớn tiếng nói: “Đem mũ đuôi trĩ đến đây!”
Mã Siêu tự tay nâng mũ đến, Lã Bố cột chặt quai nón, kỵ binh của Tào Tháo vẫn cuồn cuộn ra khỏi thành.
Đây là một trận đối đầu liều mạng, không dùng mưu kế. Tuân Úc ngồi ở cổng thành hô lớn: “Vị quân sư kia của quân Lương Châu có muốn đánh với Văn Nhược một trận không? Hay ba vị mưu sĩ cùng lên?”
Lã Bố quay đầu liếc nhìn Kỳ Lân, mắt hàm chứa ý cười, ý là bị khiêu khích kìa, làm sao giờ?
Kỳ Lân dõng dạt hô: “Chủ công! Tào Tháo là tên A Đẩu vô dụng, có gì phải sợ!”
Binh sĩ Lương Châu cười vang.
Giả Hủ nói: “Không thể xem thường.”
Tuy ngoài miệng phản kích, nhưng trong lòng Kỳ Lân lại vô cùng lo lắng, một khi trận chiến này bắt đầu, nếu không thắng thì chính là đại bại, hoàn toàn không có cơ hội cứu vãng, cũng không thể trông chờ vào may mắn. Lã Bố nói thì hay rồi, nếu thua sẽ tự sát…
“Ngươi sợ à?” Lã Bố hỏi.
“Ta… hơi sợ một chút. Ngươi không sợ sao?” Kỳ Lân hỏi ngược lại.
Lã Bố: “Năm đó bắn kích ở Viên Môn, mũi tên trúng vào mũi kích cách ngoài trăm bộ, là trời giúp ta, há sợ một trận chiến như hôm nay?”
Kỳ Lân im lặng, sau lại hỏi: “Nếu thua thì thế nào?”
Lã Bố: “Không thua, ngươi nói xem, không phải ngươi biết cả quá khứ tương lai hay sao?”
Kỳ Lân: “…”
“Được rồi. Lên đi! Nếu thua, ta tự sát cùng ngươi.” Kỳ Lân cười nói.
Kỳ Lân xoay người, Lục Hồn Phiên trên tay cuồn cuộn trải ra, quấn quanh người như chiến bào, hắn tung người bay lên đài soái, hai quân hô vang như sấm!
Kỳ Lân vươn tay phải, ong một tiếng, một ngọn lửa đen cao ba trượng cháy bùng lên! Ngay sau đó hừng hực lao thẳng ra ngoài với tốc độ chóng mặt, hất tung bụi mù, cuốn bay đất đá, chân trời sấm rền từng trận, mây đen nặng nề đè ép trên toàn thành, chiến giáp ảm đạm!
Hoang mạc bên ngoài thành Nghiệp, nơi sắp nổ ra trận hội chiến, trong nháy mắt được bao phủ bởi vô số anh linh thượng cổ, viễn cổ. Hành khúc văng vẳng truyền đến từ phía chân trời, thiên quân vạn mã rần rật lao nhanh qua từ trong hư vô!
Trong ngoài thành Nghiệp, vạn quân xôn xao, binh sĩ hai bên bất giác quỳ rạp xuống.
Tào Tháo ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Trác Lộc. (*)”
Lã Bố hít sâu một hơi, giơ Phương Thiên Họa kích lên, mũi kích lấp lánh ánh vàng giống như lợi kiếm đâm xuyên các tầng mây.
Mã Siêu tả quân, Trương Liêu hữu quân.
Song phương bày binh bố trận, sấm sét rạch nát bầu trời.
Lã Bố nghiêm trang nói: “Các anh em! Trận này thành bại! Không nói giang sơn! Chớ bàn đại nghĩa! Hôm nay xin theo Lã Phụng Tiên ta! Giao tính mạng cho ta! Quên mình tiến lên! Quyết tiến không lùi!”
“Nguyện vì chủ công chết trận sa trường–!” Quân Lương Châu gầm lên trời long đất lở đáp lại.
Tào Tháo xoay người, giơ cao Thiên Tử kiếm, quát: “Anh linh tổ tiên nhà Hán trên cao, về đây che chở! Trận này là chiến vì vương đạo! Vì nước xả thân!”
Tào quân ầm ầm đồng thanh đáp lời. Trên đầu, mây đen tụ lại như lốc xoáy, như Giao Long hung tàn giày xéo.
Một tia sét xẹt qua chân trời, sau tám năm, trận chiến cuối cùng cũng bắt đầu!
Lã Bố quát: “Giết–!”
Kỳ Lân cả hồn thân như tắm trong ngọn lửa đen kịt, che giấu ánh sáng bạc tựa thần viễn cổ giáng thế. Kim quang vờn quanh chiến kích, Lã Bố dẫn quân Lương Châu xung phong dường hồng thủy đập vào hàng phòng thủ đầu tiên.
Thiên quân quyết chiến, vạn mã phi nhanh, chiến xa xuất hiện khắp nơi, trong tay Kỳ Lân, lửa Lục Hồn Phiên biến thành một con hắc ưng to lớn, gào thét lao đi!
“Biến trận!”
Mã Siêu, Trương Liêu dẫn quân trái phải như giương cánh, hai vạn binh mã bày Ưng trận, Lã Bố xung phong dẫn trung quân, mỏ ưng bén nhọn đâm thẳng vào chiến trận của Tào Tháo!
Tay cầm cờ hiệu của Tuân Úc phất lên, giữa cờ thêu một con rắn vàng, kèn hiệu lần lượt thổi vang, bộ binh Tào Tháo lớn tiếng hô hoán, đồng loạt dựng thuẫn sắt, biến thành một con rắn lớn, đuôi rắn lắc mạnh không chừng, xoay xung quanh Ưng trận!
Bộ binh cầm thuẫn trên tay, dựa vào kèn hiệu liên tục chạy, kỵ binh Lã Bố ngang nhiên xung phong phá vỡ phòng tuyến thứ nhất, binh sĩ tứ tán trong giây lát lần thứ hai tụ lại.
Lã Bố quay đầu nhìn đài soái, Kỳ Lân ấn cổ tay, ngọn lửa lại thay đổi, xoay thành một quả cầu lớn vô cùng, như con ngươi của hàng nghìn hàng vạn quân đoàn cúi xuống quan sát trận kịch chiến trên hoang mạc, ánh mắt đen đặc khát máu trôi nổi giữa trời.
Lã Bố chuyển ngựa lui về sau, chậm rãi giơ cao chiến kích.
Được kim quang dẫn dắt, binh sĩ vây tụ chung quanh. Xà trận của quân Tào uốn lượn xoay quanh, trùng trùng vây kín quân Tây Lương. Bốn vạn đại quân vây quanh quân Tây Lương như thùng sắt, kín không kẽ hở!
Kỳ Lân phất tay, mắt lớn đột ngột đâm ra tám lưỡi đao sắc bén, quân Lương Châu tụ lại như quả cầu chợt thét vang một tiếng, tám đội kỵ binh bắt đầu bức phá vòng thứ hai!
Trong nháy mắt, giữa trận lao ra tám đội kỵ binh như đao nhọn, Xà trận bị tấn công mạnh mẽ đến mức không giữ được đội hình.
Tuân Úc ra hiệu hạ cờ, Xà trận tan rã, đại quân lần nữa tái hợp, dùng thuẫn xếp thành tường người bát diện.
Kỳ Lân hít sâu, mắt lớn rũ ra tám cái xúc tu không ngừng xoay tròn, sau đó vừa cháy hừng hực vừa hóa thành tám vòng tròn lớn màu đen.
Trung quân Lã Bố uy nghi bất động, binh sĩ từ bốn phương tám hướng xông lên rồi tản ra, nhịp nhàng đan xen, chỉ trong vài nhịp thở đã thay đổi vị trí, tổ hợp thành tám vòng tròn lớn, mỗi đội trăm người, mười đội một vòng. Tám ngàn kỵ binh thong thả xoay quanh trung quân, phá giải trận hình của Tuân Úc.
Chiến trường vô cùng rộng lớn, Giả Hủ, Pháp Chính đều đi lên đài cao từ trên nhìn xuống, chỉ thấy trận Bát Môn Kim Tỏa của Tôn Tẩn tái hiện, sinh thương hưu đỗ, cảnh tử kinh khai. Mã Siêu lãnh cửa sinh, Trương Liêu thủ cửa tử, bát trận xoay tròn, Tuân Úc nhìn mà hoa cả mắt.
Hai vạn quân Tào như thú lớn sa lầy, bất giác bị quân Tây Lương ép lui.
Giả Hủ xuống lệnh: “Bắn tên!”
Nháy mắt, mưa tên che trời lấp đất, thiên không phủ một màu mờ tối, lợi nỏ kéo một đường ánh sáng như tuyết rạch chân trời, xoáy vào giữa Tào quân gào thét dậy trời, máu thịt văng tung tóe!
Tào Tháo lệnh: “Lý Điển! Từ Hoảng thủ vững! Tào quân theo ta phá trận!”
Tuân Úc hơi chần chờ, cuối cùng vẫn mở ra cờ Thuẫn trận.
Tào Tháo dẫn dắt ba ngàn kỵ binh lao vào trong trận!
Lã Bố chỉ đợi thời khắc này! Lập tức rung mũi kích, hiên ngang lao ra đón đường Tào Tháo.
“Chủ công không thể phá trận xằng bậy được!” Tuân Úc quát, vừa vung mạnh cờ trên tay!
Kèn ở sau trận thồi ù ù, Tào Tháo ghìm ngựa, hai bên vừa chạm đã lui, Tào quân hậu đội biến thành tiền đội, như thủy triều rút về phía sau.
Tào Tháo liếc mắt nhìn đầu thành, thấy cờ thuẫn.
Tào quân lại đổi trận thành thuẫn nhọn. Lã Bố quay đầu, ngọn lửa đen trong tay Kỳ Lân biến thành một thanh đại kiếm vắt ngang đất trời!
Cổ kiếm dưới mây đen không ngừng rung động, khí thế sắc bén như chớp rạch muôn trượng, như cơn giận của thần thánh thiên cổ tích tụ lại đây. Lã Bố quát: “Theo ta xông lên!”
Tây Lương quân hình thành Tiêm Đao trận, dũng mãnh đâm vào Thuẫn trận của quân Tào!
Thuẫn trận chịu một kích lõm xuống, mũi nhọn không ngừng tiến công. Lã Bố cưỡi Xích Thố, hào quang chiến thần sắc bén không thể đỡ, dẫn dắt mũi kiếm đánh đâu thắng đó không sao cản nổi, xung phong đẫm máu.
Kỵ binh bên người chủ soái liên tục ngã xuống!
Mã Siêu hét lớn: “Bảo vệ chủ công–!”
Xích Thố chở Lã Bố xung phong liều chết lao thẳng vào, ngày càng nhiều Tào quân cầm thuẫn trên tay cắn răng chịu đựng, xung quanh Lã Bố càng nhiều kỵ binh vây lại. Không biết chết trận mấy trăm hay mấy ngàn, hay hơn vạn, Lã Bố giết đến mức hai mắt nhuốm máu, Phương Thiên Họa kích sắc bén vô song, gặp người gặp vật đều bổ đôi!
Lẫn này có cả ngàn người ngã xuống, Tuân Úc mới lấy ra lá cờ sau cùng.
Hai mặt Thuẫn trận của Tào quân mở ra thành hai cánh, chậm rãi hóa Ưng trận, ùn ùn vây kín Tây Lương quân.
Ba vị tướng lĩnh Tây Lương dưới sự dẫn dắt của Lã Bố đã giết đến rã rời, Mã Siêu mệt mỏi quay đầu nhìn.
“Không đổi trận à?!”
Trong tay Kỳ Lân vẫn là thanh đại kiếm kia, sừng sững bất động.
Quân Tây Lương giảm đi rất nhiều, Giả Hủ nói: “Không thể tiếp tục đánh nữa, phải chuyển trận phá vòng vây!”
Kỳ Lân cắn môi, trên đầu, Lục Hồn Phiên hóa thành đại kiếm không ngừng ong ong rên rỉ.
Lã Bố ngang ngược hô: “Xung phong–! Tất cả tập trung lại tiến lên!”
Thuẫn trận gần như tan vỡ, hai cánh quân Tào hình thành thế gọng kềm, Tây Lương Quân như hổ vào chuồng, chỉ cần trận này hình thành hoàn thiện, Lã Bố chắc chắn rơi vào tám mặt tấn công!
Một tia sét đánh xuyên mây đen.
Thuẫn trận không ngừng run rẩy, Lã Bố khí thế hiên ngang quát lớn: “Thử hỏi thiên hạ đương thời! Ai thắng được ta!” Sau đó chém ra một kích cuối cùng trời long đất lở, dời núi lấp biển!
Trung quân hoàn toàn phá vỡ thuẫn trận! Bảy ngàn bộ binh bị kỵ binh xung quân của Tây Lương đánh cho thảm bại! Tiêm Đao trận tìm được cửa đột phá, ầm ầm giết ra.
Sắc mặt Tuân Úc tái trắng, đổi trận mấy lần, nhưng trận hình tứ tán. Lã Bố như hổ vào bầy dê, tùy ý chém giết. Kỵ binh Lương Châu giết xuyên đến hậu trận, rồi vòng ngược lại đánh từ dưới lên, Trương Liêu, Mã Siêu dẫn quân tản ra lại quay ngược về, hình thành thế gọng kèm!
Tuân Úc: “Đánh kẻng!”
Ba tiếng kẻng vang lên, Tào binh đại bại quăng mũ cởi giáp! Chiến ý lụi tàn, bình nguyên phút chốc trở thành bãi thịt xay. Kỵ binh đuổi theo Tào quân bỏ chạy tán loạn giết thẳng vào thành Nghiệp.
Tiếng kẻng ngừng, vạn mũi tên bay ra khỏi cổng thành, cửa thành mới hé mở được chốc lát đã ầm ầm đóng lại, Từ Hoảng cứu được Tào Tháo chạy trối chết. Tào binh chưa kịp trốn vào thành phải bơi qua sông đào vệ thành, bị phe mình loạn tên bắn chết. Kỵ binh chuẩn bị thuẫn che kín đầu thân muốn đuổi theo. Nhưng kẻng của quân Tây Lương lại vang lên.
Lã Bố dừng ngựa, nhắm hai mắt rồi lại mở ra, nói nhẹ:
“Thu binh.”
Mười vạn quân Tây Lương nháy mắt hoan hô vang trời, rung động mặt đất.
Thiên không biến đổi bất ngờ, mây đen vần vũ che trời bỗng hóa thinh không, ngọn lửa đen im lặng trở về, Lã Bố giục ngựa từ từ về doanh, ngửa đầu nhìn xa xa, truyền lệnh: “Tập hợp!”
Trên đài soái, ngọn lửa Lục Hồn Phiên lại đang biến hình. Lã Bố cười nói: “Lần này lại biến thành trận gì đây?”
Ngọn lửa trong tay Kỳ Lân xoay tròn đầu cuối chạm nhau, Lục Hồn Phiên mở lớn ra rồi biến thành hình trái tim. Kỳ Lân cười gửi cho Lã Bố một cái hôn gió, nhảy xuống đài soái, chạy ra nghênh đón.
Kỳ Lân hỏi: “Có bắt được Tào Tháo không tiểu tâm can?!”
Lã Bố cười đáp: “Không được cưng ơi! Ngựa của hắn nhanh quá!”
Kỳ Lân bất đắc dĩ lắc đầu, Giả Hủ chạy vội đến: “Biết chắc hắn không giữ chữ tín mà!”
“Thôi.” Kỳ Lân giơ tay nhận áo giáp của Lã Bố, giao cho thân binh bên cạnh: “Hiện tại sĩ khí quân ta dâng cao, ngày mai bắt đầu công thành!”
Lúc này đây, khả năng Quách Gia đã qua Hàm Cốc quan rồi. Kỳ Lân âm thầm cầu nguyện, hy vọng Trần Cung cầm cự được thêm mấy ngày.
Cùng lúc đó, Quách Gia, Hạ Hầu Đôn lĩnh mười vạn kỵ binh xuyên qua đồng cỏ mênh mông của vùng tái ngoại Tinh Châu, đến Trường An.
——————————-
Chú thích:
Trận chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu, xem thêm