Nhưng sau này, nhờ may mắn, một thành viên của Crimson Wings đã tìm thấy một tài liệu ngắn về ông trong một thư viện tư nhân.
“Có vẻ như có một vài bí mật liên quan đến nhà Vua”
“Có lẽ vậy. Hãy tìm hiểu thêm nào”
Kể từ đó, các thành viên của hội bắt đầu điều tra. Họ đã hỏi các NPC về lịch sử và tìm kiếm bất cứ thông tin nào mà đề cập đến nhà vua trong khoảng thời gian ông ta sống.
Mặc dù họ không kỳ vọng quá nhiều vào việc dễ dàng có thể tìm thấy điều gì đó vì đây là một nhiệm vụ cấp cao.
Trong lúc điều tra, một trong những thành viên của guild đã tìm đến vương quốc Mersel xa xôi, nơi anh ta diện kiến Count Kresse, một nhà thông thái nổi tiếng thông minh nhưng lại vô cùng keo kiệt. Anh ta nhận được một ủy thác từ nhà thông thái:
“Đức vua Belsos có rất nhiều báu vật. Và thứ giá trị nhất trong số chúng là Black Fluit (sáo đen) được làm từ một cái sừng. Nếu bạn có thể tìm thấy và mang nó về cho tôi, tôi sẽ thưởng cho bạn vô cùng hậu hĩnh. Nhưng hãy chắc chắn một điều, chỉ những người thực sự đáng tin cậy mới biết về thỏa thuận này”
Nhiệm vụ mới: Bóng ma của nhà Vua trở lại
Một đức Vua vĩ đại, người đã từng chinh phục rất nhiều vùng đất, và giờ đang chìm vào giấc ngủ trong bóng tối sâu thẳm. Lúc trước, khi mà quyền lực của ông là tuyệt đối, ông đã chiếm được rất nhiều của cải và giờ đây, ngôi mộ nơi ông yên nghỉ đầy ắp những vàng bạc châu báu và các item quí hiếm khác. Nhưng mặc dù kho báu vô cùng giá trị, không một ai có đủ dũng cảm để có thể đến chiếm kho báu đó.
Nếu bạn tìm được ống sáo làm bằng sừng trong ngôi mộ và mang nó về cho Count Kress, bạn sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh.
Độ khó: A
Phần thưởng:
Kho báu trong lăng mộ của nhà Vua.
Hạn chế:
Không thể sử dụng bất cứ phép thuật nào trong khu di tích.
Thông thường những người chơi sẽ nhận được một nhiệm vụ tìm một item đặc biệt nào đó trong khi đi săn hay trò chuyện với 1 NPC nào đó. Hầu hết là được yêu cầu tìm item, nhiệm vụ bảo vệ hoặc đánh đuổi quái vật ra khỏi một khu vực.
Tuy nhiên, nhờ may mắn và kiên nhẫn điều tra lâu dài, guild Crimson Wings đã tìm thấy một nhiệm vụ ẩn với độ khó cấp A.
“Đây rồi! Đây chính là di tích Hầm Mộ Hoàng Gia”
Họ đã tìm thấy vị trí của khu di tích và thậm chí còn tìm thấy item bên trong. Cả guild ăn mừng thành công của họ nhưng vẫn không quên cẩn thận bảo vệ bí mật.
“Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu guild Hermes có được BadRay? Nếu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta sẽ thay đổi tất cả mọi thứ”
Teros, chủ guild Crimson Wingthực hiện một bài phát biểu ngắn.
Lúc trò chơi mới mở cửa, các guild xuất hiện nhiều như nấm sau mưa. Nhưng giờ, tình hình đã ổn định trở lại và sự cạnh tranh diễn ra mạnh mẽ giữa vài chục guild lớn mạnh nhất trò chơi.
Nhưng về sau, mọi thứ thay dổi dần. Các guild bắt đầu đủ lớn mạnh để đứng lên đòi quyền kiểm soát toàn bộ vương quốc. Điều này có nghĩa là khoảng thời gian yên bình đã đến hồi kết.
Đây chính là lý do tại sao, các guild cố gắng có được càng nhiều sức mạnh càng tốt trước khi cuộc chiến vương quyền diễn ra. Sức mạnh dựa trên những vật phẩm quý hiếm, cấp độ cao. Và tất cả những thứ này có được nhờ các nhiệm vụ khó.
Guild Crimson Wings đã triệu tập tất cả những người chơi có lv cao của họ, 200 người chơi có level trên 330. Họ còn thuê thêm 50 người khác có lv trên 350 từ hội Dark Gamer.
Và họ đã có một đội hình vô cùng mạnh mẽ với 250 người chơi. Một khi nhiệm vụ này thất bại, guild Crimson Wings bị tổn thất 60% sức mạnh trong vòng 4 ngày trong Royal Road. Trong trường hợp đó, các guild khác sẽ thừa nước đục thả câu và tấn công những lâu đài của guild Crimson Wings.
Vì lý do an toàn, các thành viên của guild Crimson Wings đã dùng mọi biện pháp có thể để ngăn chặn không cho bất kỳ thông tin nào lọt ra ngoài. Cả kể những người chơi mà họ thuê, không ai trong số họ biết mình đi đâu và khi nào khởi hành.
Vào ngày hẹn, họ tập trung tại khu di tích bỏ hoang, ẩn sâu trong trung tâm của lục địa Versailles.
“Chúng ta sẽ đào một lối đi vào bên trong di tích. Như các bạn đã biết, đây là một nhiệm vụ cấp A. Vì thế nên hãy cẩn thận, đừng để bị về thành dưỡng sức, mỗi cái chết sẽ là mất mát to lớn đối với guild của chúng ta. Gale”
“Vâng, thưa chủ guild”
“Cậu sẽ dẫn đầu nhóm tìm kiếm”
“Ok, để đấy cho tôi”
Gale cảm thấy vô cùng tự hào khi được phân công làm một nhiệm vụ quan trọng – trinh sát.
Nhóm tìm kiếm gồm vài chục người chơi là class Thief (kẻ trộm), nhiệm vụ của họ là phát hiện các cạm bẫy và quái vật dọc theo đường đi, lực lượng chính đi phía sau, do bang chủ dẫn đầu.
Họ đã bắt đầu từ từ khám phá khu di tích. Từng bước một, những người chơi vượt qua khu tàn tích. Những Thief đi trước, tiếp theo là Warrior (chiến binh) và các Priest (linh mục) sẽ đi cuối cùng.
Mặc dù, các Priest sẽ không thể sử dụng các phép thuật để hồi máu vì hạn chế của nhiệm vụ, nhưng họ vẫn có thể hữu ích trong những tình huống quan trọng, hoặc kéo những binh lính bị thương ra khỏi khu vực nguy hiểm.
“Cẩn thận!”
“Đừng để sót bất cứ điều gì!”
Khu di tích là nơi sinh sống của những con quái vật nguy hiểm với móng vuốt sắc nhọn và đầy rẫy những cạm bẫy chết người được ngụy trang vô cùng khéo léo. Những cạm bẫy chỉ cách nhau vài mét và liên kết với nhau tạo thành một hệ thống bẫy. Ngay cả một người chơi có level 300, nếu vô tình đạp phải bẫy cũng phải chết sau vài phút ngắn ngủi.
Nếu những cạm bẫy như vậy được thiết kế ở trong những hầm ngục bình thường thì sẽ có rất ít người chơi bị mắc bẫy. Tuy nhiên, nếu không dính bẫy thì vẫn còn những con quái vật, chúng có level khá cao và không dễ đối phó.
Một số lính đánh thuê từ tổ chức Dark Gamer, những người đi trước trinh sát đã bị chết vì rơi vào những cạm bẫy. Giờ đây, guild đã mất 30 người.
“Chúng ta không thể bỏ cuộc! Tổn thất của chúng ta là không nhỏ, nhưng nếu chúng ta rút lui bây giờ, tất cả những việc làm hôm nay sẽ tiêu tan và cái chết của đồng đội chúng ta sẽ trở nên vô ích”
Teros khuyến khích tinh thần những người còn lại và họ tiếp tục tiến vào sâu bên trong mặc dù đã có nhiều tổn thất. Một số người chơi muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng họ bị ràng buộc bởi hợp đồng. Bên cạnh đó, họ vẫn sẽ được thanh toán tiền công nếu bị chết.
Khi các người chơi tiến gần vào nội điện của di tích, họ hết sức ngạc nhiên. Lối vào di tích hoàng gia dường như vừa mới bị chặn lại. Và rõ ràng là cánh cửa đã bị phù phép bằng một hình vẽ con bò cạp màu đỏ và những chữ viết bằng một ngôn ngữ không thể hiểu được.
Phía trước cánh cửa là một bàn thờ nhỏ bằng đá.
“Có ai đọc được dòng chữ viết trên cánh cửa không?”
Đáp lại câu hỏi của Teros, các Mage và Priest tiến lại gần cánh cửa. Họ biết nhiều ngôn ngữ cổ đại khác nhau, hay những biểu tượng của thánh. Nhưng những thứ trên cánh cửa không thuộc những loại trên.
May thay, một trong những pháp sư tốt nhất của Crimson Wings, Shavron nhận ra chúng.
“Đó là kiểu chữ của Varon”
“Vậy chúng khác những ngôn ngữ của Mage ở điểm nào?”
“Chúng là những chữ viết cổ xưa. Và chúng thường được sử dụng bởi các Shaman hơn là các Mage”
“Đúng vậy. Và để nhằm mục đích mã hóa, một vài ký tự đã được thay đổi. Tôi chỉ vô tình học nó và không nghĩ rằng nó sẽ có ích”
“Được rồi, mau đọc đi”
Sharon cẩn thận xem xét các ký tự trên cánh cửa.
“Lối vào Hoàng Lăng sẽ mở ra cho những người cho thấy sự tôn trọng thật sự. Trong toàn bộ cuộc đời, nhà vua yêu thích và tôn sùng bọ cạp, và chỉ có duy nhất người nào có thể mang đến 7 bức tượng bọ cạp mới có thể mở cửa và vào bên trong ngôi mộ”
Đó phải là lý do tại sao ở phía trước ngôi mộ có 7 bệ đá nhỏ với 7 viên ngọc đỏ.
“Những bức tượng ư?”
Tất cả mọi người cảm thấy bối rối.
Cũng giống như những người khác, Teros bị choáng váng một lúc nhưng sau đó anh nhanh chóng lấy lại tinh thần và gửi một tin nhắn đến toàn thể các thành viên trong guild, điều đó có nghĩa là không chỉ có những người đang tham gia vào nhiệm vụ hiện tại có thể biết, mà cả những thành viên còn lại khác của guild cũng biết, và tin nhắn cũng sẽ lan truyền trên toàn bộ lục địa và các vương quốc.
“Một nhà điêu khắc. Tìm một nhà điêu khắc, người có thể làm ra những bức tượng bọ cạp”
***
Vào một buổi sáng ấm áp và tràn ngập ánh nắng, một nhóm người chơi rời khỏi Serabourg qua cửa phía đông.
“Wow! Tuyệt quá đê!”
“Nhìn kìa! Họ có cả Pluto và cả Haisyns nữa”
“Và chỉ huy của họ là Oberon!”
“Tuyệt thật! Chắc họ đang trên đường đi tới Vùng đất Despair một lần nữa”
Những người chơi đang đi săn ở xung quanh khu vực Serabourg không thể giấu nổi sự ngưỡng mộ của họ với những người đang đi qua. Việc có thể tham gia vào những chuyến phiêu lưu nguy hiểm là giấc mơ của họ vào lúc này.
“Tôi ghen tỵ quá! Khi nào chúng ta mới có thể thực hiện được một cuộc hành trình như vậy nhỉ?”
“Không phải chuyện một sớm một chiều. Đi thôi, chúng ta phải đi săn nhiều hơn nữa, nếu chúng ta tăng cấp có thể chúng ta sẽ được tham gia cùng họ. Họ chỉ chấp nhận những người chơi có level cao hơn 250 mà thôi”
“Eh?! Thật à?! Có lẽ đang có rất nhiều người chơi như vậy ở những vương quốc ở trung tâm, nhưng 100 người chắc chỉ có 1 người thôi”
“Đó là lý do tại sao họ là những con người ưu tú”
Cả nhóm đã gây ra một sự phấn khích cho những người chơi khác trong suốt hành trình mà họ đi qua. Họ cùng nhau diễu hành, gật đầu chào với niềm tự hào với những người chơi khác, những người đang nhìn họ với sự ngưỡng mộ và tôn kính.
Ngay khi đặt chân đến biên giới phía Đông của vương quốc, người chỉ huy đã ra lệnh cho họ dừng lại.
“Các bạn đã chuẩn bị kỹ càng trong thành phố rồi, nhưng tôi vẫn phải yêu cầu mọi người một lần nữa, hãy kiểm tra lại vũ khí và trang bị của các bạn”
Oberon ngồi trên mặt đất và bắt đầu kiểm tra trang thiết bị của mình.
Thông thường, vị trí chỉ huy được đảm nhận bởi một chiến binh có thuộc tính Leadership (lãnh đạo) cao. Chiến đấu dưới sự chỉ huy của một người như vậy, các thành viên trong đội sẽ nhận được nhiều exp hơn một chút và các chỉ số thì tăng nhẹ.
Đi săn ở vùng đất Despair chưa bao giờ là điều dễ dàng, vì thế các chiến binh thiện chiến giàu kinh nghiệm nhất và nổi tiếng nhất đã được lựa chọn để dẫn dắt cuộc đi săn, Oberon.
“Tất cả đều tốt”
“Tôi đã hoàn thành việc chuẩn bị”
Sau khi chờ đợi mỗi thành viên trong tổ đội báo cáo, Oberon gật đầu đồng ý và ra lệnh cho mọi người di chuyển ra ngoài.
Ở gần biên giới phía đông của vương quốc Rosenheim, một bức tường cao đã được xây lên để ngăn chặn những con quái vật sống ở bên kia vương quốc xâm nhập. Và để có thể tiến vào vùng đất Despair, người ta phải leo lên phía trên tường thành bằng cầu thang và phải cẩn trọng đi xuống những bậc thang nhỏ ở phía bên kia bức tường.
“Wow! Không ngờ lại có một nơi như thế này…”
“Đúng vậy! Phong cảnh thật ngoạn mục”
Những người chơi mà lần đầu tiên tham gia vào tổ đội đi săn này, gương mặt của họ sáng lên niềm vui thích thú.
Còn với Oberon, Pluto và Haisyns họ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
“Đi thôi, một chút nữa mọi người sẽ còn được nhìn thấy một thứ thậm chí còn ngoạn mục hơn thế…”
Ba người họ là những người có kinh nghiệm nhiều nhất, trước đó họ đã từng rời khỏi vương quốc 5 lần và họ biết rõ những gì đang chờ đợi phía trước.
Tổ đội đi xuống và ngày càng đi xa khỏi bức tường. Ngay sau đó, họ bị tấn công bởi một bầy sói. Lũ Soulless Wolf có level chỉ dưới 200, và số lượng bọn chúng thì chỉ hơn 100,nhanh chóng tiếp cận con mồi của chúng - những người chơi.
Soulless Wolf
Bình tĩnh nhìn lũ sói, Oberon ra lệnh:
“Các cậu đứng ngây người ra đấy làm gì nữa? Đây mới chỉ là khởi đầu! Các Mage, tấn công!”
“Fire Ball” (Hỏa cầu)
“Wind Blades!” (Phong kiếm)
“Blessing!”
Một vài người trong tổng số 30 người của tổ đội ngay lập tức bắt đầu sử dụng phép thuật. Liên hoàn các nguyên tố phép thuật bắn vào lũ sói, đốt cháy, cắt, bùng nổ nhiều con quái vật cùng lúc.
“Guaaaaaaah!”
Người chỉ huy căng phổi hét lên. Tiếng hét này cũng gần giống như kỹ năng Lion’s Roar, nhưng thay vì tăng Fighting Spirit thì nó sẽ nâng Vitality và Stamina của những người chơi đứng gần.
“Các Mage, nhắm vào lũ quái ở hai bên cạnh và ở phía đằng xa! Các Warrior, tấn công!”
Tất cả các Warrior và Paladin tay nắm chặt những thanh kiếm và chùy của mình lao vào cuộc chiến, với Obero dẫn đầu.
“Bọn chúng có độc! Cẩn thận, đừng để bị cắn trúng! Mỗi người hãy tự kiểm soát máu và mana, hãy lùi về phía các Mage và Priest khi cần thiết. Nếu mà chết thì là do lỗi của các bạn đấy”
Oberon tiếp tục ra lệnh.
Cuộc chiến nguy hiểm đã bắt đầu. Những con quái vật tấn công từ mọi hướng. Các Warrior cố gắng không để bất kỳ con quái vật nào có thể đến gần các Mage và giúp cho các Mage không chết bởi các cuộc tấn công bất ngờ cùng lúc. Chùy và kiếm liên tục nện vào lũ sói với một uy lực chết người, các Priest hét lên những lời cầu nguyện hồi máu; các Mage thì liên tục bắn phép thuật. Chỉ trong vài phút tiếp theo, tổ đội đã đẩy lùi được những đợt tấn công liên tục.
Cuối cùng, khi số lượng sói bị tiêu diệt quá một nửa, những con quái vật đã vội vã chạy trốn và biến mất một cách nhanh chóng như lúc chúng xuất hiện.
“Hoan hô! Thắng rồi!” – Những lời cổ vũ tinh thần của những người mới.
“Vừa mới tiến vào đã gặp những con quái thế này rồi, vậy những thứ đang chờ đợi chúng ta phía trước còn đến mức nào nữa?” – một người khác hỏi.
Nhưng không có câu trả lời. Oberon chỉ bình thản nhìn họ và nói:
“Cảm ơn vì các bạn đã làm tốt. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi một chút để các Mage hồi phục lại mana”
Sau trận chiến quyết liệt, tổ đội đã quyết định nghỉ ngơi ngay trên chiến trường. Một số người chơi thì đang đi thu lượm lại chiến lợi phẩm rơi ra từ những con sói bị giết.
“Chúng ta làm gì với số da sói này nhỉ?”
“Ừ, còn cả thịt sói và răng sói nữa?”
Những người chơi mới đang nhìn vào những người đồng đội có nhiều kinh nghiệm hơn, những người đang bình thản ngồi trên mặt đất và trò chuyện nhàn nhã.
“Nếu cậu lấy hết số chiến lợi phẩm, chúng có thể trở thành gánh nặng sau này” – Pluto nói.
“Đúng, các tấm da, răng và phần còn lại chẳng có nhiều giá trị, lấy hết đi nếu các bạn muốn” – Oberon khẳng định.
Sau đó, không còn ai nhặt các chiến lợi phẩm nữa, những người chơi đã trót lấy thì vứt hết ra dưới ánh mắt phê bình từ những người có nhiều kinh nghiệm hơn.
“Chắc phải có thứ gì đó có giá trị đang chờ đợi chúng ta ở phía trước và đống rác này chỉ làm chật hòm đồ thôi”
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục lại, họ tiếp tục cuộc hành trình tiến vào vùng đất Despair.
“Hãy đề cao cảnh giác, các bạn phải hiểu rõ những gì đang chờ đợi chúng ta trước mắt. Hỗ trợ lẫn nhau và sẽ không ai phải chết cả”
Tổ đội mới chỉ đi được khoảng 100 m từ chỗ nghỉ của họ, thì bất thình lình một chấm đen xuất hiện từ phía xa. Nó trở lên to dần và tiến đến với một tốc độ đáng kinh ngạc!
Các Archer đã phát hiện ra nó đầu tiên, những người có thị lực sắc bén.
“Quái vật!”
“Giữ nguyên đội hình. Quái vật sắp tấn công”
Giống như lần tấn công trước, những người chơi ngay chóng tạo thành một đội hình chiến thuật, các Mage và Priest đứng sau lưng các Warrior. Các Mage chuẩn bị phép thuật, các Priest cũng sẵn sàng ban phước, những Thief đã rút dao găm ra khỏi vỏ và phục kích hai bên sườn của tổ đội. Tất cả mọi người đã sẵn sàng cho một cuộc chiến mới.
Cuối cùng con quái vật đồ sộ đã tiếp cận đủ gần để có thể nhìn rõ.
“Cái đéo gì… Đó là một con Orc”
“Một con Orc rất gầy gò…”
Một con Orc khá nhỏ, và chỉ còn da bọc xương, mặc trên người quần áo trông như một đống rẻ rách và bẩn thỉu nhanh chóng áp sát.
"Chwiik!"
Tap-tap-tap...
"Chwiik!"
Cứ mỗi ba bước con Orc lại phát ra một tiếng ồn lớn, tiếng va chạm leng keng liên tục của chiếc ba-lô lớn trên lưng nó.
“Chưa từng có bất cứ con Orc nào ở đây trước đây…”
“Nhưng con Orc này đến từ đâu vậy?”
“Nhìn những đồ đạc mà nó mang theo này?”
Nhìn giống như con Orc nhỏ này đã quyết định thực hiện một hành trình hoặc đi đến một nơi nào đó với tất cả đồ đạc của mình.
Không một ai trong tổ đội từng chứng kiến một điều tương tự như vậy. Trong khi họ còn đứng ngây người không hiểu vì sao, và đoán về những gì sắp xảy ra, thì con Orc đã tiến đủ gần để có thể nhìn rõ khuôn mặt của nó.
Trông nó rất mệt mỏi, nhưng ánh mắt hiện rõ sự quyết tâm mãnh liệt.
“Chwiiik!”
Con quái vật hét lên hai lần và sau đó đi qua tổ đội trong một vòng cung rộng, không chậm một giây. Không ai biết lý do nó làm thế, tất cả mọi ngưởi cảm thấy thông cảm cho con Orc, nhìn con Orc di chuyển một cách khổ sở, như là vác cả một ngọn núi trên vai.
Và sau đó mắt nó sáng lên, nó chạy nhanh đến chỗ mà những người chơi trong tổ đội vứt các loot của trận chiến vừa rồi ra. Nó chạy nhanh đến đó và bắt đầu dò dẫm xung quanh.
“Nó đang làm gì thế?”
“Tôi không biết. Trông nó lạ quá”
“Có vẻ như nó đã hóa điên”
Các thành viên của tổ đội vẫn đứng ngây người nhìn chằm chằm vào con Orc lạ. Nó vẫn tiếp tục lục lọi tìm đồ trên chiến trường cũ. Và bất cứ chỗ nào nó đi qua, các item đều biến mất. Tay phải nó lấy răng và các tấm da, tay trái thì cầm thịt sói.
Đột nhiên đôi mắt nó lóe sáng, giống như thể một người sắp chết đói đã tìm được thức ăn. Nó tìm thấy 3 đồng bạc.
“Chwi-i-ik!”
Sau khi bất ngờ nhặt được tiền, con Orc tiếp tục chạy về phía vương quốc Rosenheim với nụ cười mãn nguyện trên mặt.
***
“Sắp đến rồi” – Weed đang lẩm bẩm một mình.
Dĩ nhiên, con Orc đó chính là cậu.
Sau khi biến thành Karichwi cậu đã chạy qua vùng đất Despair. Nhưng trước tiên, cậu đến thăm ngọn núi gần nhất nơi ở của những người lưu vong.
Sau một hồi thuyết phục, tất cả bọn họ đều đồng ý tham gia vào cuộc chiến chống lại đội quân undead.
“Chúng tôi không thích lũ Orc, nhưng nếu là bọn undead thì sẽ chẳng ai có cơ may sống sót. Chúng tôi sẽ tham gia cuộc chiến chỉ để bảo vệ quê hương mới của chúng tôi” – người thợ rèn ở ngôi làng đầu tiên nói và sau đó triệu tập rất nhiều chiến binh. Sau đó họ cùng nhau đi đến dãy núi Yuroki.
Sau đó, những điều tượng tự lặp lại ở những ngôi làng khác.
Nói chung không quá khó trong việc thuyết phục họ tham gia vào lực lượng chống lại đội quân undead, vấn đề khó hơn là việc di chuyển. Vì các ngôi làng nằm rải rác khắp vùng đất Despair, nên Weed phải đi đến từng nơi một.
‘Hùng hục như trâu húc mả vậy’
Weed đã chạy bằng tất cả sức lực của cậu trong suốt thời gian qua dưới một áp lực nặng nề. Ngay cả đối với những người đã được huấn luyện để làm việc nặng thì cũng sẽ cảm thấy đây là một thách thức khó khăn, và Weed lại biến thành một con Orc nhỏ. Hơn nữa, số đồ đạc trên lưng cậu quá nặng, bao gồm một cái ba lô,với các item nhỏ nhưng bức tượng Orc thì quá nặng. Vì thế, di chuyển nhiều khiến cậu không còn cảm giác của đôi chân nữa.
Những ngày đầu mọi chuyện đều suôn sẻ. Cậu vẫn rất khỏe và chạy một cách vui vẻ. Cậu phải tránh những con quái vật nguy hiểm nếu không rất có thể sẽ chết và bị tổn thất. Một cuộc đua thú vị với thần chết của Weed.
Vùng đất Despair là một trong 10 vùng đất nguy hiểm nhất của trò chơi, mà hầu như không có bất cứ ghi chép nào về những nơi này. Không một ai biết có những con quái vật nào sống ở đó, số lượng bao nhiêu và nơi trú ngụ của chúng.
Nhưng Weed đã sở hữu một bản đồ về vùng đất này.
Chiếc bản đồ rất chính xác, có vị trí của các làng và khu vực nguy hiểm cần phải tránh. Và còn nhiều hơn thế - thông tin về mỗi chủng loại sống ở đây.
Weed đã được chỉ dẫn nên dễ dàng vượt qua những khu vực nguy hiểm và tiếp tục chạy trên cuộc hành trình của mình. Cuộc hành trình mặc dù tốn khá nhiều thời gian nhưng ít ra nó tuyệt đối an toàn.
Những người chơi khác, những người không có hiểu biết, sớm hay muộn cũng sẽ đi nhầm vào nơi nguy hiểm và chết trong trận chiến. Đó là lý do đây là một vùng đất được đồn đại là rất nguy hiểm.
Nhưng dù Weed biết đường đi, nhưng thời gian là có giới hạn. Cuộc chiến chống lại đội quân Undead sẽ diễn ra trong vòng 20 ngày nữa. Trong khoảng thời gian đó cậu phải hoàn thành tất cả các cuộc đàm phán và quay trở lại.
Khi cậu vẫn còn khỏe, cậu chạy bằng bốn chân. Con Orc gầy trơ xương, chạy nhanh như gió qua vùng đất Despair nguy hiểm.
Suốt 24 giờ một ngày Weed phải chịu một áp lực căng thẳng liên tục, cậu phải tránh những con quái vật lang thang. Cậu thậm chí còn vừa ăn vừa chạy. Kết quả là cậu đã kiệt sức và ốm.
Bạn đã kiệt sức.
Sức mạnh suy kiệt vì bạn đã không nghỉ ngơi trong một thời gian dài.
Các thuộc tính Stamina, Strength và Agility sẽ giảm.
Bạn cần được nghỉ ngơi, nếu không bạn có thể sẽ mất ý thức vì kiệt sức.
Có thể gục xuống vì kiệt sức và nằm chờ chết, móng vuốt của lũ quái vật sẽ đến xé xác cậu. Điều gì có thể lố bịch hơn thế. Cậu sẽ được ghi vào sách là người chơi Royal Road đầu tiên chết vì kiệt sức.
Sau khi đọc tin nhắn Weed vô cùng tức giận.
“Biết thế mình đã không làm việc cật lực như trâu bò đến giờ”
Trong suốt quãng thời gian này, cậu đã cố gắng làm việc đến giới hạn của bản thân. Và giờ lại nhận được một thông báo như vậy! Lúc này cậu nhớ lại toàn bộ quãng thời gian của mình tại Royal Road và hối tiếc về sự chọn lựa này và cậu hét lên.
“A-a-a-a-a-ah!”
Cơn mưa ập xuống.
Cơn mưa nặng hạt, như thể một vị thần đã đục một lỗ trên bầu trời và giờ, tất cả nước trên thế giới này đang chảy qua nó. Cơn mưa nặng hạt trên khắp vùng đất Despair. Vùng đất khô cằn bỗng căng mọng nước. Những đám cỏ từ lâu đã khô héo như được tiếp thêm sinh lực mọc lên mạnh mẽ.
Weed vẫn tiếp tục chạy.
Cơn mưa không gây quá nhiều phiền phức cho cậu, trái lại nước mưa còn làm mát cơ thể đang rất nóng vì hoạt động nhiều của cậu.
Nhưng về sau cậu vẫn chạy trong khi mưa không ngớt. Và đây trở thành bất lợi thứ hai của cậu.
“A-a-ah! A-a-a-ah! A-a-a-a-argh!”
Mưa liên tục suốt 3 ngày 3 đêm. Mặt đất trở lên lầy lội và xuất hiện những dòng chảy, cản trở con đường như những con sông nhỏ.
Weed đã phải nỗ lực để tránh chúng. Thật không may, cậu chỉ có một mình trong cuộc hành trình này nên không ai có thể giúp cậu.
Vùng đất trở thành một đầm lầy bùn lớn, điều đó làm cho chuyến hành trình trở nên gian nan hơn, nhất là đối với một con Orc chân ngắn. Phần khó chịu nhất là Weed không thể dừng lại nghỉ ngơi vì mưa liên tục không ngớt.
Thời tiết ở trong Royal Road được biết đến là có những thay đổi nhanh chóng và khắc nghiệt. Nhiều trang web về Royal Road thậm chí đã có những cuộc thảo luận để cố gắng tìm ra một quy luật của thời tiết để có thể đưa ra dự báo. Nhưng Weed đang đi qua một khu vực mà hầu như còn chưa được khám phá. Và tất nhiên, bản đồ cũng không thể dự báo thời tiết được.
“Mùa đông – Mình ghét mùa đông! Chwiik! Cả mùa hè nữa – Mình ghét mùa hè. Chỉ có mùa xuân và mùa thu là thoải mái nhất thôi” – Weed vừa đi vừa lẩm bẩm.
Weed đã gục xuống nhiều lần, nhưng không bỏ cuộc, cậu nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục đi.
Cơn mưa tiếp tục rơi không ngớt. Weed dần dần cảm thấy mệt mỏi. Cậu đã bị sốt.
“Chỉ vì kiệt sức thôi. Không sao cả”
Thời gian sắp hết, cậu cần phải nhanh hơn. Cơ thể đã đạt đến giới hạn và chắc chắn sẽ có hậu quả để lại. Tốc độ của cậu đã chậm lại, trọng lượng của chiếc ba lô thì ngày càng nặng thêm. Mắt cậu thì thâm quầng, còn khuôn mặt thì biến thành màu xanh nhạt thay vì màu xanh là cây.
Bạn bị kiệt sức nghiêm trọng.
Sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn.
Máu đang giảm dần.
Để ngăn chặn đột quỵ vì kiệt sức bạn nên nghỉ ngơi lâu dài.
Weed không cho phép bản thân gục ngã ở giữa vùng đất này. Cậu tìm kiếm trong ba lô của mình một loại thảo dược và bắt đầu nhai chúng. Cậu cố làm tất cả mọi thứ để có thể duy trì cơ thế đã quá mệt mỏi này có thể tiếp tục làm việc.
Bằng việc thúc ép bản thân, cậu đã đến vương quốc Rosenheim trong 6 ngày. Hay chính xác hơn, vào ngày thứ 7, cậu đã nhìn thấy những bức tường của Serabourg.
“Hủy bỏ Sculpture Transformation!”
Cậu hét lên rồi ngã quỵ xuống trong hình hài của con người.
Đúng là một phép lạ, cậu đã duy trì cơ thể để đến được Serabourg mà không chết. Vượt qua vùng đất Despair là việc làm nguy hiểm nhất mà cậu từng làm kể từ khi chơi Royal Road. Không chỉ vì ở đây có đầy rẫy những con quái vậy nguy hiểm, mà còn vì cậu gần chết vì kiệt sức.
Sau khi trở lại hình hài con người, Weed ngồi nghỉ trên mặt đất một lúc lâu và nhìn mơ hồ vào khoảng không trước mặt. Cơ thể cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi và giờ cậu cũng chẳng thể bắt được cơ thể mình di chuyển nữa.
Trong khi đó, những người chơi khác đi qua cậu và đi ra từ thành phố. Và hầu hết trong số họ, những bé gái đã không phớt lờ Weed!
“Quẩy lênnnnnn…”
“Hãy sống nhé chú. Đừng từ bỏ hy vọng…”
“…”
Sau đó một đồng xu nhỏ rơi xuống trước mặt Weed. Nghe như âm thanh ngọt ngào của đồng tiền. Cậu chưa từng phủ nhận cậu là một kẻ ăn xin. Vì thế, cậu lặng lẽ xếp chúng thành một đống nhỏ.
‘3 bạc 14 đồng’
Có một thời gian, khi cậu còn đi học, cậu không có gì để ăn. Có một khoản phụ cấp nhỏ của chính phủ hàng tháng, nhưng cậu dùng nó cho em gái mình. Vì vậy, cậu thường phải ăn những thứ đã hết hạn sử dụng. Đối với bất kỳ ai đã trải qua một cuộc đời như vậy, thì mỗi đồng tiền đều là một tài sản quý giá.
“Uh-oh...”
Weed cố gắng để đứng dậy. Cơ thể cậu vẫn còn rất mệt mỏi, đôi chân thì run lẩy bẩy.
Đây là khoảnh khắc mà cậu cảm thấy Royal Road đã làm rất tốt, miêu tả chân thực đến từng chi tiết nhỏ. Cậu mệt mỏi không chỉ về thể chất mà còn cả tinh thần. Chạy liên tục trong vòng 7 ngày là điều mà không phải ai cũng có thể làm được. Và nếu cậu không chạy bằng bốn chân thì chắc sẽ còn mất nhiều thời gian hơn nữa.
Weed lắc lắc đầu và chậm rãi bước về phía bức tường của thành phố. Cậu đã đồng ý gặp Mapan tại đài phun nước ở quảng trường trung tâm.
Gần đây vương quốc Rosenheim đã có nhiều người chơi hơn hẳn trước đây. Giờ đây, dân số đã không ít hơn quá nhiều so với những vương quốc ở trung tâm.
Các vương quốc láng giềng cũng nhận thấy rằng dân số của Rosenheim đang tăng lên rõ rệt. Và tất nhiên, nguyên nhân chính là bức tượng Sphynx (nhân sư) khổng lồ. Nó không chỉ có hiệu ứng hồi phục mà còn có thể giúp nâng cao các chỉ số khác. Bên cạnh đó, tác dụng của bức tượng làm những con quái vật trở lên yếu hơn và dễ dàng để săn chúng.
Dĩ nhiên là hiệu ứng này không giữ được quá lâu.
‘Khi các vương quốc khác có được tác phẩm điêu khắc của mình, các họa sĩ, nghệ sĩ và người chơi sẽ lại tản ra đến các vương quốc đó’
Bởi vì có tác phẩm điêu khắc Sphynx nên rất nhiều người chơi đã chọn điêu khắc làm nghề nghiệp của mình. Với sự xuất hiện càng ngày càng nhiều các kiệt tác cấp II và III, vương quốc Rosenheim sẽ mất đi lợi thế của họ.
“Weed, tớ ở đằng này”
Đang chìm sâu vào những suy nghĩ, Weed đã không nhận ra rằng cậu đã đi đến quảng trường trung tâm, nơi cậu hẹn với Mapan. Mapan đang vẫy tay, cố gắng gây sự chú ý về phía bạn của mình.
“Wow! Lâu quá không gặp cậu. Đây, tớ đã mang đến những gì mà cậu yêu cầu”
Đúng là một thương gia, Mapan đã chu đáo chuẩn bị mọi thứ.
“2 triệu mũi tên bạc, một số vũ khí khác, và nguyên liệu bạc nung chảy đủ để chế tạo 60.000 vũ khí”
Đây là 10 xe chở hàng.
“Tớ đã cố gắng mua chúng với giá rẻ nhất có thể. Và cuối cùng tớ tốn 65K vàng cho toàn bộ số hàng này. Tớ biết là chúng ta đã đồng ý với cái giá 70K vàng, nhưng cậu có thể trả tớ với cái giá thực. Muốn tớ mang số hàng này đến nơi cậu muốn không?” – Mapan cẩn thận hoàn thành công việc.
Thành thật mà nói, cậu rất biết ơn Weed, bởi vì Weed đã giới thiệu cậu với tổ đội của Pale và cả các Geomchi nữa, lại còn giúp cậu kiếm được một số tiền khá lớn. Hơn nữa, công việc này giúp cho Mapan nâng cao kỹ năng kinh doanh của mình thêm một chút.
Mặc dù vậy, Mapan vẫn hi vọng Weed không yêu cầu giảm giá cho một vụ làm ăn lớn như vậy, hay trì hoãn việc thanh toán.
Tuy nhiên Weed lắc đầu.
“70K vàng, và tớ sẽ trả bằng tiền mặt”
“Woah! Thật không @@”
Mapan biết Weed có một quỹ đen trong túi nhưng không ngờ rằng cậu ta lại giàu đến như vậy! Nhưng sau đó, cậu lại tỏ vẻ hơi lo lắng. Đây là Weed, bạn cũ của mình, người sẽ không bao giờ cho không ai cái gì nếu không có một lý do chính đáng.
Và như dự đoán, Weed tiếp tục nói:
“Nhưng chỉ khi cậu áp tải chỗ hàng này đến nơi. Tại điểm hẹn, tớ sẽ trả cho cậu đầy đủ không thiếu một xu”
“…”
Mapan thở phào nhẹ nhõm.
Anh vẫn cảm thấy mình là người may mắn. Anh sẽ là người chịu trách nhiệm vận tải khi mà Weed không có cách nào để có thể vận chuyển số hàng hóa đó, tận 10 xe hàng.
“Thế tớ phải mang số hàng này đến đâu?”
“Tới vùng đất Despair”
“...”
“Chính xác là dãy núi Yuroki”
“...”
“Và việc vận chuyển phải hoàn thành trong vòng 10 ngày”
“Chết tiệt thật!”
Câu nói của Mapan thể hiện sự giận dữ khi không được thông báo trước về việc này! Mapan suýt thì hét vào mặt của Weed khi Weed đưa ra con bài tẩy của mình. Bản đồ vùng đất Despair! Với tấm bản đồ, bất kỳ ai cũng có thể tránh được những khu vực nguy hiểm và đến đích bằng một con đường an toàn.
Mapan không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý. Bên cạnh đó…
‘Ngôi làng của những người lưu vong… Đây là cơ hội của mình để tăng cường kỹ năng giao dịch!’
Bằng cách có một cuộc giao dịch tốt ở các khu dân cư, mà chưa từng một thương nhân nào đã từng đặt chân đến trước đó, Mapan có thể sẽ kiếm được rất nhiều điểm kinh nghiệm và tiền.
Danh tiếng và giàu có làm lóa mắt cậu.
“Này. Vậy là tớ cần phải đi gấp”
Sau cuộc hội ngộ với Weed, Mapan vội vàng kiểm tra lại các xe hàng và nhanh chóng tiến về vùng đất Despair.
Weed đã quyết định đi con đường khác. Dịch chuyển thông qua cổng dịch chuyển có một số hạn chế nhất định liên quan đến trọng lượng tối đa được mang theo trên người, vì vậy cậu không thể dùng nó được. Bên cạnh đó, cậu vẫn còn nhiệm vụ ghé thăm các ngôi làng lưu vong khác. Vì vậy sau khi nhanh chóng ghé thăm vài cửa hàng và mua những thứ cần thiết, cậu đi đến một chuồng ngựa và mua một con. Sau đó cậu cưỡi ngựa tiến thẳng đến cổng thành.
***
Quảng trường chính của Serabourg đột nhiên sáng lên bởi một ánh đèn flash phát ra từ một cổng dịch chuyển, hai người từ cánh cổng bước ra.
Một người đẹp, mặc áo đỏ và một nhà sư.
“Cậu nói rằng có một nhà điêu khắc ở đây?” – Cô gái hỏi nhà sư đi cùng với một giọng bình tĩnh.
“Đúng thế. Cậu không đọc các bài post trên diễn đàn à? Có một sự náo động lớn về việc xây dựng tác phẩm điêu khắc đó…”
“Hừm… Làm như tớ không có việc quan trọng hơn để làm ấy. Thực tế chúng ta bị điều đến vương quốc này là quá đủ rồi! Nếu không phải cái nhiệm vụ chết tiệt này…”
“Haha. Bình tĩnh nào. Ngay khi chúng ta hoàn thành và cậu sẽ có được những gì mình muốn”
Psyche và Mako đang đi bộ trong thành phố và nói chuyện với nhau. Psyche là một cô gái đang khoác trên mình chiếc áo choàng nhung màu đỏ tuyệt đẹp còn Mako là một nhà sư, đang mặc trên mình trang phục đặc biệt của nhà sư, một chiếc áo màu vàng.
“Hmmm… những người kia”
“Một phù thủy và một nhà sư”
“Họ đang làm gì ở Rosenheim nhỉ?”
Ở mọi nơi, mọi người bắt đầu bàn tán về họ. Hai người chơi từ Hall of Fame của Royal Road đều rất nổi tiếng trong trò chơi. Psyche và Mako đã phản ứng như thể họ không muốn thu hút bất cứ sự chú ý nào đến mình. Và mặc dù không thể thấy hết được sức mạnh của họ, nhưng những người chơi đang nhìn họ cũng đủ ấn tượng để biết rằng không có gì mà họ không thể làm.
“Psyche, cậu có nhớ trò chơi mà chúng ta đã từng chơi không?”
“Huh?”
“Tớ tự hỏi rằng anh chàng đó đang làm gì bây giờ nhỉ?”
“Mako, cậu lại đang nói về Weed hả?”
“Ừ, tên khốn đó. Hắn ta là người duy nhất vượt mặt được tớ và đã làm nhục tớ”
Rất nhiều người chơi giỏi nhất của Continent of Magic bây giờ đã chuyển sang chơi Royal Road. Và đa số họ đều tìm kiếm Weed.
Cách đây không lâu, những thứ cổ xưa và bí mật nhất của game Continent of Magic đã được khám phá bởi Weed. Cậu luôn luôn đi săn một mình ở những nơi nguy hiểm nhất, và danh tiếng của cậu là vô đối.
Mako và Psyche, cũng giống nhiều người khác sốt sắng đi theo bước chân của Weed. Nhiều lần họ được tận mắt chứng kiến cảnh đi săn của Weed. Họ cảm thấy tức cười vì Weed chiến đấu như thể sinh mạng của cậu bị đe dọa.
Khi cậu bước vào một ngục tối, cậu ngay lập tức đi tiêu diệt toàn bộ số quái vật bên trong. Cách chơi của cậu rất bạo lực và hiệu quả khi cậu chiến đấu chống lại những con quái vật nguy hiểm nhất trong game. Những người chơi khác, những người theo sau cậu run lên vì phấn khích, chứng kiến mỗi nhát kiếm vung ra đã tước đoạt một mạng sống.
Quay lại thời điểm đó, Weed được coi là người chơi nguy hiểm nhất và thành công nhất, một người không bao giờ bỏ cuộc, luôn luôn tiến về phía trước, chiến đấu và chiến thắng. Đó là lý do tại sao mọi người ca tụng và gọi anh là Dark Knight.
Psyche và Mako đã đi đến cánh cổng ở phía đông.
“Theo nguồn tin của tớ, nhà điêu khắc đó đã xuất hiện lần cuối ở đây”
“Chính là cậu ta!”
Psyche chỉ vào Weed, người đang cưỡi một con ngựa.
Sau khi trải qua đủ những rắc rối trong suốt 7 ngày qua. Weed đã quyết định lúc trở về cậu sẽ có một chuyến đi thoải mái.
Vùng đất Despair cũng có những đàn ngựa hoang dã, nhưng chỉ những người chơi có kỹ năng thuần phục ngựa như là Knight hoặc Mercenary mới có thể chế ngự chúng. Thậm chí họ còn có thể làm con ngựa chạy nhanh hơn. Nhưng nghề điêu khắc chẳng có một chút liên quan nào đến ngựa. Ngay cả các tu sĩ cũng có thể sử dụng ‘Wolf Spirit’ (linh hồn sói) và các Bard – họ có thể ca hát. Nhưng những nhà điêu khắc thì…
‘Nghề nghiệp chỉ có thể phát triển mạnh thông qua những nhiệm vụ khó khăn’
Chỉ sau khi vượt qua được vùng đất Despair, Weed mới thực sự hiểu được giá trị của nghề điêu khắc.
‘Hya, hãy xem xem mày có thể chạy được nhanh đến nhường nào!’
Cậu quất một roi vào mông con ngựa để ra lệnh cho nó phi nước đại, bất ngờ có hai người chơi chạy ra cản đường cậu. Một người phụ nữ trong chiếc áo choàng đỏ và một nhà sư. Weed còn chưa kịp tức giận thì người phụ nữ nói:
“Bạn là một nhà điêu khắc đúng không?”
“Đúng vậy! Bạn muốn gì ở tôi?” – Weed thận trọng nói.
Cậu không thích những rắc rối không cần thiết và cậu cũng không có nhiều thời gian cho họ.
Psyche mìm cười và nói tiếp:
“Vậy là đúng rồi, bạn chính là người đã xây kim tự tháp. Bạn có thể giúp chúng tôi làm vài bức tượng bọ cạp không? Hả anh bạn?”
“Tôi e là không. Có vẻ như bạn đã sở hữu một vài bức tượng của tôi trước đây. Nhưng đáng tiếc là tôi đã không còn làm những món quá lưu niệm nữa”
Weed không đủ thời gian để kiếm thêm vài đồng bạc, nên cậu quyết định nói dối. Cậu chưa từng từ chối bất cứ điều gì mang lại lợi nhuận, nhưng ngay bây giờ đang có một nhiệm vụ quan trọng hơn đang đợi cậu, với hi vọng là phần thưởng tuyệt vời.
“Nhưng đây là trường hợp khẩn cấp. Chúng tôi cần những bức tượng đó ngay bây giờ. Cậu có thể vui lòng giúp đỡ chúng tôi không?”
“Tôi xin lỗi, tôi không thể. Các bạn hãy thử hỏi một nhà điêu khắc khác”
Weed từ chối một cách thẳng thừng và tỏ ý không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa.
Nhưng Psyche, nhận thấy tình huống đang xấu dần đi, cô đưa cho Weed một viên ngọc nhỏ.
“Chúng tôi đã nói chuyện với những nhà điêu khắc khác rồi. Họ nói rằng chúng tôi phải tìm đến những nhà điêu khắc có kỹ năng trung cấp. Chỉ có những người đó với đủ khả năng khắc được những bức tượng mà chúng tôi cần”
Thật không may cho Weed, tình hình ngày càng trở lên phức tạp hơn, và rõ ràng là họ sẽ không để cho cậu đi một cách dễ dàng.
“Level kỹ năng của tôi không quá cao, bên cạnh đó tôi cũng đang rất vội”
“Chúng tôi biết đây là một đòi hỏi hơi khó. Vì thế, nếu bạn đồng ý giúp chúng tôi, thì bạn sẽ nhận được viên đá quý này như một phần thưởng”
Viên đá ruby đỏ sáng bóng hoàn toàn thu hút sự chú ý của Weed. Cậu đã có nhiều kinh nghiệm điêu khắc những viên đá quý nên cậu dễ dàng ước lượng được giá trị của nó.
‘Mình có thể bán nó với giá 400 vàng. Thậm chí là 500 vàng nếu mặc cả tốt’
Việc đột ngột mất 70K vàng làm bùng lên tính tham lam của cậu.Weed nhanh chóng xuống ngựa, mỉm cười rạng rỡ và nói:
“Nếu bạn cho tôi chút thời gian, tôi sẽ làm nó ngay tại đây. Bạn có thể tin ở tôi!”
Psyche và Mako đã nhìn nhau bối rối.
Khoảnh khắc họ đề cập đến viên ngọc, thái độ của nhà điêu khắc đã xoay 180 độ! Thậm trí cậu ta còn nhìn trẻ hơn! Họ chưa từng nhìn thấy cách ứng xử như vậy trong game.
“Chúng tôi cần 7 bức tượng nhỏ. Bạn có thể bắt đầu ngay bây giờ không?”
“Hmmm. 7 à ….”
“Không phải là quá nhiều chứ?”
Psyche nhìn Weed, một chút lo lắng. Weed trả lời cô với ánh mắt buồn.
“Như bạn biết, tôi là một nghệ sĩ. Tôi ngưỡng mộ nghệ thuật, đó là lý do tại sao tôi trở thành một nhà điêu khắc. Ngay cả khi làm việc trên những bức tượng tương tự, tôi đã phải nỗ lực rất nhiều, để tạo nên tính độc đáo trong tác phẩm, tôi phải sử dụng những kỹ năng đặc biệt”
Weed nói với ánh mắt nghiêm túc như thể cậu là người đàn ông trung thực nhất trên đời. Nhìn từ phía khác, trông cậu như một người có đạo đức, người đã cống hiện cả cuộc đời cho nghệ thuật. Weed thực đã có nhiều kinh nghiệm trong những việc như này, lẽ ra cậu nên trở thành một diễn viên thì hơn.
“Oh! Tôi đã không nghĩ đến việc này. Trong trường hợp này, nếu như bạn hoàn thành những bức tượng nhỏ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa thêm cho bạn những viên đá quý khác. Bạn có thể điêu khắc bằng những nguyên liệu này không?”
Psyche lấy ra bảy viên đá màu đỏ và thận trọng xem xét xung quanh.
Nhà sư đã đặt tay lên thanh kiếm. Nếu họ nhận thấy bất kỳ điều gì đáng ngờ, họ sẽ ngay lập tức rời khỏi nhà điêu khắc.
Nhưng Weed chỉ nhìn chằm chằm vào viên đá.
‘Để có thể cắt được chúng, người chơi phải có cấp độ trung cấp trở lên. Với con dao của Zahab, mình sẽ có thể cắt chúng một cách dễ dàng’
Không khó có thể hiểu được các nhà điêu khắc khác từ chối công việc này. Cắt đôi viên đã với chỉ những kỹ năng cấp thấp là rất nguy hiểm.
“Chắc rồi, tôi làm được. Chờ chút nhé. Tôi sẽ làm cho bạn những con bọ cạp đẹp nhất thế giới”
Weed thư giãn một chút trước khi tập trung tinh thần cao nhất có thể và bắt đầu làm việc. Thông thường, sẽ có rất nhiều người chơi tò mò đến xem cậu làm việc nhưng lần này Psyche và Mako đuổi hết những người bén mảng quanh Weed đi.
"Này, Mako..."
"Gì vậy, Psyche?"
“Cậu có nghĩ rằng anh ấy cũng chơi game này? Weed ấy”
Đôi bàn tay khéo léo của nhà điêu đang di chuyển bỗng cứng đờ trong giây lát, và sau đó lại tiếp tục làm việc như thể không có chuyện gì xảy ra. Không chắc rằng trong thế giới rộng lớn này có ai đó đang nói về anh ta! Họ chắc là đang nói về một người nào đó có cái tên tương tự.
“Hmm…Có thể lắm, tớ nghe nói rằng anh ta đã bán tài khoản của mình ở game Continent of Magic và chuyển sang chơi game này. Có tin đồn rằng, không chỉ chơi game, mà anh ta còn trở thành một Paladin của giáo hội Freya. Tất nhiên có thể không đáng tin lắm, nhưng….”
“Cái gì? Hay là anh ta cảm thấy tội lỗi và đi theo con đường chính nghĩa? Đó mà là Dark Knight, kẻ đã phá hủy tất cả mọi thứ trên đường đi của mình, giống như một cỗ máy giết người à”
Tay của Weed run run, cậu liếc nhìn một cái vào họ.
“Tớ muốn gặp lại anh ấy quá đi… ”
“Tớ hiểu, Mako. Khi cậu bắt đầu chơi trò này 2 năm về trước, cậu chỉ hối hận một điều là không giết Weed trong game Continent of magic”
“Ừ, tớ muốn mình là người mạnh nhất, mạnh hơn bất kỳ ai khác”
“Tớ hiểu mà. Bất kỳ người nào có khả năng đạt được những thứ đáng kể trong Continent of magic đều có cảm giác như vậy”
“Để đánh bại kẻ mạnh nhất. Để chiếm đoạt vị trí đó và làm hắn ta đau khổ. Nếu hắn ta chơi game này, tớ ước có thể gặp lại hắn. Không! Chắc chắn là sẽ gặp lại. Mặc dù lục địa này vô cùng rộng lớn, nhưng con đường mà chúng ta đi chắc chắn sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó” (Gặp rồi mà có biết đâu =)). Weed nghe xong chắc toát mồ hôi hột)
“Vậy cậu sẽ làm gì khi gặp lại anh ta?”
“Oh! Tôi sẽ niềm nở chào đón hắn ta. Và dành tặng hắn một niềm vui nho nhỏ. Ho-ho-ho!”
Psyche cười gượng gạo.
“Đấy chính xác cũng là suy nghĩ của tớ. Khi gặp lại anh ấy tớ sẽ vui vẻ chào đón”
“Tất nhiên. Chúng ta nên giết hắn ít nhất một nghìn lần”
Tay của Weed di chuyển khéo léo và nhanh nhẹn, đến mức khó mà có thể thấy rõ, chỉ thấy được con dao của Zahab lóe sáng theo thời gian.
“Này nhà điêu khắc, không cần phải quá vội đâu…”
“Không…”
Weed cố gắng hoàn thành bức tượng càng nhanh càng tốt và cậu đưa cho Psyche thấy chúng.
“Bạn giỏi quá”
Cô gật đầu với sự hài lòng, sau đó đưa cho Weed phần thưởng như đã hứa và quay sang nói với người đồng hành của cô.
“Cuối cùng chúng ta có thể quay về”
“Ừ, đi nhanh thôi”
Mako và Psyche nói lời tạm biệt với nhà điêu khắc, sau đó quay lại và bước đi.
Khi họ đã đủ xa, Weed thở phào nhẹ nhõm.
'Phew! mình thực sự không nên nói với bất cứ ai rằng mình đã từng chơi Continent of Magic'
Danh tiếng của cậu vô cùng lớn, cũng giống như sự căm ghét đố kỵ của những người khác đối với cậu. Sau tất cả, cậu đã đối đấu với tất cả những người đã từng tấn công cậu mà không thương xót.
Cậu từng nghe nói về Psyche và Mako trước đây. Nhờ vào thực tế ảo, cậu có thể thấy được khuôn mặt thực sự của mỗi người, những người có thể trở thành những đối thủ tồi tệ nhất trong tương lai.