• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong văn phòng, Ngọc Uyển Quân đang chăm chú làm việc thì Tịnh Châu gõ cửa đi vào. Đặt xuống bàn cô một ly nước, mỉm cười bảo:



_ Giám đốc, Khương tổng bảo tôi pha cho cô ly trà thảo mộc. Uống khi còn nóng.



_ Khương Phong Dũng?



Tịnh Châu gật đầu, vẻ mặt của cô bây giờ vừa nóng vừa ngại. Cầm ly trà lên uống, sau đó đưa lại cho Tịnh Châu, giọng vừa trách vừa hờn:



_ Cô là thư kí của tôi, vậy mà lại đi nghe lời anh ấy!



_ Nhưng chẳng phải là người nào đó sợ cô khó chịu sao? Khương tổng còn bảo, trưa nay sẽ đem bữa trưa cho cô.



_ Cô làm tay trong cho anh ấy khi nào vậy chứ? Tôi trả lương cho cô mà!



_ Nhưng làm theo lời Khương tổng, tiền lương được nhân đôi.



Ngọc Uyển Quân bất mãn không nói được gì! Tịnh Châu chỉ mỉm cười một cái rồi ra ngoài. Nói thật thì Tịnh Châu rất siêng năng lại được cái giỏi giang mọi việc. Những ngày cô đi du lịch cùng Khương Phong Dũng thì Thiên Long do một tay cô ấy quản.



Trước kia cũng là do không ai quản thúc, lại thêm cái chức quản lý nên hóng hách, chẳng xem ai ra gì! Bây giờ thì giám đốc cũng có, lại thêm cú sốc kia nữa thì phải chú tâm vào công việc, lo cho bản thân và tương lai.



Đến trưa, Khương Phong Dũng thật sự đem cơm trưa đến ăn cùng cô. Nhân viên trong tiệm thấy vậy liền ao ước có được người chồng như Khương Phong Dũng.



Nhiều người còn ngưỡng mộ Ngọc Uyển Quân được cưng chiều như vậy! Tịnh Châu lại xem như không có chuyện gì xảy ra, đây cũng chỉ là chuyện các cặp đôi yêu nhau hay làm! Người được may mắn nhất định sẽ được yêu chiều!



.....



Khương Phong Dũng bày đồ ăn ra bàn, sau đó đi đến nhìn cô đang dán mắt vào màn hình máy tính. Nhìn bản thiết kế trong máy, anh nhíu mày, ghé miệng sát vào tai cô, hỏi nhỏ:



_ Quân Nhi, em thiết kế nhẫn làm gì?



_ Là nhẫn cưới.



Khương Phong Dũng im lặng, bỗng nhiên bế bổng cô lên đi lại sofa ngồi. Ngọc Uyển Quân không phản đối, ngồi xuống cạnh anh, cầm đũa định gắp đồ ăn nhưng lại chú ý trên bàn chẳng có lấy miếng thịt.



Ngọc Uyển Quân đặt đũa xuống, nhìn người nào đó đang ung dung ăn ngon miệng. Khương Phong Dũng nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng:



_ Sao không ăn? Không hợp khẩu vị sao?



_ Hôm nay ăn chay sao? Không có thịt gì cả! Ít ra cũng phải có cá chứ!



_ Nhưng mẹ bảo ăn rau nhiều một chút, rất tốt cho máu. Ăn đi, ba ngày sau anh cho em ăn "thịt".



Ngọc Uyển Quân uất ức nhìn anh, thấy anh vẫn đang ăn ngon miệng với rau xanh và ít đậu, cô đưa tay xoa đầu anh, nhỏ giọng:



_ Vất vả cho anh rồi! Sau này đừng chiều em như vậy, sẽ hư đó! Một lát ra ngoài ăn thêm đi, ăn như vậy sẽ không có sức khỏe!



_ Chiều em sẽ hư sao? Vậy anh cần phải chiều nhiều hơn, có như vậy em mới không thể rời xa anh.



Ngọc Uyển Quân bật cười, nụ cười tươi nhất anh từng thấy! Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, ánh mắt chăm chú nhìn nụ cười vẫn đang nở kia!



.....



Sau khi ăn trưa, Ngọc Uyển Quân tiếp tục với bản thiết kế. Khương Phong Dũng thì ngồi bên cạnh xem, từng chi tiết đều được cô quan sát tỉ mỉ.



Ngồi lâu cũng chán, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Như nhớ đến chuyện gì đó, anh ngồi bật dậy, dựa đầu vào vai cô, nói:



_ Quân Nhi, ngày mai Lãnh thị đến bàn hợp đồng, em muốn trao đổi gì không?



_ Lãnh thị? Là Lãnh Thiên và Lãnh Hàn đó sao?



Khương Phong Dũng gật đầu, ánh mắt chăm chú biểu cảm trên gương mặt cô. Một tia lạnh lùng như vừa xẹt ngang, đến anh cũng phải lạnh sống lưng.



_ Vậy thì lấy Mộng Kỳ trao đổi hợp đồng đi.



_ Tại sao lại là cô ta?



_ Sợi dây chuyền mẹ tặng em vào năm mười tám tuổi, bị cô ta lấy mất rồi!



Khương Phong Dũng ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt không vui nhìn Ngọc Uyển Quân. Chuyện lớn thế này mà đến anh cũng không biết, vậy thì chỉ có Bạch Anh biết.



_ Quân Nhi, lỡ như cô ta bán rồi thì sao?



_ Thì tìm người chủ đã mua thôi! Chứ sợi dây chuyền đó là phiên bản của riêng mẹ em. Là tự tay bà ấy thiết kế đấy!



Vừa dứt lời, cửa phòng đã đột nhiên bị mở mạnh, người phía sau cánh cửa lại là Nhậm Hào. Hắn ta vừa nhìn thấy Khương Phong Dũng đã đi nhanh đến, giọng nói tức giận nhìn hai người trước mặt, quát lớn:



_ Bây giờ có luôn Ngọc Uyển Quân, ba mặt một lời! Ngọc Uyển Quân, cô nói sau khi tôi kết hôn với Lộ Dao, cô sẽ chuyển mười phần trăm cổ phần của Khương thị cho tôi! Bây giờ Khương Phong Dũng lại không chịu hợp tác.



Ngọc Uyển Quân nhìn Khương Phong Dũng rồi lại nhìn Nhậm Hào. Ánh mắt sắc lạnh khác xa với lúc nãy!



_ Anh ấy không chịu hợp tác thì liên quan gì đến tôi? Lúc giao kèo cũng không có giấy tờ gì cả, bây giờ anh đến đây để đòi cổ phần, tôi lấy đâu ra để cho anh?



_ Ngọc Uyển Quân, cô nói được mà không làm được! Tôi sẽ cho mọi người thấy được bản mặt này của cô.



_ Vậy được! Tôi cũng vừa hay đưa cả anh và Lộ Dao vào tù ăn cơm nhà nước.



Nhậm Hào tức giận không nói được gì! Nếu bây giờ mà chống đối lại Ngọc Uyển Quân thì xem như chỉ có con đường chết! Nhưng chuyện cổ phần thì hắn nuốt không trôi, dụ hắn lấy Lộ Dao, lại xem hắn như con rối mà mặc sức sai bảo!



_ Bây giờ anh mà ly hôn thì mọi người sẽ nghĩ, hai người vì lợi ích mà kết hôn, đến khi lợi ích không còn thì ly hôn. Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn làm chồng của Lộ Dao, chuyện xấu của cô ta không ít đâu, trong đó có anh!



Khương Phong Dũng không để cô nhìn Nhậm Hào quá lâu, đưa tay che mắt cô lại, hướng Nhậm Hào nói lớn:



_ Còn không mau cút? Để tôi tiễn anh à?



_ Các người đợi đó cho tôi! Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua đâu!



_ Không bỏ qua thì làm được gì? Đụng đến bảo bối nhà tôi xem, tôi cho anh vào tù mà ăn cơm nhà nước đấy!



Ngọc Uyển Quân nghe tiếng bước chân xa dần, vội kéo tay anh xuống, nhìn ra cửa, giọng nhỏ nhẹ nói:



_ Lâm Ánh, em còn đứng đó làm gì? Mau vào đây!



_ Chị biết là em sao?



_ Cứ núp núp ở đấy làm gì? Tìm chị có việc sao?



Khương Phong Dũng chú ý đến Lâm Ánh, con gái của Lâm Hạo. Ánh mắt hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn Lâm Ánh như đề phòng kẻ địch.



Lâm Ánh vừa bắt gặp thấy ánh mắt của Khương Phong Dũng liền khựng lại, chẳng dám đi tiếp nữa! Ngọc Uyển Quân cũng chú ý đến, đưa mắt nhìn Khương Phong Dũng, nói:



_ Anh nhìn như vậy làm gì? Không biết mình đáng sợ lắm sao?



_ Anh đáng sợ khi nào chứ?



_ Im lặng cho em. Không được, anh mau về Khương thị đi, ở đây lại làm con bé sợ.



Và thế là anh bị đuổi thẳng về Khương thị, một chút luyến tiếc từ cô cũng không có. Bất lực cộng tủi thân, thôi thì đi về chơi cùng đống tài liệu kia vậy!



.....



Lâm Ánh đã an toạ trên ghế, ánh mắt đã không còn sợ sệt như lúc nãy! Ngọc Uyển Quân rót cho cô ấy một ly nước, nhẹ nhàng hỏi vấn đề của Lâm Ánh:



_ Em đến đây có chuyện gì? Chẳng phải bây giờ em nên ở trường sao?



_ Em trốn học. Sau chuyện của ba, Lâm gia bị nhiều người khinh thường, bạn bè cũng xa lánh em, em đi học cứ như bị khủng bố vậy!



_ Vậy chuyện em muốn nói?



_ Chị Uyển Quân, chuyện ở bữa tiệc lần trước là do Lộ Dao sắp xếp ba em làm! Chị tìm cách trả lại sự trong sạch cho ba em được không? Ông ấy tuy có tính háo sắc nhưng thật sự rất thương mẹ và em.



Lâm Ánh khóc nấc lên, tiếng khóc không giấu được sự cô đơn trong đó! Vì cú sốc này, Lâm Ánh bị bạn bè tẩy chay, có lẽ đến thầy cô cũng chẳng xem cô ấy ra gì!



Ngọc Uyển Quân rút khăn giấy lau nước mắt cho Lâm Ánh, dịu dàng lên tiếng:



_ Em đừng khóc nữa, chuyện này chị sẽ điều tra và chỉ cần ba em khai ra người đứng phía sau thì mọi chuyện càng dễ dàng hơn!



_ Chị ơi, em có check camera trong thư phòng của ba và cuộc đối thoại của Lộ Dao và mẹ em sau khi ba em bị bắt.



Ngọc Uyển Quân nhìn vẻ mặt của Lâm Ánh mà sót, tình thương dành cho ba vậy mà lại lớn đến vậy! Cũng không màn ông ấy làm ra loại chuyện gì, chỉ cần là người nuôi mình lớn thì tình thương tự động nhân lên. Nhưng nếu như họ vừa nuôi vừa hành hạ mình thì xem như hận thù nhân lên chứ không phải là tình thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK