Mi mày đều cau lại, Bạch Hạc Hiên ôm chặt Lam Đình Niên đã run lên trong lòng mình, trân trân mà nhìn Nhã Thanh Lam ghì giọng cọc cằn mà ra lệnh:“Ra khỏi đây ngay!”
Nhưng rồi Nhã Thanh Lam lại chẳng quan tâm đến lời của Bạch Hạc Hiên cố chấp mà nán lại tiếp tục lớn tiếng chỉ thẳng ngó tay trỏ vào mặt mình nghiêng đầu mà chất vấn:“Anh đuổi em?”
Ngón tay đổi chiều, nước mắt ngày càng nhiều, Nhã Thanh Lam vừa khóc vừa cười trông thật khó coi mà chỉ thẳng ngón tay ở trước mặt mình về phía của Lam Đình Niên:“Là vì cô ta sao?”
“Nhã Thanh Lam cô không biết xấu hổ là gì sao?”
“Ra khỏi đây ngay cho tôi!” Trên người không còn lấy một mảnh vải, Bạch Hạc Hiên vẫn ôm Lam Đình Niên nằm trên giường chăn phủ kín, kiên nhẫn mà nhắc lời mình lại thêm lần nữa.
Trước lời đầy kiên quyết của Bạch Hạc Hiên, khuôn mặt Nhã Thanh Lam đã dần trở nên biến sắc, nhưng rồi một lần nữa lại nhất quyết không thoái lui không nhượng bộ mà nhảy sổ tới cạnh giường vươn tay muốn lôi tấm chăn trên người của Bạch Hạc Hiên và Lam Đình Niên xuống, nhưng cuối cùng sức lại không đủ để giằng co với Bạch Hạc Hiên, bị anh mạnh tay rút chăn mà hất ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo, quát lớn:“Nhã Thanh Lam, cô điên đến nổi ngay cả đến mặt mũi mình cũng không cần nữa rồi sao?”
“Chỗ vợ chồng người ta đang ân ái, cô mặt dày đến nổi chạy đến tận nơi làm loạn, cô đúng là không biết xấu hổ là gì!”
“Tôi nhắc lại một lần nữa! Cút ra khỏi đây ngay cho tôi!” Nghiến chặt răng hạ giọng, lần này thái độ của Bạch Hạc Hiên đã thật sự làm căng.
Nhã Thanh Lam từ dưới sàn nhà cũng vì thế mà run lên, cô ta ấm ức thế nào cũng chẳng dám mở miệng nói thêm lời nào nữa, ánh mắt căm phẫn chứa đầy lửa hận, cô ta chống tay xuống dưới sàn nhà tìm điểm tựa mà đứng lên, cắn chặt răng mà rằng:“Anh và cô ta mặc đồ gọn gàng lại đi rồi xuống nhà chúng ta nói chuyện tiếp!”
Yêu cầu này của Nhã Thanh Lam đúng là vô lý nhưng rồi cũng là thời điểm thích hợp để giải quyết luôn một thể cho xong chuyện, vì thế mà Bạch Hạc Hiên cũng chẳng từ chối mà trực tiếp gật đầu, suy cho cùng cũng chẳng thể nào nói chuyện trong tình cảnh như thế này được.
Sau khi nhận được cái gật đầu đáp trả từ Bạch Hạc Hiên, Nhã Thanh Lam mới chịu quay lưng rời đi.
Bước chân vừa ra khỏi phòng, mi mắt lại va vào quản gia Phương đang khép nép cúi đầu đứng gọn ở một góc tường bên ngoài. Ngay lập tức chẳng thể kiềm chế nổi cảm xúc. Bước chân sấn tới, như một kẻ đã chẳng còn lại gì, đôi mắt đỏ au đầy tơ máu, cánh tay vươn lên bao bực nhọc trong lòng đều nương hết theo lực tay, một cái chát giáng thẳng xuống một bên má của quản gia Phương, trong sự ngơ ngác đến giật nảy mình, bà ta ngay lập tức ôm lấy bên má vừa bị tát động của mình ngẩn đầu lên nhìn Nhã Thanh Lam, nhưng chưa gì đã bị cô ra chỉ thẳng tay vào mặt chất vấn, giọng điệu có phần hơi kiềm chế vì sợ người ở bên trong nghe thấy khi ở một khoảng cách cũng không quá xa:“Bà đúng là thứ vô dụng!”
“Bao nhiêu việc giao cho bà cũng đều thành công cốc!”
“Đúng là tôi ngu nên mới tin tưởng được bà!”
Giúp người nhưng rồi đến cuối cùng lại bị chính người mình cam tâm tình nguyện đánh đổi cả tính mạng để giúp đỡ sỉ nhục, quản gia Phương như chết lặng ở trong lòng, não bộ cách nào cũng chẳng thể tiếp nhận sự thật đang bày ra trước mắt. Bà ta gượng cười đến đắng lòng mà nhìn Nhã Thanh Lam, dùng tất cả sự nhẫn nại còn lại trong mình mà thành câu:“Tiểu Nhã cô có đang biết mình nói những gì không?”
Bật cười Nhã Thanh Lam đầy khinh khi vươn tay mà vỗ vỗ vào bã vai của quản gia Phương rồi lại đưa bàn tay mình chỉ chỉ vào đầu của mình kiêu căng mà lên giọng:“Quản gia Phương não ở nơi này của tôi không ngắn như bà!”
“Cho nên bà không cần phải dạy tôi cách cư xử nói năng như thế nào đâu!”
Lời vừa dứt Nhã Thanh Lam hất mạnh quản gia Phương đến nổi khiến cho bà ta mất lực mà ngã nhào ra sàn một cái đầy đau đớn, trực tiếp bước qua người của bà ta mà đi xuống dưới phòng khách.
Cùng lúc này tại bệnh viện, người của Nhã Thanh Lam cũng đã theo lên từ trước của cô ta mà chuẩn bị sẵn sàng dưới lớp áo của các y bác sĩ cùng với lớp khẩu trang che kín mặt mà đẩy xe y tế đi vào phòng bệnh của mẹ Lam Đình Niên một cách rất dễ dàng mà không hề có sự nghi ngờ của các tên vệ sĩ.
Người đàn ông nhanh chóng từ trong túi áo lấy ra một lọ thuốc không có nhãn mác, trực tiếp lấy một lượng thuốc vừa đủ mà tiêm thẳng vào dây truyền nước biển mẹ của Lam Đình Niên.
Sau khi tiêm xong người đàn ông liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, ngay lập tức ở một góc khuất cởi toàn bộ quần áo trên người của mình ra mà quăng sang một bên, rồi khoát lên mình bộ quần áo mới tẩu thoát khỏi bệnh viện.
Danh Sách Chương: