Tôi đã nghĩ tới chuyện này một lúc rồi. Tôi biết giải thích sao giờ? Tôi không muốn đeo mặt nạ, cũng chẳng muốn phải vướng vào rắc rối thêm nữa.
“Anh quyết sao Doll theo đó.” Doll cười đáp. Cái phong thái trang nghiêm của đức công chúa đã bay biến sạch về cái nơi khỉ ho cò gáy nào rồi. Tôi xoa cằm, và trầm ngâm đáp “ừm”, rồi im lặng cất bước. Doll chăm chú quan sát phản ứng kì cục của tôi, nhưng em không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi theo. Vậy là chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình câm lặng không mở miệng lấy một lời. Tôi dự định tới Phiêu Tiên Cốc càng nhanh càng tốt để còn xả nỗi thất vọng khi đánh nhau.
Chưa tới cửa cốc Doll đã thốt lên trầm trồ ngạc nhiên, “Chỗ này đẹp quá! Đây là đâu ạ?” Cảnh sắc thật đẹp mê người. Tôi ngây ngất nhìn cánh đồng hoa bất tận. Có loài hoa lấp lánh tinh khiết như tuyết, có loài phấn hồng khiến lòng người phải đắm say. Lại thêm một rừng hoa tím đồng thảo mềm mại mà huyền ảo. Đứng giữa rừng hoa muôn sắc, mấy cây hoa anh đào nở rộ. Hàng ngàn cánh hoa rung rinh trước gió thung lũng càng tăng thêm vẻ đẹp đến khó tưởng của nơi đây.
Tôi nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Doll, “Phiêu Tiên Cốc.”
“Quả là một nơi tiên*…Đợi chút, Phiêu Tiên Cốc á?” Vẻ mặt ngây ngất cảnh sắc ban đầu của Doll đột nhiên thay đổi, em quay lại hoảng sợ nhìn tôi, “Vương Tử ca ca, không phải chúng ta không nên luyện cấp trong lãnh địa của Phiêu tiên nữ sao?”
(Chú thích: cả câu là “nơi tiên cảnh”. Tuy nhiên, trong bản gốc và bản Tiếng Anh dịch là ‘thật hợp với tên gọi, thích hợp với những nàng tiên xinh đẹp phiêu lãng’. Để ngắn gọn và dễ hiểu hơn, xin tạm dịch như vậy. Bạn đọc có ý kiến mời liên hệ sửa chữa – nhóm PR và meomeo)
Tôi gật đầu, Doll có vẻ muốn nói gì thêm nhưng lại thôi, và em tiếp tục im lặng bước theo tôi. Tất nhiên tôi biết lí do Doll sợ hãi. Các nàng tiên trong cốc có vẻ đẹp không bút nào tả xiết. Lúc mới mở game, bọn đàn ông mê gái kéo đàn kéo đống lên đây để ngắm cho thỏa con mắt. Tuy nhiên, bọn dê xồm đó, cho dù đi một mình, hai mình hay nhiều mình chăng nữa cũng chẳng còn lấy ‘mình’ nào sống sót trở ra…Mặc dù mấy thằng hám gái đó thằng nào chẳng muốn được ngày ngày liếc mắt đưa tình với mấy nàng tiên nữ xinh như mộng, nhưng mà cứ vong mạng vô ích thường xuyên như thế, riết rồi bọn chúng cũng chẳng dám bén mảng đến lãnh địa của Phiêu Thiên Nữ nữa.
Hơn nữa, lượng game thủ thường xuyên đến luyện cấp bị suy giảm trầm trọng vì hai lí do sau. Đầu tiên, bọn đàn ông luôn bị nhan sắc của các nàng tiên nữ hút hồn mà chùn cả chân tay, sau đó bọn chúng sẽ bắt đầu mơ mộng viển vông đến rớt dãi vì thèm. Làm sao còn đánh đấm gì được trong tình trạng như thế? Thứ hai, các nàng tiên không phải loại quái tầm thường ra đường gặp một lố đâu nhé. Tiên nữ chia làm 3 loại: các nàng cấp 60, Tiên Nữ Áo Đỏ; các nàng cấp 70, Tiên Nữ Áo Lam; và cấp 80, Tiên Nữ Áo Tím. Có đồn rằng boss chủ là Thiên Tiên*, mặc dù đến giờ chưa ai thấy nó, chỉ có một vài tấm ảnh Tiên Nữ Áo Tím vung vãi trên mạng, mà nhan sắc các nàng xứng tầm đối thủ của Tiểu Long Nữ, vậy nên chúng không phải là đối tượng tốt để bọn đàn ông luyện cấp. Thế nên, Phiêu Tiên Cốc giờ vắng tanh tuyệt không bóng người…
(Chú thích*: Thiên Tiên (bản truyện tranh là Tian Xian): tên này có thể được hiểu là “Vị Tiên Bất Tử” nhưng cũng có nghĩa là “Sắc Đẹp Trời Cho” – nhóm PR)
“Đừng lo, anh chỉ định đánh mấy Tiên Nữ Áo Lam thôi. Cho dù bọn chúng thường đi nhóm hai, ba người, nhưng có mấy con Cốt Tinh của em là anh đánh được thôi mà.” Tôi đành trấn an Doll một chút. Doll gật đầu, theo tôi vào lãnh địa của Phiêu tiên nữ.
Đúng như tôi đoán, các Tiên Nữ Áo Đỏ quả là các mĩ nữ thanh lệ thoát tục. Thảo nào bọn đàn ông con trai không dám tấn công họ – thằng nào nỡ đánh một mĩ nhân xinh đẹp cỡ này?
Một đường kiếm sắc ngọt, tôi tấn công một nàng trong nhóm tiên nữ. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, tôi băng lãnh cười. Tôi không phải là loại nam tử hán đại trượng phu biết thương hương tiếc ngọc đâu mà nhường nhá. Bây giờ, thêm hai tiên nữ nữa bắt đầu tiếp cận, khiến tôi tránh đòn có hơi lóng ngóng một chút. Nhưng Doll ngay lập tức triệu hồi tám con Hỏa Giáp Cốt Tinh, lật ngược thế 3 chọi 1 thành 9 chọi 3. Hết sức dễ dàng, tôi đưa 3 nàng tiên nữ xinh đẹp về chốn cửu tuyền và tiếp tục tiến sâu vào động, chuẩn bị tìm mấy Tiên Nữ Áo Lam và có những phút giây thật tuyệt vời để tẩn các nàng!
Tôi và Doll cứ vậy liền một đường đánh sâu vào. Ngoài luyện cấp, chúng tôi chỉ dừng lại ăn khi đói và nghỉ khi mệt. Chúng tôi cứ đăng nhập rồi lại xuất ra đến nỗi quên mất là biết bao nhiêu lần, nhưng, suốt quãng thời gian đó, hai chúng tôi chẳng kịp nói với nhau đến nửa lời.
Khi về thế giới thực, tôi gặp giáo sư Mẫn Cư Văn và Trác ca ca ở trường, cả hai trông đều suy nghĩ gì lung lắm. Hay là họ lo cho tôi? Tôi chợt nghĩ, Ít nhất tôi cũng nên PM về cho mọi người trong Vô Ngân Thành biết chứ nhỉ? Chẳng phải quá vô trách nhiệm khi tôi cứ đưa Doll đi biệt tăm biệt tích thế này hay sao?
Lần tiếp theo vào game, tôi thảo luận chuyện đó với Doll. Vừa ăn lương khô con bé vừa nói, “Doll giải thích với Lang ca ca rồi.”
“Ồ, vậy em nói với ảnh anh em mình tới đây luyện cấp hả?” Nếu vậy thì tốt, vì nhiệm vụ quan trọng của tôi là tập trung luyện cấp mà.
“Không, Doll bảo là ‘Doll và Vương Tử ca ca bỏ nhà đi bụi’ rồi.” Đôi mắt ngây thơ vô tội của Doll sáng lấp lánh.
Bỏ. Nhà. Đi. Bụi? Tôi thấy đầu gối mình như không còn sức trụ vững nữa. Cái này…cái này còn tệ hơn không thông báo gì nữa kìa. Thảo nào trông Du với Tà Linh lo phát chết lên được. Tôi nghĩ.
“Thế là Lang ca ca nói với Doll rằng phải theo Vương Tử ca ca thật sát sao kẻo anh sẽ lạc đường tới nơi khỉ ho cò gáy nào không biết đó.” Những lời lẽ vô tội của Doll như búa choảng tôi đau điếng.
“Thôi đi nào, đến lúc luyện tập rồi.” Tôi chán nản nói. Khi chúng tôi đang đi, mắt tôi chợt sáng lên khi thấy một Tiên Nữ Áo Tím bất ngờ xuất hiện trước mặt, mà nàng ta lại đi một mình. Không đời nào tôi lại bỏ qua cơ hội tuyệt vời ngàn năm có một thế này. Tôi nhanh chóng lệnh, “Doll, anh sẽ đấu một chọi một với con Tiên Nữ Áo Tím này, nên em đừng xen vào nhé.” Doll ngoan ngoãn gật đầu. Tôi nâng Hắc Đao, và ngay khi định nhào vô làm một trận toàn tâm toàn ý thì…
“Băng Chi Thúc Phược!” Theo cùng tiếng thét, một chuỗi băng xích trói ngay lấy người Tiên Nữ Áo Tím, nàng ta cố gắng thoát ra.
“Nhanh lên đi cưng, cho nàng ta một đòn chí mạng kẻo nàng ta thoát ra bây giờ.”
“Không thành vấn đề, em yêu.”
Tôi cau mày khi nghe cuộc nói chuyện và ngẩng đầu quan sát. Rồi tôi thấy một tên cầm thanh gươm hai lưỡi lớn rất đáng sợ đi về phía Tiên Nữ, người không thể di chuyển được tới một li.
Vừa vung thanh gươm hai lưỡi chém liên hồi, hắn vừa lẩm bẩm, “Này mĩ nhân ơi, chớ trách ta dập liễu vùi hoa, chỉ trách nàng sao mà đẹp đến độ nương tử dễ thương nhà ta kìm lòng không nổi chỉ muốn bắt về làm linh thú thôi…” Chỉ 2, 3 nhát kiếm là nàng Tiên Nữ Áo Tím đã rơi xuống mặt đất.
“Thu Phục! Ye, chúng mình bắt được nó rồi! Chồng à, chồng là tuyệt nhất đấy!” Một cô gái mặc áo choàng ma pháp sư reo hò vui sướng. Hình như cô nàng chính là người dùng chú Băng Xích thì phải. Sau khi lệnh “thu phục”, nàng Tiên Nữ Áo Tím biến mất tuyệt không dấu vết.
Không tin được mình bị nẫng tay trên*. Xấu hổ thật, nhưng mà còn biết làm sao nữa. Tôi vừa định bước đi thì…
(Chú thích*: Kill-steal tạm dịch là “nẫng tay trên”: Đây là một thuật ngữ trong game online miêu tả tình huống có 1 người chơi cướp phần xử lí đối phương và nhận được điểm thưởng, cho dù đối phương đã là đối thủ của người chơi khác. Làm thế thì thật là không hay lắm, cho dù tới giờ nói chung vẫn chưa có quy định cụ thể cấm cái đó. – nhóm PR)
“Cưng à, coi kìa, có anh chàng siêu đẹp trai đứng gần anh đó!” Cô gái gào lên và chỉ vào tôi, làm cho chiến binh cầm gươm hai lưỡi quay đầu ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm.
Tên chiến binh cũng kinh ngạc hét lên, “Tin đồn đúng thật, Thiên Tiên huyền thoại thực sự là con trai!”
Cái gì cơ? Thiên Tiên huyền thoại đó là nam hở? Giờ mới biết đó.
“Ừ, đẹp trai quá. Cưng à, xem như đôi ta lặn lội tới Lục Địa Trung Tâm không phải là vô ích rồi; Thiên Tiên thực sự rất đẹp trai.” Cô gái hau háu nhìn tôi, gào lên phấn khích.
“Nhưng cứ cẩn thận một chút, em yêu. Người ta đồn là Thiên Tiên có năng lực tâm linh huyền bí siêu đẳng, vả lại hắn là một trong ba boss chủ đó!” Tên con trai xem xét kĩ lưỡng từng cử động của tôi.
Đợi một chút. Tôi cau mày lại một xíu. Đừng nói với tôi là hai người nhầm tôi với Thiên Tiên nhớ? Làm sao thế được? Tôi chẳng biết cười hay khóc nữa. Đôi tai nhọn hoắt này không đủ chứng minh tôi là yêu tinh sao?
“Băng Chi Thúc Phược!” Cô gái hét to và một Tuyết nữ* bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt cô và bắt đầu dùng ma pháp tấn công… Vậy ra là triệu hoán sư** sao? Tôi nhớ mang máng hình như có cái chức nghiệp đó tồn tại.
(*Tuyết nữ: đây là một loại yêu quái có trong văn hóa của một số nước phương đông, đặc biệt là Nhật Bản. Ở Nhật Bản, Tuyết Nữ, hay còn gọi là Yuki Onna (Yuki: tuyết, Onna: người đàn bà) được truyền rằng hay giả dạng làm một người con gái đẹp bị thương trên núi tuyết. Khi người đàn ông nào tới cứu, cô ta sẽ nhờ họ cõng cô ta về nhà. Trên đường đi, cô ta sẽ hỏi xin người đàn ông một thứ, đó là chất lỏng màu đỏ chảy trong người họ. Người đàn ông liền bị hút máu tới chết. – meomeo.
**Triệu hoán sư: người có phép thuật gọi tới (triệu hoán) các loại linh thú. – meomeo)
Nhưng chờ chút đã! T-Tại sao lại có chuỗi xích băng trói tôi thế này? Tôi nhìn lên. Ôi trời ơi! Tên chiến binh cầm gươm hai lưỡi đã sẵn sàng chém chết tôi với thanh kiếm đáng sợ đó, và bị xích như này, tôi không thể nào rút Hắc Đao ra tự vệ được. Không biết sao nữa, tôi đành nhảy sang một bên, nhưng mất thăng bằng và ngã nhào xuống đất. Chém trượt, tên chiến binh cầm gươm hai lưỡi không còn thời giờ múa gươm nữa mà chỉ chém thẳng một nhát về phía tôi.
“Vương Tử ca ca!” Vừa thét một tiếng tuyệt vọng nhất trên đời có thể tưởng tượng ra, Doll vừa nhảy ra phía trước tôi, định chặn đòn cho tôi.
“Doll, tránh ra ngay đi!” Tôi hét lên, kinh hoảng trước ý nghĩ nhỡ Doll có mệnh hệ nào. Ngạc nhiên thay, tên chiến binh cầm gươm hai lưỡi đã kịp thời đổi hướng, và lưỡi kiếm của hắn chém mạnh xuống mặt đất bên cạnh chúng tôi, làm vẩn lên một đám mây bụi lớn. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, đôi mắt mở to như mắt ếch của tên chiến binh cầm gươm hai lưỡi phản chiếu cặp mắt nheo nheo của tôi hồi lâu, tôi lạnh lùng tuyên bố, “Tôi là người chơi.”
Lúc ấy, một giọt mồ hôi bự chảng xuất hiện trên khuôn mặt của tên chiến binh cầm gươm hai lưỡi, và băng xích trên người tôi biến mất. Nhìn đằng sau hắn, tôi có thể thấy nữ Triệu hoán sư bối rối mỉm cười.
“Hừm!” Tôi khịt mũi lạnh lùng và đứng dậy, trong khi Doll, bám vào ngực tôi, vẫn còn run rẩy khiếp hãi.
“Xin chân thành tạ lỗi – hiểu lầm thôi mà. Vợ tôi và tôi đến đây để xác nhận tin đồn xem Thiên Tiên có phải là nam hay không. Hơn nữa, vợ tôi là triệu hoán sư, nên nếu được, cô ấy thực sự muốn bắt Thiên Tiên làm thú triệu hồi. Lí do chúng tôi tấn công cậu chỉ vậy thôi, nên đừng giận nhé!” Tên chiến binh cầm gươm hai lưỡi bẽn lẽn cười xin lỗi.
“Ôi kìa, anh quên tự giới thiệu rồi kìa cưng. Xin chào, tôi là Đản Đản*. và là một triệu hoán sư.” Đản Đản cười rạng rỡ. Khuôn mặt trái xoan của cô dễ thương y như cái tên vậy. Rồi, cô vợ chỉ tên chiến binh cầm gươm hai lưỡi, giải thích, “Đây là chồng tôi. Tên của ảnh là Kẻ Khùng** và anh ý là chiến binh.”
(Chú thích*,**: (*) Đản Đản, trong bản dịch truyện tranh là DanDan, có nghĩa là quả trứng, hay hình bầu dục, trái xoan. Tên tiếng Trung điệp lại 2 tiếng với nghĩa thân mật, gần gũi. – nhóm PR.
(**) Kẻ Khùng trong bản gốc tiếng Trung là “Thần Kinh Hề Hề” có nghĩa là “rối loạn thần kinh” nhưng thực chất là để tả người “quá nhạy cảm, có phản ứng hoặc hành động thái quá với những chuyện vớ vẩn, vô thưởng vô phạt”. Trong Manhua nhóm dịch là “Wacko” (điên khùng) nhưng chúng mình (ở đây là nhóm dịch tiếng Anh) cho rằng “Neurotic” (thần kinh) thì hợp hơn và gần với ý đồ ban đầu của tác giả. Người dịch ra tiếng Việt (tôi) cảm thấy rất khó để chuyển được từ này sang tiếng ta mà không làm mất nghĩa của nó, nên tạm dịch như bạn đọc thấy ở trong truyện. Nếu bạn đọc có cách dịch hay hơn, cảm phiền liên hệ để sửa chữa – nhóm PR và meomeo )
“Một chiến binh có sức dời sông chuyển núi, lấy thanh gươm hai lưỡi người thường không nâng nổi làm vũ khí. Đây là kiếm của tôi, Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.” Như thể lời giải thích cường điệu quá sức của hắn ta chưa đủ rõ ràng, Kẻ Khùng bắt đầu vung vẩy thanh kiếm một cách khoa trương, làm gió thốc tới theo mỗi cú lia kiếm đầy ấn tượng. Không may rằng, Kẻ Khùng chẳng cao hơn tôi là mấy, thân hình cũng không lấy làm vạm vỡ hơn thân thể yêu tinh mảnh dẻ của tôi là bao, nên trông như một thằng oắt nhỏ thó ngu ngốc đang nghịch thanh kiếm khổng lồ.
“Chúng ta đi.” Tôi ôm lấy Doll rồi quay ngoắt bước không thèm ngoái lại.
“Đợi chút, vị tráng sĩ ơi.” Đản Đản ngạc nhiên gọi.
Tôi dừng lại, Tráng sĩ hở? Sao gần đây gặp toàn người khoái dùng từ cổ vậy? Mặc dù chả lấy gì làm vui thú với từ ngữ của họ, nhưng tôi cũng chẳng muốn phải dây dưa thêm gì với hai người này nữa. Tâm trạng tôi đã tệ lắm rồi, cái thực tế bị hai người đó quật xuống đất chỉ tổ thêm dầu vào lửa.
“Chờ chút đã nào, anh gì siêu đẹp trai ơi, mĩ thiếu niên võ công cao cường ơi, đại hiệp công bằng chính trực ới, ờ…chàng trai hạnh phúc nhất quả đất với cô vợ xinh đẹp nhất thế giới ơi…” Đã cạn kiệt đống từ ngữ danh hiệu, Kẻ Khùng bắt đầu nói năng nhăng cuội.
Đang đi tôi bỗng quay lại tức mình trách, “Mấy người lảm nhảm cái gì đấy? Đây là em gái tôi, không phải vợ tôi.”
Cả hai rõ là sốc, nhưng lập tức tỉnh ra ngay. Kẻ Khùng thậm chí còn cười phớ lớ, “Vậy thì chàng trai may mắn nhất quả đất với cô em gái xinh nhất đời, cậu có thể vui lòng cho biết quý danh? Cứ gọi như vậy mệt cậu lắm.”
Doll vẫn đang ôm tôi, đột nhiên nói, “Sao hai người lại không nhận ra anh ý nhỉ?”
Kẻ Khùng gãi đầu, “Cái gì? Ra vị huynh đệ đây nổi tiếng ở Lục Địa Trung Tâm lắm sao?”
Đản Đản còn thốt lên “Ôi trời” và vẻ mặt ăn năn nói, “Vậy thì thành thực xin lỗi. Chồng tôi và tôi đến từ Lục Địa Phía Tây, và chúng tôi chưa quen với Lục Địa Trung Tâm lắm. Chắc chúng tôi chưa nghe danh cậu bao giờ.”
“Chẳng cần biết mấy người từ đâu tới. Một khi đã là người chơi trong Đệ Nhị Sinh Mệnh, sao có thể không biết người đại diện của Đệ Nhị Sinh Mệnh, Vương Tử chứ!” Doll nói rất tự tin.
Hai người họ ớ ra rất bối rối khi nghe vậy. Đản Đản lẩm bẩm một mình, “Người đại diện của Đệ Nhị Sinh Mệnh? Lâu lâu không vào trang chủ, vậy giờ Đệ Nhị Sinh Mệnh đã có người đại diện rồi!”
Nhưng Kẻ Khùng lại hồ nghi hỏi tôi, “Tôi cũng lâu không vào trang chủ rồi vậy nên không biết game này đã có người đại diện, nhưng tên Vương Tử thì trước đây nghe cũng nhiều rồi. Cậu có phải là Huyết Yêu của Vô Ngân Thành không?”
Tôi vẫn lạnh băng, chẳng muốn phát biểu gì, nhưng Doll đã nói thay, “Đúng rồi, Vương Tử ca ca của tôi là lãnh chúa Vô Ngân Thành.”
“Thật là may khi được diện kiến người mình đã khổ công lặn lội đường xá xa xôi tới đây kiếm tìm.” Kẻ Khùng phấn khích reo lên và hắn với cô vợ sáng mắt nhìn tôi, “Ngoài chuyện xác nhận tin đồn Thiên Tiên của Phiêu Tiên Cốc là nam, lí do thứ 2 chúng tôi đến Lục Địa Trung tâm là để gặp mĩ nam nhan sắc nổi khắp Đệ Nhị Sinh Mệnh – lãnh chúa Vô Ngân Thành.”
“Đừng gọi tôi là lãnh chúa Vô Ngân Thành.” Tôi tức mình gầm lên.
“Ừm, vậy Huyết Yêu nhé?” Kẻ Khùng ngập ngừng hỏi.
“Tôi không có tên sao?” Tôi đáp với giọng điệu băng giá nhất.
Đản Đản nuốt nước bọt và rất thận trọng hỏi, “Vương Tử à?”
Tôi khịt mũi lạnh lùng, thả Doll ra, và quay đầu bước thẳng. Đứng đằng sau, Doll ngập ngừng giải thích với hai người kia, “Tôi thực sự xin lỗi nhé. Vương Tử ca ca tâm trạng đang không được tốt, nhưng hai người cứ thoải mái đến thăm thú Vô Ngân Thành lúc khác nha!” Giải thích xong, Doll chạy từng bước nhỏ đến bên và nắm tay tôi.
“Nhưng em vẫn chưa xem đủ mà.” Giọng nói tiếc nuối của Đản Đản vọng lại từ phía sau.
“Ôi thôi nào em yêu, cậu ấy đang có chuyện không vui, chúng mình không nên làm phiền họ nữa.”
“Nhưng…”
“Vậy nên chúng ta cứ lẳng lặng theo sau thôi. Chúng mình sẽ không lảm nhảm phiền họ nữa.”
“Anh nói phải đó, Em chỉ muốn nhìn xem Vương Tử trông thế nào thôi mà, nên không nói gì cũng không sao.”
Nghe cuộc nói chuyện của họ, từng câu từng chữ đều khiến tôi điên tiết thêm. Nghĩ tôi là ai hở, con khỉ bị nhốt trong vườn thú để người đời thỏa sức soi mói ngắm nghía sao? Nhưng tôi cũng chẳng muốn tốn nước bọt với mấy người này, nên đành thây kệ.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn đến khi Doll rụt rè hỏi, “Vương Tử ca ca, không phải chúng ta đi vào quá sâu rồi sao? Hình như ở đây hơi bị nguy hiểm đó.” Ồ phải rồi, tôi bực quá mà chả thèm quan tâm mình đi đâu nữa. Tôi quay trái rồi lại quay phải, nhìn đâu cũng thấy vài Tiên Nữ Áo Tím nhởn nhơ. Còn tiến sâu nữa, kiểu gì bọn nó cũng xông vào đánh hội đồng.
Tôi nhịn không nổi nuốt nước bọt một cái, rồi thật cẩn thận xoay đầu lui bước.
“Uầy, cậu thật xứng danh Huyết Yêu, cho dù đang đi vào nơi nguy hiểm như thế này, cậu vẫn bình thản như thể đi dạo trong sân nhà mình vậy.” Đản Đản há hốc miệng ngưỡng mộ.
Kẻ Khùng cũng lắc đầu, ca ngợi, “Chỉ có phép tiên thôi. Hai chúng tôi đã bị bọn tiên nữ tấn công mấy lần rồi, nhưng Vương Tử đây thực sự có thể duy trì khoảng cách và giữ an toàn từ đầu chí cuối, không bị bất kì tiên nữ nào tấn công. Khả năng xác định khoảng cách an toàn của cậu thật quá siêu phàm.”
(Chú thích của tác giả: Mọi loại quái đều có 1 khoảng cách an toàn khác nhau, khi người chơi đến quá gần quái vật, vi phạm khoảng cách an toàn, quái vật sẽ tự động xác nhận mục tiêu và tấn công người chơi.)
È, tôi nghĩ đây chính là cái loại vận may phân chó mà người ta hay gọi đó…Tiểu Long Nữ suốt ngày đảo mắt nói, Vương Tử, rốt cục thì anh có bao nhiêu loại may mắn phân chó đó thế hả. Nghĩ đến bộ mặt kinh ngạc của Tiểu Long Nữ, cùng cái mồm há hốc đó, tôi không thể không có chút nhếch mép.
“Cười rồi, cười lên lại càng đẹp trai nữa chứ.” Đản Đản nhìn tôi chằm chằm, rỏ dãi.
Nghe vậy, tôi ngay lập tức tắt nụ cười trên mặt, và lườm cô nàng một cái.
“Làm mặt giận vẫn thật đẹp trai,” Kẻ Khùng và Đản Đản đồng loạt gật đầu đồng tình. Hai người họ thở hắt ra cùng một lúc, “Chà, đi chuyến này quả là có giá trị mà.”
Tôi không thể không buột miệng, “Tôi có thể hiểu biểu hiện của Đản Đản, nhưng mà anh có bị sao không thế, Kẻ Khùng? Anh không thấy tôi là nam à?”
Kẻ Khùng rất bình thản nói, “Người đẹp thì ai mà chả ham! Vợ tôi với tôi đều rất yêu cái đẹp, nên chúng tôi cùng nhau đi tìm những mĩ nhân trên đời! Hôm nay cũng không phải ngoại lệ; chúng tôi lặn lội tới Lục Địa Trung Tâm là muốn tìm các Tiên nữ cùng với Thiên Tiên của Phiêu Tiên Cốc, dĩ nhiên là tìm cậu luôn.”
“Hai vợ chồng quái nhân.” Tôi vừa nói vừa bất lực xoa mặt.
“Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với chúng tôi, mối đe dọa bị đám tiên nữ xung quanh giết và thời gian theo dõi cậu xem như không uổng.” Đản Đản cảm động thốt lên khi nhìn tôi.
“Hừm!” Tôi bướng bỉnh ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn họ nữa.
“He he, hóa ra Huyết Yêu trong đồn đại chỉ là thằng nhóc cứng đầu.” Kẻ Khùng khúc khích cười.
“Anh nói gì cơ, thằng nhóc cứng đầu hả? Tôi…” Tôi đang định bật lại, Doll đột nhiên thét lớn. Tôi chỉ kịp thấy một vệt sáng và bóng trắng mờ đáp xuống trước mặt Doll, cô bé mới nắm tay tôi một giây trước, giờ biến mất không chút dấu vết!
Tôi điên cuồng nhìn quanh quất. Không xa tôi mấy, tôi thấy một khuôn mặt ái nam ái nữ đẹp mê hồn đang ôm lấy Doll. Mặt Doll tái đi vì sợ.
“Mĩ nhân…” Cái thứ nam không ra nam nữ không ra nữ đó thì thầm mê hoặc, và sau đó còn bỗng nhiên thè lưỡi ra liếm má Doll. Doll trông khá là buồn nôn, giẫy mạnh cố thoát khỏi tay tên dê xồm này, nhưng vô ích.
Tức giận, tôi quay ra đối đầu với hắn, nhưng Kẻ Khùng kéo tay tôi ngăn lại. Tôi quay lại giận dữ nhìn anh ta. Nhưng anh ta chỉ nghi hoặc nhìn tên ái nam ái nữ kia.
“Thiên Tiên?” Kẻ Khùng hỏi.
Đây là Thiên Tiên á? Mặt tôi thất sắc. Tôi hoàn toàn chẳng có cơ thắng nổi một trong ba boss chủ, chả biết hắn có biến thái không, nhưng Doll giờ đã rơi vào tay hắn…
Nhận ra điều này, tâm trạng tự dưng ảm đạm, vì đây hoàn toàn là lỗi của tôi. Mọi chuyện sẽ chẳng sao nếu tôi không đưa Doll đến Phiêu Tiên Cốc.
“Này mĩ nhân e lệ ơi, sao nàng không trở thành cô dâu của ta?” Thiên Tiên vừa nói vừa cọ mặt vào má Doll.
Doll tê liệt đi vì sợ, “Hu hu hu! Vương Tử ca ca, nhanh cứu Doll! Doll sợ tên này lắm.”
Chết tiệt! Thằng điên nào thiết kế tên NPC biến thái thế này? Thậm chí hắn còn biết cách quấy rối Doll!
Tôi quay sang Kẻ Khùng và Đản Đản, ánh mắt cầu khẩn, “Xin các người hãy giúp tôi cứu đồng đội tôi!”
Kẻ Khùng gãi gãi đầu và nói, “Không thành vấn đề! Đản Đản với tôi đến đây cũng để thách đấu với Thiên Tiên mà.”
Đản Đản thậm chí còn cười rất tin tưởng, nói, “Đừng lo mà, Vương Tử. Cưng yêu của tôi là một chiến binh tinh nhuệ xếp thứ 9 trên bảng cao thủ đó. Anh ý chắc chắn sẽ giúp cậu cứu cô nương dễ thương kia mà.”
“Sao mà so được với em, em yêu. Em là Triệu hoán sư ưu tú xếp thứ 5 trên bảng cao thủ cơ mà.” Kẻ Khùng trả lời với khuôn mặt kính trọng.
Tôi nhảy lên vui sướng. Vậy là Doll có thể được cứu rồi. “Vậy thì tôi trông cậy cả vào hai người đấy nhé.”
“Không thành vấn đề!” Đản Đản và Kẻ Khùng đồng thanh hô.
Bộ mặt ngốc nghếch của họ thay thế bằng vẻ mặt nghiêm túc. Đản Đản tụng chú và một bộ áo giáp sống xuất hiện, tự động rời ra và cũng tự động ráp lại trên cơ thể Kẻ Khùng. Vung thanh kiếm sang hai bên và gầm lớn, đoạn Kẻ Khùng lao về phía Thiên Tiên. Tôi cũng nhanh chóng rút Hắc Đao và tăng tốc lao tới chỗ Thiên Tiên.
“Ha!” Thiên Tiên bỗng khinh khỉnh cười. Sau khi niệm một câu chú tôi không sao hiểu nổi, khoảng mười Tiên Nữ Áo Tím bất ngờ xuất hiện ở khoảng không giữa chúng tôi và Thiên Tiên.
Chúng tôi đều há hốc miệng ngạc nhiên. Kẻ Khùng và Đản Đản thấy vậy cũng lẩm bẩm, “Tệ rồi đây.”
“Hỏa Diễm Khôi Giáp Khô Lâu, mau đến trợ giúp.” Ngay cả có bị bắt, Doll cũng chẳng ăn không ngồi rồi. Em vội triệu tập các cốt tinh tới.
“Tử linh pháp sư hả?” Đản Đản và Kẻ Khùng há hốc mồm ngạc nhiên.
Thấy họ choáng váng, tôi lo lắng hét lên, “Mau tới cứu Doll đi!”
“Ờ phải!” Kẻ Khùng bừng tỉnh khi nghe tôi kêu. Gầm lớn một tiếng, anh ta lao vào cuộc chiến căng thẳng với 10 Tiên Nữ Áo Tím. Thật may bọn Hỏa Diễm Khôi Giáp Khô Lâu của Doll tới giúp, nên cũng có thể hạ từng con một.
Có thể nói rằng 10 Tiên Nữ Áo Tím không phải là vấn đề to tát gì với Kẻ Khùng, nên tôi tập trung tìm cơ hội cứu Doll. Mặt khác, Đản Đản đúng như danh tiếng Triệu Hoán Sư ưu tú xếp thứ 5. Thấy tôi định cứu Doll, cô cũng triệu hồi Tuyết Nữ. Tuyết Nữ kia cố gắng dùng sợi xích để trói kéo Thiên Tiên xuống giúp tôi cứu được Doll.
“Băng Chi Tỏa Liên!”
“Phá!” Thiên Tiên khịt mũi lạnh lùng. Chỉ một từ, không chỉ Băng Xích của nàng Tuyết Nữ tan biến, mà đến cả nàng ta cũng bị đánh trả dữ dội, làm nàng ta phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc kệ thực tế rằng Thiên Tiên chẳng hề mắc bẫy, tôi vẫn lao tới cứu Doll. Khi tôi gần như đã chạm vào được Thiên Tiên, 1 bóng trắng bỗng vụt ra, tàn nhẫn đánh vào ngực tôi. Lực đánh mạnh đến độ tôi văng ra sau, đập mạnh vào tường. Tôi ho ra máu khi cố ngăn cơn đau đang thốn lên từ ngực. Hình như vài cái xương sườn tôi bể rồi cũng nên.
“Vương Tử ca ca!” Doll choáng váng hét lên.
Đản Đản cũng kinh ngạc, cô thu hồi Tuyết Nữ, và triệu hồi một thứ khác, lần này là một thanh kiếm Nhật đầy máu.
Đản Đản trừng trừng nhìn Thiên Tiên, la lớn, “Hãy xem mi đối phó làm sao với thú triệu hồi cấp 95 của ta – Huyết Nhận.” Huyết Nhận vung trong không trung, và sau đó bay như chớp về phía Thiên Tiên. Cũng may Đản Đản với Kẻ Khùng không phải kẻ thù của mình lúc này…Tôi thầm đổ mồ hôi lạnh khi thấy thanh Huyết Nhận tà khí ngút trời vùn vụt lao đi.
Phẫn khí của Thiên Tiên tỏa ra hầm hập, hắn tức tối hét, “Thiên Đoạn!”
Cái thứ màu trắng lại vụt ra, ngăn thanh Huyết Nhận lại. Giờ tôi mới thấy rõ. Cái thứ bật ra là dải lụa. Huyết Nhận và Thiên Đoạn vần nhau một hồi trên không trung, cái nọ cố gắng làm chệch cái kia đi. Huyết Nhận cố xẻ Thiên Đoạn ra làm đôi, nhưng rủi thay, Thiên Đoạn có khả năng biến đổi linh hoạt từ mảnh lụa dẻo dai mềm mại thành cứng như thép chặn mọi đòn tấn công của Huyết Nhận.
“Xuyên qua đi!” Tôi bỗng nghe tiếng Thiên Tiên lệnh, và thêm một bóng trắng mọc ra, mục tiêu là…Đản Đản sao?
“Tránh ra mau Đản Đản!” Tôi gào lên, và sau đó dùng thân đẩy cô ấy đi, và mảnh vải trắng không thương tiếc xuyên qua vai tôi. Tôi rên rỉ và gục đầu gối xuống.
“Em yêu?” Kẻ Khùng lo lắng quay lại khi nghe tiếng rên. Khi anh ta thấy Đản Đản nằm gục trên mặt đất và tôi mình đầy thương tích, anh tống khứ lũ Tiên Nữ Áo Tím bằng một lực lớn. Anh chạy nhanh về phía chúng tôi, và lấy một lọ Hồng dược* ra cho tôi uống.
(*Hồng dược : là thuốc hồi máu trong game. Thuốc hồi mana là Lam Dược. – meomeo)
Không có Kẻ Khùng, áp lực dồn thêm lên các cốt tinh. Doll chỉ có thể điều khiển các cốt tinh tạm thời ngăn chặn những đòn tấn công dồn dập của lũ Tiên Nữ Áo Tím.
Thiên Tiên lại cười, niệm câu thần chú khó hiểu lần trước. Tôi rủa thầm trong lòng, quả nhiên, mười Tiên Nữ Áo Tím lại xuất hiện trước mắt chúng tôi. Tính cả những con Kẻ Khùng chưa đánh xong, bây giờ có khoảng hơn 17 nàng Tiên Nữ Áo Tím. Cả bốn khuôn mặt chúng tôi đều biến sắc.
Trước tình hình tệ hại đến thế này, tôi đã tự chuẩn bị sẵn tinh thần chết. Tôi bình tĩnh nói với bọn họ, “Hai người chạy ngay đi. Nếu chỉ là trốn không chắc hai người không gặp khó khăn đâu.”
“Rồi cậu sẽ làm gì đây?” Kẻ Khùng hồ nghi hỏi.
“Tôi sẽ ở lại. Có chết, tôi cũng quyết không bỏ rơi đồng đội mình.” Tôi quyết tâm nói.
“Khá lắm!” Kẻ Khùng giơ ngón tay cái lên với tôi, và vung thanh gươm hai lưỡi, “Vậy thì mau uống cho xong lọ Hồng dược đi, rồi chúng ta có thể cùng nhau xử lí chúng.”
Tôi giật mình hỏi, “Hai người?”
“Đừng ngốc thế. Tôi, Kẻ Khùng sẽ không bao giờ bỏ rơi đồng đội mình, trừ khi chết khi chiến đấu.” Kẻ Khùng cười hết cỡ.
Tôi nhăn mày, “Dù vậy chúng ta đâu có được tính là đồng đội.”
“À thôi nào anh bạn, việc gì chấp nhặt chuyện cỏn con ấy! Chúng ta đã nói chuyện với nhau, vậy thì từ giờ coi nhau là đồng đội đi,” Trước khi Đản Đản kịp nói xong, cô đột nhiên quay về phía Thiên Tiên sợ hãi.
Lúc ấy, Doll cũng gào lên giật cả mình. Tôi nhanh chóng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thiên Tiên đã thực sự ôm lấy Doll mà bay lên. Giờ tôi mới kịp nhận ra là trên trời có một vòng tròn ma thuật rất kì lạ. Trông cái hướng mà Thiên Tiên bay lên…Đừng nói với tôi là hắn định bay vào trong đấy nhá? Suy nghĩ này mới lóe lên trong đầu, tôi ngay lập tức điên cuồng chạy tới chỗ Thiên Tiên và nảy lên cao hết sức có thể, nhưng tôi còn chẳng túm nổi lấy một góc quần hắn. Thiên Tiên và Doll đã biến mất trong vòng tròn…
“Doll!”