• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ngày sau, Mộng Kỳ được Lãnh Thiên đưa đến nhà hàng Tây mà Ngọc Uyển Quân thích ăn. Mộng Kỳ ban đầu không muốn đến nhưng lại nghĩ hợp đồng cũng vì mình mới có được nên đến xem sao!



Ngọc Uyển Quân cùng Khương Phong Dũng ngồi trong phòng riêng chờ, nhưng cũng không thể chán khi cả hai rất biết cách tạo chuyện mới để nói.



Mộng Kỳ cùng Lãnh Thiên đi vào, bên trong cũng vì tiếng động bên ngoài mà ngừng nói chuyện. Ngọc Uyển Quân nhìn Mộng Kỳ với ánh mắt lạnh lùng, một chút tia ấm cũng chẳng có.



Khi hai người đã an toạ trên ghế, Khương Phong Dũng không nhanh không chậm gọi phục vụ:



_ Phục vụ, gọi món.



Sau khi gọi món, Ngọc Uyển Quân vẫn chưa muốn lên tiếng, vẫn tiếp tục nói chuyện với Khương Phong Dũng. Lãnh Thiên khó chịu với cảnh trước mắt, vội lên tiếng:



_ Khương phu nhân, Mộng Kỳ đến theo lời cô rồi! Cô muốn hỏi gì?



Ngọc Uyển Quân cảm thấy mất hứng khi có người cắt ngang khoảng khắc mặn nồng của hai vợ chồng cô. Đưa ánh mắt nhìn biểu cảm của Mộng Kỳ, không nhanh không chậm lên tiếng:



_ Mộng Kỳ, chuyện tai nạn giao thông tôi có thể không tính với cô, nhưng sợi dây chuyền cô lấy được từ tôi, cũng nên trả cho chủ rồi chứ?



Mộng Kỳ nắm chặt hai lòng bàn tay lại, mồ hôi chảy ra rất nhiều, ánh mắt đảo qua đảo lại chẳng có điểm dừng. Ngọc Uyển Quân khó chịu khi Mộng Kỳ kéo dài thời gian.



Lãnh Thiên nhìn biểu cảm khó chịu của Ngọc Uyển Quân thì quay sang hối thúc Mộng Kỳ. Vẻ mặt lo lắng sợ cô rút vốn đầu tư thì xem như chỉ có phá sản.



_ Mộng Kỳ, Khương phu nhân hỏi em kìa! Em mau trả lời đi.



_ Chuyện này em không thể nói!



_ Tại sao không thể nói?



Mộng Kỳ khó chịu kéo tay của Lãnh Thiên ra, ánh mắt căm phẫn nhìn Ngọc Uyển Quân, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều:



_ Sợi dây chuyền của cô tôi bán rồi! Còn người mua thì cô cho dù có biết cũng không thể chuộc lại.



_ Cô bán rồi? Tại sao chứ hả? Rõ ràng tôi đối xử với cô rất tốt, vậy mà cô lại hại tôi còn bán sợi dây chuyền đó đi! Cô không thấy hổ thẹn với lòng sao?



Mộng Kỳ cười khẩy, ánh mắt của Mộng Kỳ càng lúc càng thể hiện sự ganh tị và đố kỵ:



_ Tại sao? Tại sao tôi cũng như cô, cũng học giỏi như cô, cũng xinh đẹp như cô. Vậy tại sao tôi lại được sinh ra trong gia đình nghèo khó, tiền ăn hằng ngày cũng phải lo được lo mất. Cô thì vừa được sinh ra đã ở điểm đích, không phải lo ăn lo mặc, không phải suy nghĩ xem hôm nay, ngày mai phải ăn gì!



_ Làm bạn với cô mà tôi cảm thấy đó là sự sỉ nhục lớn nhất của đời tôi! Đi bên cạnh cô mà mọi ánh mắt của người khác luôn đặt trên người cô, tôi cứ như là bình phong để cô nổi bật hơn. Sợi dây chuyền kia, tôi đã bán cho một hoàng tử nước Anh rồi! Cô muốn lấy lại cũng không phải là chuyện dễ.



Mộng Kỳ nói xong rồi rời đi, Lãnh Thiên thấy vậy cũng chạy theo sau. Ngọc Uyển Quân nghe được những gì Mộng Kỳ nói thì ngơ ngác, chẳng hiểu sao một chuyện nhỏ như vậy lại khiến cho cô ta hận cô như vậy!



Chỉ vì cô sinh ra ở điểm đích mà khiến cho một cô gái ngây thơ ngày nào đã trở thành một con người như vậy sao? Số mệnh của một con người cũng đâu phải do cô định đoạt?



Khương Phong Dũng ôm cô vào lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, vừa muốn an ủi vừa muốn chở che. Ngọc Uyển Quân nắm chặt tay áo của anh, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi anh:



_ Phong, sợi dây chuyền của em nên lấy lại hay không đây? Hoàng tử nước Anh cũng không phải là nhân vật nhỏ.



_ Để anh điều tra đã, sẽ thông báo cho em sau.



.....



Sau nhiều ngày điều tra, sợi dây chuyền thật sự đang ở chỗ Hoàng tử nước Anh. Ngọc Uyển Quân từ bỏ việc lấy lại, nhưng Khương Phong Dũng lại không từ bỏ, còn đích thân đưa cô đến đó tìm hắn ta.



Sân bay nước Anh.



Ngọc Uyển Quân mệt mỏi nhìn Khương Phong Dũng, vẻ mặt đã chẳng tốt đẹp gì khi phải đến tận đây để tìm lại sợi dây chuyền.



Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, im lặng không nói gì! Sợi dây chuyền của cô là do mẹ vợ tặng, nếu đã lạc thì tìm lại, quan hệ của anh rộng như vậy, lại không thể không chuộc lại sợi dây chuyền hay sao?



Cung điện nước Anh. Nữ hoàng nghe thuộc hạ báo lại, hai du khách người Trung đến thăm, muốn nữ hoàng đón tiếp. Nhưng nếu như đã làm phiền thì khi nào rảnh gặp mặt sau.



Nữ hoàng nghe vậy liền vui mừng chào đón, ở trong cung điện riết cũng thành ra chán. Người người đến thăm thì không phải là lấy lòng thì cũng là xử lý những chuyện quốc gia.



Khương Phong Dũng nắm tay Ngọc Uyển Quân đi vào cung điện, sảnh lớn gấp hai lần sân biệt thự của Khương gia. Nữ hoàng nhìn hai người bên dưới, nụ cười tự nhiên để lộ ra, vui vẻ sai người hầu đem nước lên đãi khách.



Cả hai cúi người chào nữ hoàng, sau đó đi đến ghế ngồi xuống. Nữ hoàng rất vui vẻ bắt chuyện, còn đặc biệt mời hai người họ ở lại chơi lâu một chút.



_ Hai người đến du lịch sao? Nếu đã vậy thì ở lại trong cung, ta cho người sắp xếp phòng cho các người.



_ Chuyện đó thì không cần. Chúng tôi đến đây là có việc, mong nữ hoàng có thể hợp tác. Tôi là Khương Phong Dũng và đây là vợ tôi - Ngọc Uyển Quân.



Nữ hoàng nghe đến chuyện hợp tác gì đó thì lại không vui, nhưng khách từ xa đến cũng không thể tỏ thái độ để người khác chê cười. Bà rất nhanh đã lấy lại được vẻ vui vẻ tươi tắn lúc nãy, nhẹ nhàng hỏi chuyện:



_ Vậy chuyện Khương thiếu muốn hỏi là gì?



_ Nữ hoàng, vợ tôi tháng trước bị bạn thân hãm hại gây ra tai nạn giao thông. Sau đó lấy đi sợi dây chuyền rồi bỏ trốn. Bây giờ sợi dây chuyền đó đang ở chỗ Hoàng tử, con trai của người.



_ Vậy hai người muốn lấy lại sợi dây chuyền sao?



Khương Phong Dũng gật đầu, vẻ mặt của nữ hoàng càng lúc càng tối lại. Ánh mắt nhìn xa xăm chẳng hiểu suy nghĩ gì! Ngọc Uyển Quân bất ngờ lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ tỏ ra đáng thương.



_ Nữ hoàng, sợi dây chuyền đó là khi tôi vừa mười tám tuổi, mẹ đã thiết kế tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Đến nay cũng đã bốn năm, kỉ niệm về nó thật sự rất nhiều! Nếu ngày một ngày hai mà quên được thì một tháng nay tôi đã quên mất rồi!



Nữ hoàng nghe vậy nhất thời mềm lòng, bà có hai người con trai, đều đã đến tuổi lấy vợ. Nhưng hai người họ lại chẳng chịu ưng ai để bà hỏi cưới.



Bà thở dài nhìn Ngọc Uyển Quân, quan sát từng biểu cảm hành động của cô. Bất giác bà mỉm cười, giọng nói ba phần hỏi ý bảy phần mong chờ!



_ Tôi giúp hai người cũng được, nhưng tôi có điều kiện. Hai người cũng biết tôi có hai người con trai, nếu như Ngọc Uyển Quân cô có thể...



_ Không được! Chuyện đó thì không được! Cô ấy là vợ tôi, tôi sẽ không để cô ấy vì sợi dây chuyền mà chấp nhận cưới con trai của bà.



Nữ hoàng nhìn vẻ mặt tức giận và lời nói gấp ráp của Khương Phong Dũng thì bật cười. Anh chẳng hiểu ý của bà là gì, nhưng nếu như muốn vợ anh làm con dâu của bà ấy thì đừng hòng.



_ Khương thiếu, tôi không có ý phá hoại hạnh phúc của người khác đâu! Ý tôi là muốn Ngọc Uyển Quân chịu làm con gái nuôi của tôi. Cậu chẳng phải thành con rể của tôi rồi sao?



Cả hai người đều ngạc nhiên tròn mắt nhìn nhau. Ngọc Uyển Quân từ từ đứng lên, không được tự nhiên nhìn nữ hoàng, trong đầu suy nghĩ:



_ "Nếu như trở thành con gái nuôi của nữ hoàng thì chẳng phải sao này được thừa kế ngai vàng sao? Nhưng con nuôi thì sao có thể? Nhưng bà ấy chỉ toàn con trai, sao khó chấp nhận thế nhỉ?"



_ Nữ hoàng, chấp nhận làm con gái của người cũng được nhưng tôi muốn thấy sợi dây chuyền trước!



_ Được! Mau đi gọi hai hoàng tử đến đây!



_ Vâng, thưa nữ hoàng.



Một lúc sau, cả hai vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú từ ngoài đi vào! Hai vẻ đẹp khác nhau, một người thì lạnh lùng khó gần giống như Khương Phong Dũng. Một người thì dịu dàng ôn nhu như nước.



Hai người chào mẹ mình rồi chú ý đến hai người ngồi bên trái sảnh. Ngọc Uyển Quân chú ý một trong hai người họ, người rỏ vẻ lạnh lùng kia chính là người đã giữ sợi dây chuyền.



Nữ hoàng lên tiếng giới thiệu hai người họ với Khương Phong Dũng và Ngọc Uyển Quân.



_ Xin giới thiệu, đây là hai vị hoàng tử của nước Anh. Người ôn nhu như nước kia là đại hoàng tử, người con lại là nhị hoàng tử.



_ Chào hai vị hoàng tử.



Khương Phong Dũng lười lên tiếng, chỉ nhẹ gật đầu xem như chào hỏi. Ngọc Uyển Quân thì lên tiếng chào hỏi, đại hoàng tử cũng không keo kiệt gì mà không chào lại:



_ Chào cô, tôi tên là Lâm Thạnh, em trai tôi là Lâm Nguyên. Hai người có lẽ là lần đầu ghé đến đây?



_ Phải, là lần đầu. Tôi đến đây vì muốn chuộc lại sợi dây chuyền từ tay nhị hoàng tử. Không biết tôi có thể hay không?



_ Không thể!



Lâm Nguyên thẳng thừng từ chối, ánh mắt cũng lười liếc nhìn cô. Nữ hoàng nghe vậy liền lên tiếng trách móc, không những không quan tâm hắn ta mà còn có ý giúp đỡ Ngọc Uyển Quân.



_ Nguyên Nhi, mẹ đã hứa sẽ trả lại cho Ngọc Uyển Quân, con đem đến đây cho mẹ xem hình hài thế nào!



_ Nhưng tại sao mẹ lại giúp họ chứ? Chỉ là một sợi dây chuyền, cứ phải làm quá lên sao?



_ Như anh nói, chỉ là một sợi dây chuyền, vậy thì anh giữ lại làm gì?



Lâm Nguyên liếc nhìn Ngọc Uyển Quân, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác phải khiếp sợ. Nhưng đối với cô, ánh mắt này cũng chỉ như Khương Phong Dũng nhà cô khi tức giận mà thôi!



Khương Phong Dũng cũng chẳng chịu thua, đưa nhẹ ánh mắt của mình lướt trên người Lâm Nguyên, sát khí tỏa ra khiến cho nữ hoàng cũng chú ý đến. Lâm Nguyên lại vì ánh mắt đó mà toát cả mồ hôi lạnh, thu hồi ánh mắt lại nhìn mẹ mình nói:



_ Mẹ, hai người họ rốt cuộc là ai vậy? Đến đây chỉ để lấy lại sợi dây chuyền thôi sao?



_ Tôi trao đổi điều kiện với mẹ anh rồi! Sau khi lấy được sợi dây chuyền, tôi tự khắc sẽ trở thành em gái của anh đó!



_ Em gái? Mẹ hứa rồi sao? Thế thì tốt quá còn gì! Nguyên Nhi, em mau lấy sợi dây chuyền đưa cho cô ấy, chúng ta sẽ có em gái đó!



Lâm Thạnh vui vẻ hối thúc Lâm Nguyên. Cả nhà họ ai cũng muốn có một đứa con gái để cưng chiều và yêu thương. Với tính cách của Lâm Thạnh thì khi có em gái, chắc chắn sẽ cưng chiều đến không có quy tắc.



Lâm Nguyên suy nghĩ rất lâu cũng chưa muốn trả lời, sợi dây chuyền cũng chẳng muốn trả lại. Khương Phong Dũng mặt kiên nhẫn nhìn Lâm Nguyên nói:



_ Nhị hoàng tử, sợi dây chuyền đó là kỷ vật của mẹ cô ấy tặng cho khi sinh nhật mười tám tuổi. Sợi dây chuyền của nữ, anh giữ lại bên mình cũng đâu làm được gì!



Lâm Nguyên nghe vậy thì rời đi, Khương Phong Dũng nhếch mép nhìn Ngọc Uyển Quân. Sau đó kéo cô ngồi xuống cạnh mình, không nhịn được lên tiếng hỏi:



_ Mệt không, ráng một chút, giải quyết xong sẽ đưa em về khách sạn nghỉ ngơi.



_ Vậy mai anh đưa em đi chơi nha? Ở đây nhiều nơi đẹp lắm, ở lại đây vài ngày, sau đó mua ít quà về cho mọi người. À đúng rồi, nghe nói Tiểu Bạch và Hoàng Minh sẽ đám cưới trước chúng ta, em muốn đi mua quà cưới cho hai người họ.



_ Được, tối nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh đưa em đi chơi.



Ngọc Uyển Quân vui vẻ cười tươi, Khương Phong Dũng cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô. Nữ hoàng và Lâm Thạnh nhìn hai người họ bất giác cười nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK