• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cáo? Hóa ra nó là con cáo.” Tôi chưa nhìn thấy cáo bao giờ, nên bảo sao tôi không biết nó là con gì… Nhưng mà cáo lại có tới chín cái đuôi cơ đấy! Đúng là giúp tôi mở mang tầm mắt.

“Hóa ra cáo có tận chín đuôi…” Hầyy, biết vậy tôi đã học môn sinh chăm hơn rồi. Sao tới việc cáo có chín đuôi tôi cũng không biết nhỉ?

“Cáo đương nhiên là không có chín đuôi!” Tiểu Long Nữ vừa nói vừa ác độc đấm tôi.

“Đây có lẽ là một con rô bốt,” Tà Linh lập tức rút súng ra đề phòng.

“Rô bốt?” Tôi cảm thán. “Không thể nào. Nó đẹp như vậy mà.”

“Con người…” Con cáo còn thực sự mở miệng nói chuyện, hơn nữa giọng nói cũng rất hay. Nó nói, “Các người không phải là chủ nhân. Ngoài chủ nhân, không ai được phép vào chốn này.”

“Ồ?” Tôi hoàn hồn một chút. Cáo mà nói được thì không thể nào là cáo thật rồi. Sau khi do dự một thoáng, tôi hỏi, “Ngươi có biết chúng ta phải làm sao mới lên được tầng tiếp theo không? Tại sao chúng ta chỉ lên được tầng hai?”

“Ha ha,” Con cáo chín đuôi bật cười. “Ta biết các người phải làm sao mới lên được tầng tiếp theo rồi. Một khi các người đánh bại được ta, thang máy sẽ tự động đưa các người lên.”

“Đánh bại ngươi?” Sao nghe giống game đánh nhau thế này? Phải đánh hết đám binh cua tướng tép mới gặp được trùm cuối, đánh chết trùm cuối coi như xong bàn…

“Đúng vậy,” Cáo chín đuôi nhàn tản dạo quanh nói.

“Vậy thì xông lên đi! Ta không có nhiều thời gian để lãng phí đâu, cơ thể nhân tạo có khi đã được tạo ra rồi ấy chứ.” Tôi lập tức rút đao quang và đang định lao về trước khi Lãnh Hồ giơ một tay ra chặn tôi lại. Cậu ta khẽ cau mày và nói, “Để tôi thử thực lực nó trước.”

“Được.” Mặc dù tôi có chút thất vọng, nhưng cũng nên để Lãnh Hồ tấn công trước. Dẫu kẻ thù đầu tiên xuất hiện thường chỉ là hạng tôm tép, nhưng thế sự khó lường, đặc biệt là khi người chúng tôi đối mặt là Chúa Tể Sinh Mệnh thì lại càng khó nói. Anh ta đưa một cái bánh bao nhân thịt cho tôi làm thú nuôi, vậy thì có gì là không thể chứ?

Lãnh Hồ chậm rãi tiến bước, từng bước một tới gần con cáo chín đuôi. Con cáo chín đuôi có vẻ cũng biết kẻ đang tiếp cận thực lực không đơn giản. Lông nó khẽ dựng lên và chín cái đuôi ngừng phe phẩy. Thay vào đó, chín cái đuôi xòe ra như đuôi công.

Lãnh Hồ bỗng dừng bước, đứng sững nơi cậu ta… không, cậu ta không còn đứng đó nữa. Tôi đột nhiên nhận ra đứng ở chỗ Lãnh Hồ mới nãy còn đó chỉ là tàn ảnh, còn Lãnh Hồ thật… Tôi lập tức nhìn về phía con cáo chín đuôi. Cáo chín đuôi như thể phát điên, lông toàn nhân dựng đứng, xù ra như cầu gai. Vài trăm chiếc gai này đều nhắm vào một bóng hình di chuyển rất nhanh.

Tôi kinh hãi kêu lên. Ôi không, Lãnh Hồ sẽ không bị thương chứ?

Tuy nhiên, Lãnh Hồ chuyển động trái phải rất nhanh, khiến tất cả gai nhọn cắm hết xuống sàn và mềm lại thành lông thường. Đúng lúc đó, Lãnh Hồ di chuyển tới trước con cáo chín đuôi và lia phi đao về phía nó. Tuy nhiên, cậu ta ném trượt bởi con cáo chín đuôi đã uyển chuyển tránh sang một bên.

Theo như kinh nghiệm trước đây của tôi, Lãnh Hồ có thể đuổi đánh thì nhất định đuổi đánh, và không bao giờ bỏ cuộc cho tới khi đối phương cảm thấy muốn tự sát luôn cho rồi. Tuy nhiên, lần này Lãnh Hồ không chỉ không đuổi đánh kẻ thù, mà còn quay người lại và bỏ đi, lạnh lùng nói, “Vương Tử, chị thử đi.”

“Tôi?” Tôi sửng sốt.

“Đối phó với nó thì chị thừa sức,” Lãnh Hồ nói trước khi cậu ta không thèm quan tâm nữa đi về đằng sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Vậy thì tôi không khách khí nữa.” Tôi lại một lần nữa rút thanh đao quang, mắt tỏa sáng lấp lánh tiến về phía con cáo chín đuôi…

“Đợi đã!” Con cáo chín đuôi bỗng nhiên hét lên.

Tôi nghi hoặc nhìn nó. Nó rốt cuộc muốn làm trò khỉ gì đây?

Con cáo chín đuôi từ tốn tiến mỗi lúc một gần tôi… Lẽ nào là cái bẫy? Tôi lập tức nâng cao cảnh giác và cầm đao quang hợp với thân một góc 30 độ.

Con cáo chín đuôi cuối cùng cũng dừng bước khi nó chỉ còn cách tôi ba bước. Nó nhìn sâu vào mắt tôi…

Con cáo nói, “Đại nhân ơi! Tôi trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ ba tuổi cần chăm sóc. Cả đàn cáo đều trong hết vào thân này để sống qua ngày. Nếu ngài xẻ thịt tôi, gia đình tôi còn đâu chỗ dựa nữa.” Con cáo chín đuôi vừa kể khổ, vừa lăn ra sàn khóc thảm thiết. Khí chất cao quý thanh lịch vừa rồi của nó biến mất, cả người… ấy chết, cả bộ lông cáo đều lộ vẻ sầu thảm, làm người người nghe thấy là lệ tuôn, nhà nhà nhìn thấy là đau lòng…

Tôi nhịn không nổi… nhấc một chân lên đá mạnh vào nó rồi mắng, “Suýt nữa là bị con cáo giảo hoạt này lừa rồi.”

Cáo chín đuôi tái mặt khi nghe tôi nói vậy. Nó cảm thán, “Sao ngươi biết ta đang lừa ngươi?”

“Quá rõ ràng!” Tôi vừa lườm nó vừa nói, “Ngươi quên mất ngươi là gì rồi à? Ngươi là rô bốt. Đã nghe qua rô bốt có mẹ già và sinh được con thơ chưa?”

“À!” Con cáo chín đuôi có vẻ sốc nặng. Sau đó lại ảo não nói, “Ta quên mất.”

Tôi ngã mất! Quả nhiên là lại một con NPC kì cục hết chỗ nói. Rốt cuộc Long Điển đã dạy dỗ Chúa Tể Sinh Mệnh kiểu gì vậy? Tại sao NPC nào Chúa Tể tạo ra đều kì quái vậy?

“Hú hu hu, thua rồi đó. Mấy người lên lầu đi.” Cáo chín đuôi giơ hai chân trước lên, khóc thảm thiết.

“Sao, sao có thể đơn giản vậy chứ?” Tôi sững người đứng nguyên một chỗ.

“Đúng đấy, nút lên tầng trên sáng lên rồi,” Tiểu Long Nữ nói khi cô thò tay ra từ trong thang máy. “Mau lên, mau vào đi, chúng ta có thể đi lên rồi.”

Tôi ngỡ ngàng theo mọi người vào trong thang máy. Lúc này tôi quả thật dở khóc dở cười. Tôi vốn muốn khởi động một chút cho ấm người, nhưng cuối cùng lại chẳng khởi động được chút nào. Kể cả Lãnh Hồ mặt mày cũng không vui… Nhưng vẫn hơn tôi đến đánh một trận tử tế với cáo chín đuôi cũng không được.

Chiếc thang máy lại mở ra một lần nữa. Đúng như dự đoán, một con quái vật xuất hiện trên tầng ba… nhưng miêu tả thế này cũng không đúng lắm; phải là lon quái vật!

“Tại sao?” Tôi nói, đổ một giọt mồ hôi lạnh. “Sao lại là Pepsi chứ không phải Coca Cola? Coca Cola mới là nhãn hiệu nổi tiếng nhất mà, hơn nữa chai có đường cong cũng đẹp hơn lon thiếc nhiều.”

“Nghe nói Pepsi bán chạy hơn Coca Cola đó. Có lẽ bởi vậy Chúa Tể Sinh Mệnh mới chọn Pepsi chăng,” Tiểu Long Nữ bình tĩnh giải thích.

Đúng vậy, một lon Pepsi cao bằng đầu người xuất hiện trước mắt chúng tôi…

“Không biết thứ này tấn công thế nào. Thật khó tưởng tượng,” Lãnh Hồ cũng không khỏi tò mò.

“Ờm…” Tôi cũng không tưởng tượng nổi.

Tuy nhiên, chúng tôi nhanh chóng biết được lon Pepsi có thể tấn công thế nào. Chúng tôi chỉ thấy nắp lon bị bật ra, lon nghiêng đi một góc 45 độ…

“Nằm xuống!” Lãnh Hồ hét to khi cậu ta đẩy mạnh tôi xuống sàn.

BINH!

Một tiếng va lớn và trận run lắc dọa tôi hết hồn hết vía. Tôi còn đang chưa rõ mô tê thế nào, có người đã thảy tôi ra khỏi thang máy. Tôi quay lại nhìn thì chỉ thấy Lãnh Hồ ném từng người một ra hỏi chiếc thang máy đã hỏng hóc không thể tưởng tượng nổi. Có một lỗ lớn đằng sau thang máy, khiến người ta nhìn được cả cánh rừng bên ngoài, và thang máy trông cũng như sắp sụp tới nơi.

“Lãnh Hồ, mau chạy ra đi!” Tôi kêu lên.

Sau khi Lãnh Hồ thảy người cuối cùng là Lang đại ca ra, cậu ta cũng tung mình khỏi thang máy. Tuy nhiên, thang máy đã bắt đầu rơi, và vào giây cuối cùng, chân Lãnh Hồ quẹt vào cái thang máy đang rơi…

Tôi nghe thấy tiếng rên của Lãnh Hồ, dù không lớn lắm, nhưng rất rõ ràng.

Lãnh Hồ xanh mặt gượng dậy, đồng thời hét lên, “Vương Tử, hạ nó đi!”

Tôi quay mạnh người lại thì thấy cái lon Pepsi chết tiệt đó lại bắt đầu nghiêng mình. Tôi nhanh chóng vọt lên trước và một cước đá cho nó đứng thẳng dậy. Bây giờ cái lon mở nắp đối diện với trần nhà… Chết cha! Tôi lập tức lùi lại khi cái lon Pepsi phun một cột nước có ga chọc thủng một lỗ trên trần nhà.

Một vật thể không rõ đột nhiên rớt xuống từ cái lỗ lớn và đáp chính xác lên phía trên thân lon Pepsi. Vật thể không rõ kia tức giận hét lên, “Pi~ka~chu~~”

Một luồng điện chói mắt phát ra, tôi không khỏi lấy tay che mắt mình lại. Một lúc sau, mũi tôi nghe có mùi vật bị cháy khét. Tôi mở mắt ra thì thấy một cột trụ tròn cháy đen với một vật thể không rõ ở phía trên. Thật không may, tôi còn chưa kịp nhìn kĩ xem nó thế nào thì vật thể không rõ kia đã bị thiêu ra tro rồi.

“Có chuyện quái quỷ gì vậy?” Đầu tôi lộn thành một mớ.

“Có lẽ là…” Tiểu Long Nữ không chắc lắm đáp, “Con rô bốt ở tầng bốn có khả năng sử dụng điện tấn công, và nó tình cờ rơi xuống từ cái lỗ bị bắn vỡ trên trần nhà. Nó tức giận phát điện kích, nhưng lon Pepsi cũng đồng thời lại dùng cột nước tấn công nó. Thành ra cả hai rô bốt đều giật điện mà chết.”

Đúng là một kết cục khiến người ta… hết nói nổi!

Tôi đột nhiên nhớ ra Lãnh Hồ vừa rên lên một tiếng khi cậu ta nhảy khỏi thang máy. Tôi lập tức quay sang nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu ta đứng ở tư thế bình thường với khuôn mặt lạnh te, như thể chẳng có gì xảy ra.

Lãnh Hồ không sao chứ? Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta một lượt. Máu! Tôi đột nhiên nhận ra ống quần phải của Lãnh Hồ đã bị nhuộm thành màu đỏ máu. Tôi vội lao về phía cậu ta, một đòn đẩy ngã cậu ta, và nhấc chân phải cậu ta lên xem có sao không. Lãnh Hồ rên nhẹ.

“Lang đại ca, mau xem chân Lãnh Hồ đi!” Tôi hoảng hốt gọi Lang Đại Ca, nhân viên y tế duy nhất có mặt.

Lang đại ca vừa cau mày vừa xem xét chân của Lãnh Hồ. Tôi muốn cởi giầy Lãnh Hồ ra để Lang đại ca xem cho kĩ hơn, nhưng Lang đại ca vội quát tôi ngưng lại, “Vương Tử, đừng cởi. Xương bàn chân của Lãnh Hồ đã vỡ hết rồi, hiện tại dù làm gì cũng đừng động vào chân cậu ta nữa. Quan trọng nhất là không được cởi giầy cậu ta ra, nó giúp cố định chân của cậu ta.”

“Lãnh Hồ…” Tôi nhìn Lãnh Hồ, nhưng lại không biết nói gì. Nếu cậu ấy không liều mình cứu mọi người, cậu ta cũng không bị thương ra nông nỗi này.

Lãnh Hồ vẫn mang vẻ mặt lạnh băng nói, “Thời gian gấp gáp. Thang máy hỏng rồi thì mọi người cứ dùng cái lỗ lon Pepsi tạo ra mà leo lên. Chồng tháp người đưa một người lên, sau đó người kia thả dây xuống để những người khác trèo lên.”

Thấy được thái độ bình tĩnh của Lãnh Hồ, tôi cũng vô thức bình tĩnh lại. “Được”, tôi nói.

Sử dụng tháp người và dây thừng, chúng tôi thành công trèo lên tầng 4. Đương nhiên là con rô bốt ở tầng 4 đã bị phá hủy cùng với lon Pepsi rồi. Nhưng làm sao chúng tôi lên được tầng 5 mà không có thang máy đây?

Tà Linh không hoảng không vội nạp đạn một khẩu bazooka, rồi anh nã ba phát lên trần nhà. Sau khi một lỗ hổng lớn được tạo thành, tôi vui vẻ nghĩ lại có thể dùng tháp người trèo lên rồi. Chúng tôi sẽ sớm được gặp Chúa Tể Sinh Mệnh thôi.

“Tà Linh, mở lỗ hổng lớn ra để xem con rô bốt tầng 5 đang ở đâu,” Lãnh Hồ bình tĩnh chỉ huy.

Đúng rồi! Vẫn còn rô bốt canh tầng 5, vậy nên chúng tôi không thể không phòng bị trèo lên như ở tầng 4 được. Tôi le lưỡi và thầm mắng bản thân suy nghĩ không chu đáo.

Tà Linh nổ thêm vài phát súng, tuy nhiên phía trên không có phản ứng gì. Hơn nữa, lỗ hổng chỉ đủ rộng để chúng tôi nhìn thấy được một phần ba căn phòng. Tà Linh cau mày và bắt đầu bắn vào các vị trí khác nhau trên trần nhà. Anh thậm chí còn cầm thêm súng máy bên tay trái và điên cuồng nã đạn lên trên trần. Dưới sự oanh tạc kinh người của Tà Linh, trần nhà có vẻ… sắp sụp xuống.

“Thôi chết!” Tà Linh bình tĩnh nói, “Bắn quá tay.”

“…”

Mọi người đều nghệt mặt ra, kể cả Lãnh Hồ cũng không khỏi lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nói, “Mọi người mau dựa sát vào tường.”

Tôi vừa mới dựa vào tường thì trần nhà oanh liệt tuyên bố toi đời. Nó rơi xuống từng mảnh lớn và làm tung lên một đám mây bụi mù khiến tôi suýt ho tới văng phổi ra ngoài. Nhưng con rô bốt đâu rồi? Tôi không dám nới lỏng cảnh giác, mà căng mắt tìm bóng dáng con rô bốt trong lớp bụi mù.

Thấy rồi! Tôi thấy một vật có hình thù kì quái. Mặc dù tôi không biết đó là gì, nó nhất định không phải là con người. Tôi bước nhẹ từng bước tới gần nó, bởi nếu tôi có thể chớp thời cơ này đánh chết nó luôn thì chúng tôi đỡ được kha khá công việc.

Tôi nhón chân tới mỗi lúc một gần vật thể không rõ kia. Thứ này trông giống biển báo dừng xe buýt quá. Thứ như vậy đánh đấm làm sao? Đừng bảo nó sẽ triệu hồi xe buýt tới nhé?

Thây kệ, cứ xông thẳng lên đi! Tôi lập tức tăng tốc lao về phía biển báo dừng xe buýt, nhắm đao quang vào chỗ mỏng nhất trên người nó… Thực ra cái cột đó chỗ nào cũng mỏng nganh nhau thôi. Dù sao chăng nữa, tôi vẫn dùng hết sức bình sinh cắt đôi nó ra. Mới đầu tôi thấy đao quang có hơn chùn lại khi chạm vào thân cột, nhưng sau khi tôi dùng nhiều sức hơn, sức chùn kia biến mất và biển báo dừng xe buýt bị xẻ làm đôi.

“Vương Tử, cậu…” Tiểu Long Nữ ngạc nhiên kêu lên.

“Thế nào? Tôi lợi hại lắm phải không?” Tôi hưng phấn trùng trùng quay đầu lại hỏi, “Bổ một phát đã đánh chết tươi con quái tầng 5 rồi nhé.”

“… Ý cậu là cái biển báo dừng xe buýt đó là rô bốt tầng 5 hả?” Tiểu Long Nữ nhấc hai nửa tấm biển báo lên rồi không thèm để ý ném đi. Cô nói, “Nếu thứ này cũng tính là rô bốt, thì tôi xây quách thêm cái tầng sáu rồi cho cái lò nướng bánh mì ở nhà tới canh chừng cũng được.”

Tôi nhìn thứ Tiểu Long Nữ vừa ném đi. Một nửa là cột kim loại dài, nửa còn lại là một tấm biển kim loại tròn. Thứ này nhất định không phải là gì khác ngoài biển báo dừng xe buýt rồi.

“Đợi một chút,” Tôi nói, nhận thấy có chữ viết trên tấm biển kim loại tròn. Không phải là tên của trạm xe buýt hay tuyến xe buýt đi qua được viết trên đó. Thay vào đó, là câu này, “Trò chơi chiến đấu vui chứ? Ta hi vọng Vương Tử không bị thương.”

Tôi ngây ra nhìn lâu thật lâu. Tôi dùng da đầu nghĩ cũng biết đây là lời nhắn Chúa Tể Sinh Mệnh gửi cho tôi. Tuy nhiên, viết thế này là có ý quái quỷ gì?

“Chúng ta bị lừa rồi!” Mặt Trác ca ca vô cùng, vô cùng lạnh lẽo. Anh nói, “Đây không phải căn cứ địa của Long Điển, đây là chỗ giả.”

“Không thể nào!” Tiểu Long Nữ cãi lại, “Hòn đảo này nhất định là căn cứ địa của Long Điển. Dương Quang và tôi đã xác nhận đi xác nhận lại rồi.”

“Đừng kích động, Tiểu Long Nữ. Tà Linh chỉ nói chỗ này là giả, chứ không bảo cả hòn đảo là giả.” Nam Cung Túy bình tĩnh phân tích tình hình.

“Quả nhiên có vấn đề,” Lãnh Hồ thở dài.

Trác ca ca bực mình thấy rõ vỗ trán mấy lần, “Chúng ta đáng ra phải biết là từ lúc Chúa Tể Sinh Mệnh trả Dương Quang và Kenshin cho chúng ta, hắn ta đã cảnh giác với bọn họ rồi.”

“Phải làm sao bây giờ? Làm sao tìm được bọn họ bây giờ?” Tiểu Long Nữ thất vọng đến độ ngồi sụp xuống sàn. Cô nói, “Không có ngôi nhà nào phía trên hòn đảo này, căn cứ của Long Điển nhất định ở dưới mặt đất. Bây giờ dù có đào quên ăn quên ngủ cũng mất hàng tháng hàng năm mới đào ra anh ấy.”

Tôi cau mày nghi hoặc hỏi, “Tiểu Long Nữ, không phải có thứ gọi là máy dò kim loại sao?” Tôi hình như còn nhớ mình từng đọc thấy thứ gì từa tựa đó trong tiểu thuyết phiêu lưu.

“Đúng rồi!” Tiểu Long Nữ nhảy chồm lên, nhưng lại bắt đầu điên cuồng vò đầu bứt tóc, “Tôi không mang theo! Tôi không chuẩn bị máy dò kim loại. Trời ơi! Sao mình ngu thế nhỉ? Nếu có máy dò kim loại, chúng ta có thể lập tức biết được chỗ của Long Điển rồi. Phòng thí nghiệm của anh ấy nhất định là có kim loại!”

“Hừ, không cần máy dò kim loại. Tôi đã biết Long Điển đang ở đâu rồi,” Vô Tình vốn im lặng nãy giờ, đột nhiên nói. Không chỉ vậy, ngay thời khắc nó mở miệng, mọi người đều chấn động.

“Anh ấy ở đâu?” Tiểu Long Nữ chảy chồm chồm lên và lao về phía Dương Danh. Cô nàng tóm lấy vai nó mà lắc lấy lắc để hỏi, “Mau nói cho chúng tôi!”

“Hắn ta ở chỗ chúng ta không thể tìm ra, cho dù có dùng máy dò kim loại chăng nữa.” Dương Danh cười thần bí rồi hít một hơi sâu xong mới nói, “Sân bay!”

“A!” Nam Cung Túy ngạc nhiên kêu lên, “Đúng rồi, sân bay vốn đã rất nhiều kim loại rồi. Cho dù chúng ta có mang theo máy dò kim loại, chúng ta cũng sẽ nghĩ rằng chỉ là dò được kim loại trong sân bay, chứ không phải căn cứ địa của Long Điển.”

“Vậy có nghĩa là mới nãy chúng ta vừa đứng ngay phía trên chỗ của Long Điển, nhưng chúng ta lại không nhận ra?” Tiểu Long Nữ lẩm bẩm một mình.

“Đám rô bốt bất tài kia chỉ để trì hoãn chúng ta,” Lãnh Hồ kết luận.

Mọi người đều có vẻ rất bực mình, tôi cũng không khỏi khó chịu vì thất bại này. Tuy nhiên, Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn đang đợi tôi cứu anh ấy. Tôi dằn hết cảm xúc xuống và kiên định nói, “Đi thôi. Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi.”

Nghe vậy, sĩ khí của mọi người lại tăng lên và chúng tôi vội vàng không ngưng nghỉ chạy về phía sân bay.

~*~

Sau khi nghe kể chúng tôi đã bị lừa thế nào, Kenshin chỉ thản nhiên nói, “Cũng không ngoài dự đoán. Khả năng của Chúa Tể Sinh Mệnh trên cơ cả tôi lẫn Dương Quang, còn Long Điển cũng là nhân tài hiếm gặp trong loài người. Mọi người thất bại là khó tránh.”

“Làm sao vào trong bây giờ?” Mọi người đều nhìn quanh quất tìm lối vào căn cứ, nhưng cố bao nhiêu cũng bằng không. Không cần biết chúng tôi nhìn cách mấy, chỗ này vẫn có vẻ chỉ là một sân bay hết sức bình thường. Sân bay hình lục giác đều, có rào kim loại kín xung quanh. Còn có cả một tấm biển với dòng chữ “Nguy hiểm! Người sống chớ vào” viết phía trên nữa.

“Muốn hỏi ý kiến Du không?” Kenshin nhàn nhạt hỏi khi nhìn thấy chúng tôi rũ đầu bối rối.

“Anh liên lạc với Du được chứ?” Tôi tràn trề hi vọng hỏi. Dù sao thì Du cũng là thiên tài IQ 200 mà. Có lẽ anh có cách nào đấu trí được với Long Điển.

“Không cần liên lạc với anh ta.” Kenshin nói một câu rất kì quái.

“Không cần liên lạc?” Câu hỏi này vừa thốt ra khỏi miệng tôi, một người khiến tôi không thể nào tin nổi bước ra khỏi phi thuyền. Còn phải nói là ai nữa sao? Đương nhiên là Du rồi!

Trước vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Du trang bị toàn thân tỏ vẻ ngượng ngùng ra mặt. Anh lắp bắp giải thích, “Xin, xin lỗi, cũng bởi muốn đi cùng Vương Tử, tôi đã trốn vào trong phi thuyền sẵn một ngày trước. Phòng động cơ đủ rộng để một người trốn vào được…”

Tôi không nhịn được mắng, “Thầy đúng là đồ ngốc. Thầy còn dám ở lại sân bay, chỗ gần Long Điển nhất một mình nữa chứ.” Nếu Long Điển có ý muốn đưa phi thuyền xuống căn cứ địa của hắn, thì Du tuyệt đối không thể tránh khỏi bị Chúa Tể Sinh Mệnh phát hiện ra.

“Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn… theo em tới đây. Nếu tôi làm thêm gì nữa, tôi sẽ thành gánh nặng mất,” Du nói. Càng nói ánh mắt anh càng tăm tối, giọng anh càng yếu đi.

“Thôi, thầy còn sống sót toàn thây thế này là tốt lắm rồi.” Tôi nói. Tôi không thể nhẫn tâm trách Du nổi nữa. Dù sao, anh cũng chỉ là muốn theo tôi thôi.

“Du, mau nói cho chúng tôi biết, làm cách nào vào trong căn cứ của Long Điển?” Tiểu Long Nữ cuối cùng nhịn không nổi nữa, vội vội vàng vàng ép hỏi Du.

Du thấp giọng lẩm bẩm một mình, sau đó đi tới tấm biển kim loại rồi nói, “Người sống chớ vào? Thú vị đây. Tiểu Long Nữ, Dương Quang đang ở trong máy tính bảng của cô phải không?”

Tiểu Long Nữ luống cuống gật đầu.

“Dương Quang, cậu xem thử có thể xâm nhập vào tấm biển này không,” Du nói, mỉm cười thần bí. “Nếu tôi đoán không lầm, lí do người sống không vào được là bởi chỉ có NPC mới có thể tới gần tấm biển này.”

“Được, tôi sẽ thử,” Dương Quang nói. Sau đó, cậu ngừng một lúc. Chỉ sau hai giây, cậu đã vui vẻ reo lên, “Được rồi, có một trí tuệ nhân tạo trong tấm biển báo. Tôi đã mở được lối vào rồi.”

Nhanh hơn chớp mắt, toàn bộ mặt nền xi măng hình lục giác bắt đầu hạ xuống. Sau khi tôi hoàn hồn khỏi cơn sốc điếng bao đầu, tôi lập tức rút đao quang ra thủ thế. Ai mà biết có bao nhiêu rô bốt ở dưới đó chứ?

“Cửa mở rồi, cửa mở rồi!” Một vài giọng hoảng hốt vang lên, như thể quá vui mừng vì được cứu.

Những giọng này nghe có vẻ không giống tiếng rô bốt, nhưng cẩn thận vẫn là trên hết. Tôi kéo Du ra đằng sau tôi và dặn anh, “Du, thầy không giỏi chiến đấu, thầy phải đứng sau em càng sát càng tốt.”

“Được,” Du vừa có chút vui vẻ vừa có chút buồn rầu nói, vui vì được người mình yêu săn sóc, nhưng cũng buồn bởi phải để người con gái anh yêu bảo vệ anh.

Sàn lục giác cuối cùng cũng hạ xuống nền. Tình huống hiện tại có thể tạm miêu tả là có khoảng hai mươi “người” đang vừa mong chờ vừa sợ sệt nhìn chúng tôi, khiến chúng tôi mù mờ hết cả, thắc mắc không biết có chuyện gì xảy ra. Bọn họ là rô bốt ư?

“Các người là rô bốt ư?” Một người bên đó hỏi, đầu tiên kinh ngạc, sau lại sợ hãi.

“Không, đương nhiên không phải,” Tôi bàng hoàng đáp, “Chúng tôi hoàn toàn là con người.”

“Tốt quá rồi!” Bọn họ bắt đầu vui mừng ôm chầm lấy nhau. Một trong số họ nói, “Có phải các người tới giải cứu chúng tôi không?” Có phải cuối cùng chính phủ cũng tìm ra cách khống chế được ‘hắn’ không?”

Tôi đầy nghi ngờ hỏi lại, “Rốt cuộc các người là ai?”

“Là những người tài giỏi nhất trên thế giới,” Trác ca ca đột nhiên nói. Anh tiến lên phía trước một ông lão có bộ râu bạc trắng. Đôi mắt ông lão kinh ngạc tới muốn bắn ra ngoài.

“Giáo sư, con đang rất lo cho an nguy của thầy. Có vẻ thầy vẫn ổn,” Trác ca ca nói khi cầm lấy tay ông lão râu bạc, khuôn mặt đầy xúc động.

“Linh Bân? Sao con lại ở đây?” Ông lão râu bạc ngạc nhiên tới độ lắp bắp.

“Con có chút chuyện phải làm,” Trác ca ca mỉm cười nói, “Nhưng giáo sư, tại sao mọi người lại được đi lại tự do dưới này? Long Điển không kiểm soát động tĩnh của mọi người sao?”

Ông lão râu bạc lắc đầu, nói, “Lúc trước hắn liên tục đe dọa chúng ta, nói hắn sẽ phóng vũ khí hạt nhân phá hủy thế giới, trừ phi chúng ta chịu giúp hắn. Vậy nên, chúng ta không còn cách nào, đành tạo một cơ thể nhân tạo hoàn chỉnh cho hắn. Hơn nữa, chúng ta cũng tiến hành một ca phẫu thuật não kì quái cho hắn.”

“Mọi người có nhân cơ hội đó giết luôn anh ta khi đang phẫu thuật không?” Tiểu Long Nữ lo lắng hỏi.

“Đương nhiên là không!” Một bác sĩ mặc áo bờ-lu trắng hét lên. “Hắn nói hắn đã đặt sẵn thời gian phóng vũ khí hạt nhân, nếu ca phẫu thuật thất bại, hắn không sống được, thì không ai có thể ngăn nổi nữa.” Mặt vị bác sĩ này tái tới độ cắt không còn giọt máu. Ông ta nói tếp, “Đây là lần đầu tôi nghe tới kiểu phẫu thuật đó. Tôi vốn không mong đợi là làm được … Cũng may tới chót lại thành công.”

“Trời ơi, kẻ điên đó còn dám đòi cả thế giới chôn cùng hắn,” Ông lão râu bạc nói, không khỏi run rẩy khi nghĩ tới đó.

Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy như bị sét đánh trúng người. Ca phẫu thuật đã thành công? Chẳng phải chuyện đó có nghĩa là Chúa Tể Sinh Mệnh đã… biến mất rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK