• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong quán cà phê, Chu Linh Nhi và Bạch Anh ngồi đối diện nhau, cô ấy nghe lời Ngọc Uyển Quân, ngồi theo hướng nhìn ra cửa.



Chu Linh Nhi nhàn nhã thưởng thức ly cà phê trong tay, không có ý định sẽ lên tiếng trước! Bạch Anh thì được cô dạy cho một vài chiêu để đánh lại cô ta nên cũng im lặng uống cà phê!



Chu Linh Nhi đã không thể nào chịu được không khí như vậy, đặt mạnh ly cà phê xuống bàn. Ánh mắt nhìn Bạch Anh hỏi:



_ Cô là Bạch Anh?



_ Biết rồi còn hỏi tôi làm gì? Chị gái?



Chị gái? Chu Linh Nhi chỉ hẹn cô ta ra chứ chưa từng nói tuổi chỉ giới thiệu tên trước cho Bạch Anh biết! Không để ý chuyện đó nữa, cô ta không nhịn được vào thẳng vấn đề:



_ Hoàng Minh và tôi là thanh mai trúc mã, cô biết điều mà tránh xa anh ấy một chút! Tôi quay lại là muốn cùng anh ấy đi đến nơi...



_ Chuyện đó đâu liên quan gì đến tôi? Chị muốn đem anh ấy đi thì cũng nên hỏi xem anh ấy có đồng ý hay không chứ?



Bạch Anh thẳng thừng cắt ngang lời nói của Chu Linh Nhi. Vẻ mặt bình thản vừa nãy đã không thể nào trụ nổi, vẻ mặt càng lúc càng ửng đỏ, có vẻ như đã tức giận.



Bạch Anh xem như không có chuyện gì tiếp tục uống cà phê. Chu Linh Nhi nhìn Bạch Anh rất lâu cũng đã lên tiếng, giọng nói vừa cảnh cáo vừa nghĩ mình và Bạch Anh thì cô ta quan trọng hơn đối với Hoàng Minh.



_ Bạch Anh, cô biết đường mà lui sớm, tôi và Hoàng Minh chơi thân từ nhỏ. Vị trí của tôi trong lòng anh ấy cũng chiếm nhiều hơn cô. Nghe lời thì sẽ được bình yên, còn nếu không...



_ Không thì sao?



Ngọc Uyển Quân vừa bước vào, vừa hay nghe được câu nói của Chu Linh Nhi. Cô đi đến ngồi cạnh Bạch Anh, mỉm cười với cô ấy rồi chuyển sang nhìn Chu Linh Nhi với ánh mắt sắc lạnh.



Thay đổi khuôn mặt nhanh như gió, khí thế từ người cô phát ra cũng làm cho Chu Linh Nhi hoảng hốt một phen.



Lấy lại bình tĩnh nhìn Ngọc Uyển Quân vui vẻ nói, cứ như hai người thân nhau lắm vậy á!



_ Quân Nhi, em đến đây làm gì vậy? Chị vừa về nước, muốn cho anh Minh một bất ngờ.



_ Tôi còn bất ngờ chứ đừng nói chi đến anh ấy! Tiểu Bạch, cậu và anh Hoàng Minh đã đính hôn rồi, mình sẽ bảo với bà nội và hai bác sẽ cho cậu và mình làm chung một đám cưới có chịu không?



Bạch Anh nhìn cô chăm chú, vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy làm Ngọc Uyển Quân sợ sẽ bị lộ. Nắm chặt tay Bạch Anh để cô ấy biết là mình đang giả vờ.



Nhận được tính hiệu, Bạch Anh liền vào vai diễn xuất cùng Ngọc Uyển Quân. Hai nữ diễn viên xuất sắc, cuối năm chắc chắn sẽ được đạo diễn nổi tiếng mời về đoàn phim.



_ Aida, Quân Nhi, cậu như vậy sao được? Phải có trước có sau, cậu và Khương tổng đính hôn trước, không thể làm chung được!



_ Vậy hai người làm lễ cưới trước, dù sao mình và Phong cũng không gấp!



Bạch Anh và Ngọc Uyển Quân nói chuyện đến quên luôn người ngồi đối diện. Thấy mình bị cho ra rìa, cô ta ho nhẹ tạo sự chú ý, mỉm cười hỏi:



_ Quân Nhi, em đang nói gì vậy? Có phải nhầm rồi không? Chị về đây là muốn kết hôn với anh Minh, Bạch Anh và anh ấy đâu có quan hệ gì?



Ngọc Uyển Quân buông tay Bạch Anh ra, chống tay xuống bàn, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa khiến cho người khác không thể không sợ.



_ Chu Linh Nhi, chị đã đi bảy năm rồi, đừng bất ngờ quay lại rồi cướp đi chồng của chị dâu tôi! Hoàng Minh và gia đình anh ấy cũng đã bàn về chuyện kết hôn với Tiểu Bạch.



_ Nhưng chị là người đến trước, cũng là thanh mai trúc mã của anh ấy! Cho dù là ai muốn cướp đi anh ấy từ tay chị thì cũng đừng nghĩ mình sẽ thắng.



Ngọc Uyển Quân đã chú ý đến Hoàng Minh đứng phía sau từ lâu, nói khích Chu Linh Nhi cũng là muốn cô ta nói hết những chuyện thâm hiểm của cô ta.



Còn nếu như Hoàng Minh mà xuất hiện thì cô ta nhất định sẽ vào vai bạch liên hoa, diễn từ nhỏ đến lớn cũng không chán.



_ Vậy chị nói xem, chị qua được ải của bà nội và ba mẹ của anh Hoàng Minh không? Họ đã chỉ đích danh Tiểu Bạch nhà tôi, chị định dùng thủ đoạn "sạch sẽ" gì đây?



Chu Linh Nhi bị nói trúng tim đen liền tức giận, lời nói cũng trở nên cai độc hơn. Hướng Bạch Anh nói lớn:



_ Bạch Anh, cô đừng đắc ý, tôi quay về thì cô đừng mong sẽ được ở cạnh Hoàng Minh. Đợi tôi ra tay thì cô nhất định sẽ phải xấu hổ đến không dám nhìn ai.



Ánh mắt của Chu Linh Nhi đặt lên ly cà phê ấm nóng trên bàn, cầm lên muốn tạt vào người Bạch Anh nhưng đã được Hoàng Minh che chắn.



Bạch Anh theo phản xạ đưa tay che mặt, Ngọc Uyển Quân lại bất ngờ đến không đỡ kịp. Thấy Hoàng Minh đã ra tay, cô đi đến giữ Chu Linh Nhi lại.



Cô ta vừa thấy Hoàng Minh đã muốn rời đi, Ngọc Uyển Quân gọi vệ sĩ theo sau Hoàng Minh giữ cô ta lại.



Bạch Anh thì chẳng thấy mình bị gì, để tay xuống, hình ảnh nhíu mày vì nóng của Hoàng Minh đập thẳng vào mắt cô ấy.



Thấy Hoàng Minh đang chịu đựng vì mình, vội đỡ anh ngồi xuống ghế ngồi, gấp ráp nói:



_ Minh, anh không sao chứ? Mau, mau cởi áo ra, Quân Nhi, lấy đá chườm.



Nghe tiếng gọi, cô liền vào quán lấy đá chườm ra. Hoàng Minh thấy Bạch Anh lo lắng cho mình như vậy thì đã có câu trả lời thật sự cho chuyện tình cảm của mình!



Hoàng Minh vẫn không lên tiếng, sau khi chườm đá vào vết bỏng, Ngọc Uyển Quân thấy vẫn không nghiêm trọng gì nên đã dẫn Chu Linh Nhi rời đi!



Chu Linh Nhi lại không muốn bỏ qua cơ hội này, đã vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của vệ sĩ. Đi đến quỳ xuống chân Hoàng Minh, nước mắt lã chã nhìn anh ta nói:



_ Hoàng Minh, em không cố ý tạt cô ta đâu, anh đừng lơ em như vậy mà! Hoàng Minh, em về đây là muốn kết hôn với anh, anh đừng bỏ em có được không?



_ Chu Linh Nhi, tôi đối với cô không hề có chút tình cảm nào, đơn thuần chỉ xem cô là bạn bè! Sau này đừng làm phiền Bạch Anh nữa, còn về chuyện này, Quân Nhi, anh giao cho em xử lý!



_ Được, sẽ không để cô ta gặp lại hai người!



Khương Phong Dũng cũng vừa hay đi đến, thấy cô muốn rời đi nên đã cùng cô đi xử lý Chu Linh Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK