Ở Giang Lăng:
Lã Bố cưỡi ngựa như lướt gió, trong một canh giờ đã đi được gần hai mươi dặm đường. Trương Liêu dẫn quân mệt mỏi, vài lần suýt nhầm đường, cho đến khi đi qua Đương Dương, đến gần đường núi Phàn Khẩu.
Rốt cục đuổi kịp.
Xích Thố đột nhiên dừng chân trước thung lũng, hí lên một tiếng.
Lã Bố: “Đi!”
Lã Bố kẹp mạnh bụng ngựa, không ngờ Xích Thô lại lui nửa bước.
“Mày…” Lã Bố giận muốn điên, Xích Thố hiểu tính người, không cần dùng roi để điều khiển, Lã Bố vung tay muốn đánh, nhưng cuối cùng vẫn không làm.
“Mày cũng biết mệt à?” Lã Bố lầm bầm.
Xích Thố rên rỉ một tiếng, cúi đầu cụng cụng vào gò má Lã Bố, hai mắt Lã Bố đã đỏ quạch, suốt đêm không ngủ lại lặn lội đường xa, lúc này vô cùng mệt mỏi.
“Ta thật là một chủ công vô dụng. Ta…” Lã Bố thì thầm.
Hắn hất ngược tóc trán, giận dữ đấm vào núi đá.
Núi rừng thâm u sau mưa, một người một ngựa đi theo đường mòn vòng qua núi, chậm rãi tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, ở một mặt khác Kính Sơn.
“Tướng quân Triệu Tử Long—” Một người từ đường núi chật hẹp quanh co vọt ra.
Triệu Vân dừng ngựa, nhíu mi hỏi: “Liêu Hóa tướng quân?”
Liêu Hóa xuống ngựa, lớn tiếng nói: “Gia Cát quân sư bảo ta đến đổi ngựa cho tướng quân! Nhanh chóng đi Giang Lăng!”
Triệu Vân hỏi: “Các tướng sĩ thì sao?”
Liêu Hóa đáp: “Ta lãnh quân theo sau. Hội hợp với chủ công ở Giang Lăng!”
Triệu Vân đổi Đích Lô, ra roi thúc ngựa. Còn lại hơn hai ngàn kỵ binh do Triệu Vân suất lĩnh, Liêu Hóa ra lệnh: “Nghe lệnh ta, tản ra mai phục sau mấy tảng đá bên bờ sông. Cung tên sẵn sàng! Không được chậm trễ!”
Lã Bố dắt Xích Thố, tầm mắt mờ mịt, từ sau đường núi đi ra, bước dọc theo bờ sông.
Bước đầu tiên ra mé sông, giày dẫm lên nhánh cây khô, “Rắc” một tiếng, Xích Thố cảnh giác ngẩng đầu.
Lã Bố đứng ở bãi sông, không bước tới nữa.
Tim Liêu Hóa bình bịch đập như điên, mở túi gấm của Gia Cát Lượng ra xem, mở giấy, trên giấy chỉ viết một chữ: “Giết.”
Liêu Hóa chậm rãi nâng tay hai ngàn kỵ binh đồng loạt giương cung lấp tên, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lã Bố đứng giữa bãi sông, mũi tên nhắm thẳng. Hắn mặc đồ võ vải mềm, không mặc áo giáp Chiến Thần.
Một tên tướng nói: “Tướng quân… Bắn chết được hắn không.”
Liêu Hóa thì thầm trả lời: “Hắn không mặc áo giáp, hai ngàn mũi tên còn bắn không chết à? Chẳng qua chỉ là người thường, ngươi sợ cái gì.”
Lỗ tai Lã Bố giật giật, lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là người thường…”
Hoa Dung, mưa lâm râm.
Nửa ngày trước, hàng tướng dưới trướng Quan Vũ là Sa Ma Kha bắn một mũi tên xuyên từ lưng đến ngực Cam Ninh.
Quan Vũ còn đang do dự có nên thả Tào Tháo hay không, nhưng một mũi tên kia của Sa Ma Kha đã đẩy hai phe vào đường cùng.
“Trần Cung!” Kỳ Lân tìm được người bị thương đầu tiên bên phe mình, nhẹ thở ra.
Trần Cung được hơn mười binh sĩ che chở, không ngừng ho khan, kiệt sức nói: “Kỳ Lân…”
Kỳ Lân nói: “Sao đến nỗi này?”
Trần Cung đứt quãng nói: “Ta đoán thủ hạ của Quan Vũ… có… có nội gian của Tào Tháo.”
Kỳ Lân gằn giọng: “Quan Vũ có tập kích các ngươi không?”
Trần Cung gật đầu, kể lại chi tiết sự tình.
Tào Tháo có ơn với Quan Vũ, dù Trần Cung cũng là đồng minh, Tào Tháo nhắc lại tình xưa ơn cũ, Trần Cung lại hướng về đại nghĩa.
Quan Vũ đâm lao phải theo lao, đang lúc do dự, Cam Ninh lớn tiếng mắng chửi không hề nể mặt.
Gian tế Sa Ma Kha của Hán doanh được Tào Tháo bày mưu đặt kế, một mũi tên bắn Cam Ninh rơi ngựa. Lương Châu doanh sôi trào, hai bên bắt đầu hỗn chiến.
Quan Vũ không kịp quát dừng, thuộc hạ của Cam Ninh đã giết người như ma. Tào Tháo lợi dụng thời cơ, dẫn quân đánh lén phía sau. Từ khi bắt đầu hỗn chiến, nội ứng Quách Gia mai phục sẵn liên tục hô lớn tạ ơn cứu mạng của Quan tướng quân, làm cho tình huống càng lúc càng loạn.
Quan Vũ dẫn quân lui về sau, tình thế lúc này thành hai quân Tào, Lưu giáp công Trần Cung.
“Cam Ninh có chết thật không?” Tiếng nói Kỳ Lân run rẩy.
Trần Cung cười khổ, lắc lắc đầu: “Cam tướng quân mở đường thoát thân, mang binh chạy vào trong rừng. Quan Vũ rút lui theo hướng Tây, có lẽ là về thỉnh tội.”
Lúc này, Cam Ninh đi vài bước trong bãi bùn, run rẩy ôm một cây đại thụ, kiệt sức ngồi bệt dưới gốc cây, trên ngực còn nhô ra đầu mũi tên. Toàn thân đẫm máu, cố ngẩng đầu, trong mắt giọi lại mưa phùn bay tán loạn trong thiên không.
“Trời ơi…” Cam Ninh thở nặng nề: “Ông đây… chưa muốn chết…”
Cam Ninh ho kịch liệt, ho ra máu, hắn khó khăn lấy hơi, giận dữ hét: “A—-”
Giống như mãnh thú trước khi chết, gầm thét rồi ngã xuống.
“Tìm được rồi!” Lăng Thống dẫn một đội binh từ bên cạnh băng ra.
“Hưng Bá!” Lăng Thống vỗ vỗ gương mặt vốn anh tuấn nay đã nhuốm máu và bùn của Cam Ninh.
Cam Ninh cố lên tiếng đáp lời, miệng hộc máu không ngưng. Tim phổi bị thương, trông có vẻ rất nặng, lòng Lăng Thống nặng dần.
Môi tràn ra máu, Cam Ninh mấp máy muốn nói, Lăng Thống hiểu, nhẹ giọng: “Ngươi sẽ không chết, ta rút tên ta cho ngươi, cố chịu đựng.”
Cam Ninh không ngừng run. Rút tên chỉ trong nháy mắt, nhưng nếu không chịu nổi, người bị thương sẽ lập tức choáng váng, kiệt sức mà chết. Lăng Thống bẻ đầu mũi tên, quỳ một gối bên cạnh Cam Ninh, để hắn nằm úp vào vai mình, một tay nắm chặt đuôi tên sau lưng Cam Ninh.
“Ta rút, cố chịu.” Lăng Thống gằn giọng.
Hai mắt Cam Ninh mất tiêu cự, cổ hơi giật.
Lăng Thống nghiêng đầu ngậm môi vẫn tràn ra máu tươi của Cam Ninh, từ từ rút mũi tên ra. Đồng tử Cam Ninh hơi mở rộng, hơi thở nhẹ dần, Lăng Thống thổi hơi, Cam Ninh nghẹn lại, sau đó khó khăn thở ra.
Khi mũi tên được kéo ra, máu văng đầy hai người.
Lăng Thống đè chặt vết thương, nói: “Mang thuốc đến đây!”
Cam Ninh lại gào lên một tiếng như dã thú, rồi hôn mê.
Dạ minh châu bên hông Cam Ninh chớp tắt phát sáng, phối hợp với kinh châu trên ngực Kỳ Lân ở xa.
“Tìm được Cam tướng quân!” Binh lính Lương Châu rối rít xông lên.
Cam Ninh nằm dưới gốc đại thụ, khắp người đều là máu, Lăng Thống ngồi bó gối bên cạnh, ngón tay bấu chặt vào nhau.
Thái Sử Từ đẩy mọi người ra, Kỳ Lân vọt vào trong, bắt mạch cho Cam Ninh. Lát sau, lấy ra một gói giấy nhỏ, mở miệng Cam Minh đổ vào cho hắn nuốt.
Môi Lăng Thống cũng dính đầy máu, quay lại liếc nhìn Thái Sử Từ.
Thái Sử Từ hỏi: “Sao thế?”
Lăng Thống hỏi lại: “Các ngươi cho hắn uống gì vậy?”
Kỳ Lân đáp: “Tiên dược, không chết được, nhờ có ngươi.”
Lăng Thống gật gật đầu, nói khẽ: “Ý chí muốn sống của hắn rất mạnh.”
Kỳ Lân kinh ngạc, nhíu mi hỏi: “Lỗ Túc cho ngươi đi theo sao?”
Lăng Thống nói: “Không, ta tự đến, vốn định chờ các ngươi ở Đương Dương, nhưng lại gặp được mấy người Trần Công Đài nên đi theo… Những người khác đâu?”
Sắc mặt Trần Cung nhợt nhạt, vai bị chém một đao quấn băng vải, ngồi trên cáng binh sĩ chế ra, được nâng đến dưới gốc cây.
Lăng Thống không tiếp tục giải thích nữa, Kỳ Lân đành trả lời: “Thế này, trước nhờ ngươi chăm sóc bọn họ. Ta còn chút việc, phải đuổi theo Phụng Tiên.”
Lăng Thống ngẩng đầu nhìn Thái Sử Từ. Thái Sử Từ cởi giáp đặt lên yên ngựa: “Ta cũng ở lại, đưa mọi người về phía Tây, đến lúc đó hội hợp với các ngươi.
Lăng Thống cười nhàn nhạt.
Kỳ Lân gật đầu: “Năm trăm lính cũng giao lại cho các ngươi, nhất định phải cẩn thận.”
Ở Kính Sơn:
Lã Bố khom người, nhặt viên đã cuội trên ghềnh đá, trầm giọng nói: “Đi.”
Lã Bố buông tay, trong rừng cây hét thảm một tiếng! Người bị viên đá cuội đập trúng vỡ đầu, chế tại chỗ!
“Hắn phát hiện!”
“Giết–!”
Một chiến mã hất vó hí vang, bốn chân đạp loạn trên vách đá trượt xuống. Trương Liêu mượn lực đạp một cái, bay về phía Lã Bố, ôm hắn lăn xuống mé sông!
Trong rừng, tên đồng loạt bay ra như mưa! Quân mai phục giết ra! Từ trên núi, trong rừng gần vạn kỵ binh, Trương Liêu đến tiếp viện!
Lã Bố bật dậy, nhảy lên Xích Thố, quát: “Theo ta xông lên! Giết đám oắt con này!”
Hai bên giao chiến ngắn ngủi, viện quân ngày càng nhiều trên sườn núi, máu thịt văng tung tóe, máu đen trôi khắp mặt sông. Liêu Hóa vội vàng chạy trốn, bị Lã Bố bắn rơi ngựa!
Cao trên đồi, khi xung phong, trận của quân Hán đã rối loạn. Nếu để Triệu Vân mang binh còn có cơ hội chiến một trận, nhưng Liêu Hóa dẫn đội đã rơi ngựa, tàn quân nào chịu nổi Lã Bố dày xéo? Lúc này như đại đao chém cỏ dại, vài nhát đã thất bại hoàn toàn.
“Ai cử ngươi đến mai phục Hầu gia.” Lã Bố lạnh lùng nói: “Lưu Huyền Đức đâu? Nói!”
Liêu Hóa cắn răng định liều mạng không khai, Lã Bố ném hắn qua một bên, quát: “Mang từng tên đi thẩm vấn! Hỏi cho ra hắn đi đâu!”
Bại quân giao nộp vũ khí, giải đến bờ sông để thẩm vấn. Rốt cục, Lã bố cũng biết được hướng đi của đám người Lưu Bị.
Gia Cát Lượng để Triệu Vân về Giang Lăng, hợp cùng đại quân…
Lã Bố kiềm ngựa chống kích, yên lặng trong chốc lát.
“Văn Viễn.” Lã Bố nói: “Cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi.”
Lúc Trương Liêu ôm Lã Bố lăn đi, trên vai trúng một mũi tên. Sau khi bị thương lại tiếp tục xung phong liều chết, lúc này khắp người hắn toàn là máu. Hắn thở hổn hển nói: “Bổn phận… của mạt tướng… Quân sư Kỳ Lân dặn…”
Lã Bố không đáp lại, Trương Liêu vẫn tiếp tục nói ngắt quãng: “Không được để chủ công quá kích động. Toàn quân Tây Lương quyết đòi nợ máu.”
Lã Bố hỏi: “Ngươi dẫn theo bao nhiêu binh?”
Trương Liêu nói: “Một… một vạn binh. Mã Siêu, Trương Cáp đang ở trên thuyền đuổi theo.”
Lã Bố nhàn nhạt nói: “Truyền lệnh cho Mã Mạnh Khởi quay chiến thuyền đến Giang Lăng. Ta lãnh kỵ binh vây thành, ngươi đến sau đi.”
Trương Liêu:”Chủ công!”
Lã Bố thản nhiên nói: “Ta rất bình tĩnh, không cần lo.”
Kỳ Lân cưỡi Kinh Phàm phi như bay, cứ mỗi một dặm lại bắn ra một mũi tên lệnh, cuối cùng mới có hồi đáp. Chính là Trương Liêu đang chậm chạp đi về phía trước.
Kỳ Lân thấy Trương Liêu bị thương, lòng chợt nặng nề: “Người đâu cả rồi?!”
Trương Liêu giải thích rõ ràng, Kỳ Lân mới nhẹ thở ra, bảo: “Lại đây ta xem xem.”
“Chủ công đi Giang Lăng rồi.”Trương Liêu nói: “Ngươi mau mau đuổi theo đi.”
Kỳ Lân đáp: “Không sao, ngươi lên ngựa đi, chúng ta đi chung. Cam Ninh chưa chết, cũng tìm được Trần Cung rồi.”
Ba ngày sau ở bờ Tây Giang Lăng, núi non trùng điệp, san sát nhấp nhô. Hai ngày trước, Kỳ Lân đến Giang Lăng, sớm hơn Lã Bố một ngày.
Quân tiên phong của Lã Bố từ bình nguyên hướng về phía này. Kỳ Lân nhìn ra xa, chỉ thấy dòng sông nhỏ hẹp, mặt nước phẳng lặng.
Trương Liêu nói: “Giờ qua sông hội họp với chủ công hay sao?”
Kỳ Lân đáp:”Không, chúng ta lên chỗ cao xem sao.”
Đường lên Kính Sơn, tầm nhìn trăm dặm không sót chỗ nào. Lưu Bị mới vào Giang Lăng, hơn chục chiến thuyền được kéo lên bờ, thuyền đều bị lật úp nằm chỏng chơ trên bến.
Kỳ Lân nhíu mi: “Bọn chúng muốn làm gì đây?”
Trương Liêu không chắc chắn: “Chẳng biết nữa. Có lẽ muốn lấy Giang Lăng làm cứ điểm, nghỉ ngơi một thời gian.”
Kỳ Lân cảm thấy kỳ lạ không thể nói thành lời, nghiêm giọng: “Không thể nào. Biết chúng ta sẽ đánh đến, sao lại còn thu thuyền?”
Bất chợt, Kỳ Lân cả kinh trong lòng, phân phó: “Ngươi lập tức dẫn người đào núi, cứ làm theo ta dặn. May mắn chúng ta đến thám thính tình hình, nếu không toàn quân chắc phải chôn thây ở nơi này.”
Trương Liêu không hiểu lắm, thấy Kỳ Lân nhặc một nhánh cây, vẽ lại sườn dốc của Kính Sơn, lại nói:
“Đào ở đúng chỗ này, đào xong dùng gỗ chêm vào, khi nghe ta phát lệnh thì rút chêm ra ngay. Tuyệt đối không được chần chờ. Lát nữa, ta phái thêm vài người lên giúp ngươi.”
Trương Liêu lãnh mấy trăm nhân thủ đi làm. Kỳ Lân giục ngựa xuống dốc, sang sông hội hợp với Lã Bố.
Lưu Bị mới từ bến tàu vào thành, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Lã Bố đã dẫn binh đuổi theo bằng cả đường thủy, đường bộ. Gần vạn kỵ binh bao vây cửa thành như hổ rình mồi. Bên bờ Trường Giang còn có bốn mươi chiến thuyền sẵn sàng chiến đấu, trái pháo đã chờ sẵn trên máy bắn đá.
Lã Bố như báo hoang bị khiêu khích, tập hợp binh mã vây ngoài thành, quát: “Quan Vân Trường, ra đây! Đừng hòng làm rùa đen rúc đầu!”
Đám người Lưu Bị, Gia Cát Lượng đứng ở nơi cao, Quan Vũ nói: “Ai làm nấy chịu. Ta đi gặp hắn.”
Lưu Bị nghe vậy tái mặt: “Nhị đệ, trận này hung hiểm, ngàn vạn lần không được!”
Gia Cát Lượng Trầm ngâm một lát, nói: “Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói.”
“Lưu Huyền Đức!” Kỳ Lân giục ngựa đuổi mãi cũng kịp đại quân, xông thẳng đến cửa thành, dừng lại trong tầm bắn của cung tiễn, không hề sợ hãi. Hắn bất ngờ kéo dây cương, Kinh Phàm tung vó trước, hí dài rồi dừng lại.
Lã Bố giục ngựa xông lên, Kỳ Lân nghiêng đầu nói: “Gọi người thay Mã Siêu lại phái một ngàn binh lên núi tìm Trương Liêu. Nhanh!”
Lã Bố nhìn Kỳ Lân một hồi, trong lòng ngầm hiểu ý, Lã Bố quay ngựa đi truyền lệnh.
Kỳ Lân cất cao giọng nói: “Lưu hoàng thúc, bảy năm trước, chủ công nhà ta bắn Viên Môn, cứu ngươi khỏi vây khốn của Tử Linh ở Từ Châu ngươi còn nhớ rõ chăng?!”
Gia Cát Lượng muốn tiến lên một bước, bị Lưu Bị ngăn lại.
Lưu Bị rũ mắt đáp: “Tất nhiên ta nhớ, cảm ơn sâu sắc đại đức của Ôn Hầu.”
Kỳ Lân lại nói: “Sáu năm trước, ta qua lại Tiểu Bái đón Điêu Thiền, giúp bộ hạ của ngươi là Triệu Tử Long đánh một trận chiếm được Từ Châu, ngươi còn nhớ chăng?!”
Lưu Bị chậm rãi nói: “Khắc trong tâm khảm.”
Kỳ Lân quát lạnh: “Lấy oán trả ơn, hành động tiểu nhân như vậy chính là do ngươi gây ra! Cam Ninh và Trần Cung với ta tình như thủ túc. Một khắc trước ba doanh còn kề vai chiến đấu! Một khắc sau lập tức hãm hại đồng minh!
“Nghĩa đệ của ngươi vì ơn gặp gỡ, tự ý thả Tào Tháo, lại tùy ý chém giết hai tướng quân của ta!
“Lưu Huyền Đức! Hôm nay không dùng mưu kế hãm hại nhau, bỏ hết những mánh khóe nhỏ, ra khỏi thành đường đường chính chính đánh một trận!” Giọng Kỳ Lân vang dội như sấm, hai quân đều kinh hoảng, đây cũng là lần đầu tiên Lã Bố thấy Kỳ Lân tức giận như vậy.
Lưu Bị: “Ba huynh đệ ta cùng nhau chiến với hắn!”
Gia Cát Lượng biến sắc: “Không được! Chủ công tuyệt đối không thể bị kích động, việc này vẫn còn đường cứu. Xem thái độ Kỳ Lân, Cam Hưng Bá chắc chắn chưa chết…”
Quan Vũ chậm rãi nói: “Trước khi xuất chiến đã lập quân lệnh trạng, nếu để Tào Tháo chạy thoát, Vân Trường tự đem đầu đến gặp. Nay lại hại mạng người, việc này do ta mà ra, thì kết thúc ở chỗ ta được rồi.”
“Nhị đệ!”
Quan Vũ xuống khỏi tường thành, Trương Phi giận dữ hét: “Nhị ca! Thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi chét! Ta ra khỏi thành đánh hắn với ngươi!”
Lưu Bị vội vã đuổi theo phía sau. Chốc lát, cửa thành mở rộng, ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Lưu Bị xuống ngựa, cất cao giọng nói: “Bị nhất thời hồ đồ! Để cho Vân Trường tạo nên sai lầm lớn. Nói nhiều cũng vô ích.”
“Lại muốn tam anh chiến Lã Bố nữa phải không?” Kỳ Lân lạnh lùng nói.
Lưu Bị khom người quỳ sát đất, xá một cái nói: “Năm xưa, ta và Vân Trường, Dực Đức kết nghĩa vườn đào, đã thề đồng sinh cộng tử, một ý nghĩ sai, dẫn đến sai lầm không thể cứu…”
“Đại ca!” Trương Phi quát: “Đứng lên!”
Lưu Bị thở dài: “Trông mong Ôn Hầu thông cảm cho tấm lòng ba anh em ta, cùng sinh tử, cùng tiến thoái. Hôm nay, nếu muốn Vân Trường đền mạng, thì cho ba người chúng ta chết chung. Sau khi ta chết, mong Ôn Hầu sẽ đối đã tử tế với bá tánh vô tội trong thành.”
Gia Cát Lượng đứng trên đầu tường cất cao giọng nói: “Nay, đáp lại lời mời của Ôn Hàu, quân ta lấy chủ công làm đầu, đánh ba trận ngoài thành, binh sĩ toàn thành làm chứng. Thế nào?”
Lã Bố hất hất cằm, lạnh lùng nói: “Đều tiến lên đi.”
Gia Cát Lượng chỉ đợi lời này, đang muốn bắt chẹt lại nghe Lã Bố nói: “Ta với Kỳ Lân chiến tam anh!”
Nói xong xoay chiến kích, trong chớp mắt, Gia Cát Lượng thầm nghĩ, thôi tiêu rồi.
Trên tường thành, ngoài thành, lặng ngắt như tờ.
Gia Cát Lượng im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Như thế cũng được, nhưng mời Lương Châu quân phái ra một người…”
Kỳ Lân cười lạnh: “Muốn ba đánh ba? Cũng được. Mã Siêu!”
Mã Siêu lên tiếng trả lời bước ra khỏi hàng.
“Ta sẽ không ăn gian ngươi.” Kỳ Lân nói: “Chủ công đánh trận đầu, ta đánh trận thứ hai, Mã Mạnh Khởi đánh trận thứ ba. Đánh ba thắng hai.”
Gia Cát Lượng không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Dùng võ đối võ, trí mưu không có chỗ dùng. Lát sau lại nói: “Tướng quân Triệu Tử Long.”
Không thấy Triệu Tử Long trên tường thành, hắn vốn khoanh tay ngồi dựa cột, quay lưng lại với đám người Lã Bố.
Gia Cát Lượng nói: “Ngươi mang theo ba ngàn kỵ binh ra khỏi cổng thành theo hướng Đông, nếu chủ công gặp nguy, ngươi tự phán đoán, từ sau trận hô ứng giáp công.”
Tiếng nói Triệu Vân trầm trầm, không biết đang vui hay buồn: “Liêu Hóa tướng quân đâu? Kỵ binh giao cho hắn sao giờ này còn chưa tới?”
Gia Cát Lượng không đáp, Triệu Vân đứng dậy, đi dọc tường thành, mang binh ra cửa Đông.
Lã Bố nổi danh đã lâu. Năm xưa ở bên ngoài Hàm Cốc quan tam anh chiến Lã Bố, bắn Viên Môn vang danh thiên hạ. Thật là võ lực đỉnh cao, hạng nhất Trung Nguyên.
Nhưng mà, cách ngày Đổng Trác vào Trường An đã bảy năm.
Trong bảy năm đó, ở Tây Lương thối nát dâm nhạc, sa vào an nhàn, nếu lấy cứng đối cứng quyết chiến một trận, sức mạnh của Võ Thần còn được mấy phân?
Đám người Quan Vũ tham chiến liên tục, mấy năm qua chưa từng được nghỉ ngơi, Lưu Bị can đảm ứng chiến, là do trong lòng vẫn đang cầu may.
Trái lại, ở Lương Châu doanh, tất cả mọi người đều không tính toán gì, kể cả Kỳ Lân.
“Đừng lo lắng quá, chủ công đánh được.” Lã Bố nhẹ nhàng nói một câu rồi kẹp bụng Xích Thố, vung chéo Phương Thiên Họa kích, nghênh đón Quan Vũ.
Kỳ Lân hít sâu một hơi, phân phó xuống: “Nổi trống.”
Cửa thành Giang Lăng mở ra, gần ngàn người chen chúc đối diện quân Tây Lương, chừa một khoảng trống chính giữa.
Ba tiếng trống dồn, Lã Bố dừng ngựa, Quan Vũ chậm rãi quay đầu ngựa, sắc mặt bình tĩnh không hiện cảm xúc.
“Qua trận này.” Một tay Quan Vũ kéo Thanh Long Uyển Nguyệt đao, chậm rãi nói: “Hận thù giữa ta với ngươi coi như hết. Không can hệ đại ca ta.”
“Nhị đệ—” Lưu Bị nước mắt như mưa.
Lã Bố lạnh lùng đáp: “Nằm mơ!”
“Giết–!” Quân Tây Lương hô vang như núi gầm.
“Giết–!” Quân Hán Nam đáp lại!
Hai tay Quan vũ thay nhau xoay Uyển Nguyệt đao tám mươi cân lướt qua đỉnh đầu. Xích Thố tạc qua bên cạnh chiến mã của Quan Vũ. Lã Bố nhanh như chớp ngửa về sau, hai chân kiềm giữa không trung, một tay níu chặt dây cương, lật bụng Xích Thố.
Quan Vũ đánh hụt, lại xoay người bổ một đao!
Phương Thiên Họa kích va chạm với Thanh Long Uyển Nguyệt đao vang dội như rồng ngâm. Màng nhĩ mọi người đau ê ẩm.
Lã Bố quát: “Ở Hàm Cốc quan tha cho ngươi một lần…”
“Hôm nay, ta lấy lại cái đầu của ngươi!” Lã Bố thét lên như sấm khiến mọi người chấn động.
Nói thì chậm nhưng chỉ trong nháy mắt, Lã Bố từ phía khác nhảy lên lưng Xích Thố, kéo ngang cương ngựa, thừa dịp Quan Vũ có sơ hở, cả người lẫn ngựa lao về phía Quan Vũ!
Quan Vũ vội quay đao về thủ, một tay Lã Bố đã vung Họa kích, từ dưới đánh lên một đường cực đẹp, chém sắt như chém bùn. Bắt đầu từ bụng ngựa, chém Quan Vũ thành hai!
Ai nấy đều kinh sợ, ngay cả Kỳ Lân cũng không kiềm được mà lui về sau.
Hai doanh Tây Lương, Hán Nam kinh hãi tột độ. Nửa người Lã Bố đãm máu. Dưới đất là chiến mã bị xẻ đôi cùng với thi thể tràn trề máu tươi của Quan Vũ.
“Nhị đệ!” Lưu Bị thống khổ gọi to.
“Nhị ca—” Trương Phi kêu lên một tiếng, mắt đỏ quạch, cầm Trượng Bát Xà mâu ra trận, lao đến Lã Bố.
Kỳ Lân không ngừng được thở dốc, nhọc nhằn khiến bản thân tỉnh táo, quát: “Muốn đánh luân phiên?! Ta đến đánh với ngươi!”
Kỳ Lân giục ngựa xông tới, Lã Bố trầm mặc kéo cương, Xích Thố như gió lướt qua bên người Kỳ Lân.
Kỳ Lân lật tay, kim quang vừa tụ thành kiếm còn chưa kịp ra tay, Lã Bố đã vượt qua Kinh Phàm, nâng kích, vun vút đâm thẳng.
Trương Phi im bặt, không thể tiếp tục lao tới được nữa, Phương Thiên Họa Kích đã đâm thủng ngực. Lã Bố ra tay một kích này, cướp đường của Kỳ Lân, đâm Trương Phi bay thẳng ra ngoài! Tiếp tục trở tay chém chiến mã của Trương Phi làm đôi!
Kỳ Lân nói: “Ngươi… ngươi giết Trương Phi…”
Lưu Bị bất ngờ mất cả hai người em kết nghĩa, bi thống không kiềm nổi, quát: “Hôm nay cùng chết với ngươi!”
“Cùng chết?” Lã Bố xùy một tiếng, nâng họa kích: “E rằng ngươi không có bản lĩnh đó.”
Gia Cát Lượng cuống lên quát: “Cứu chủ công! Bắn tên!”
Kỳ Lân quát lên: “Vô liêm sỉ!”
Hai doanh đồng thời bắn tên, ngoài cửa thành mưa tên bay loạn, Đích Lô rên rỉ một tiếng muốn lùi về sau. Lưu Bị mất lý trí thúc mạnh, hai kiếm lượn vòng, đánh về hướng Lã Bố.
Lã Bố đánh một kích phủ đầu, Lưu Bị cắn răng chống đỡ, Đích Lô không chịu nổi sức nặng, khụy vó trước.
“Phụng Tiên! Cẩn thận!”
Bất ngờ, một múi tên từ sau bay tới, Lã Bố bị bức lui về sau! Triệu Vân rút thêm một mũi tên, ngừng lại một chút.
“Đừng làm chủ công ta bị thương!” Triệu Vân đột nhiên quát.
Kỳ Lân quay đầu ngựa đáp trả: “Lên đi! Ta xem các ngươi còn trò mèo gì!”
Triệu Vân dẫn đầu ba ngàn kỵ binh xông vào trận địch, Mã Siêu ngang nhiên quất ngựa tiến lên nghênh chiến. Song phương lấy cứng đối cứng, mãnh liệt xuống tay. Năm ngàn người tụ vào một chỗ, Lã Bố sát phạt tứ phương, cả người nhuốm máu, bỏ rơi Lưu Bị xông vào giữa trận!
Trong nháy mắt, ngoại thành hỗn chiến, quân Tây Lương dùng tính mạnh hỗ trợ lẫn nhau, quân Hán Nam liên tiếp bại lui. Cửa thành rộng mở, một võ tướng dẫn mấy ngàn người giết ra.
“Phụng Tiên! Quay lại!” Kỳ Lân quát: “Biến trận!”
Hai nhóm binh mã giáp công, Tây Lương quân hai mặt thụ địch lui về phía Tây bờ sông.
Gia Cát Lượng vung quạt lông, quyết đoán hạ lệnh: “Mở đập!”
Một mũi tên lệnh lao vút về phía chân trời.
Kỳ Lân bình chân như vại, cùng lúc bắn một mũi tên lệnh, quát: “Trên núi nghe lệnh! Rút gỗ!”
Trương Liêu nhận được tin, hô lớn: “Rút gỗ–!”
Binh sĩ đồng loạt rút gỗ!
Xa xa trên thượng du, tiếng nước ầm ầm đổ về, vạn quân biến sắc, mặt đất rúng động như có thiên quân vạn mã vô tình muốn nhấn chìm Tây Lương.
Sau cơn mưa, khắp Kính Sơn trơ đất đá. Trương Liêu đào nửa ngày, khiến non nửa triền núi lõm hẳn xuống. Giờ khắc này chỉ cần nhẹ rút gỗ, ngàn vạn đá núi ầm ầm rơi xuống.
Gần hai vạn người trơ mắt nhìn cảnh tượng này, hơn chục năm sau nghĩ lại, vẫn cảm khái một trận quyết đấu ngoạn mục này của các mưu sĩ.
Lũ cuồn cuộn cuốn về, mặt sông hiện lên một vạch trắng như sấm chớp rung động, như mãnh thú gào thét đánh về phía hạ du, trong nháy mắt núi lở, bên kia bờ, vạn khoảnh hoàng thổ bị cuốn đi rầm rầm vào lòng sông.
Ba, hai, một.
Lũ quét sạt triền núi
Dòng sông bị đất đá ầm ầm rơi xuống chia cắt, tạo thành đập nước thiên nhiên, che chở đội thuyền Tây Lương!
Đập nước bị chặn ngang, sức nước khổng lồ vang ầm ầm, hoàn toàn không có chỗ thoát!
Năm vạn quân Hán và Tây Lương trố mắt nhìn, câm nín nhìn lũ từ thượng du đổ về bị nửa ngọn núi ở trung du đổ xuống, chặn ngang.
Lũ không được khơi thông, chuyển hướng về bến thuyền Giang Lăng, vừa tìm được lối thoát đã thổi quét cả tòa thành.
“Các ngươi thua rồi.” Kỳ Lân lạnh lùng nói: “Xung phong! Trên thuyền có đạn pháo yểm trợ chúng ta!”
Con ngươi Triệu Vân co rút kinh hoàng nhưng không dám tái chiến, hoảng sợ dẫn quân đi tiếp viện. Lã Bố xua binh đánh lén, chém một tướng lĩnh ngã nhào xuống ngựa.
“Đừng giết lung tung nữa!” Trong rối loạn, Kỳ Lân la lớn: “Bắt tên đó lại!”
Lửa bay khắp hướng trên mặt sông, Kỳ Lân quyết đánh đến cùng, dốc toàn lực phải diệt cho bằng được đám người Lưu Bị!