• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Thận Huy nhìn Tịnh Vy đơ người. Phải nói là giữa hai người có một sự giống nhau đến khó ngờ. Từng đường từng nét trên khuôn mặt cho đến màu mắt đều giống nhau y như đúc vậy.

Đàm phu nhân đột nhiên đứng dậy và đi lên phía bục phát biểu. Bà ôm chầm lấy Tịnh Vy khóc òa lên như một đứa trẻ:

- Tiểu Vy của mẹ... cuối cùng con cũng về rồi... mẹ biết con mới là tiểu Vy của mẹ mà. Bao năm qua khổ cho con rồi. Bây giờ tiểu Vy bé nhỏ của mẹ đã lớn rồi...

Tịnh Vy cũng đáp lại cái ôm đó của bà dù nó rất đột ngột. Suốt bao năm nay, cuộc sống lưu lạc bên ngoài của cô không cho cô được một cái ôm ấm áp nào từ mẹ của mình. Đã rất lâu rồi cô chưa được cảm nhận vòng tay ấm áp của mẹ mình, chưa được nghe giọng nói ấm áp hiền dịu của mẹ, chưa được cảm nhận tình yêu thương vô bến bờ của mẹ.

Bây giờ, cô đã gặp lại mẹ của mình, được mẹ dang rộng cánh tay chào đón, được nghe giọng nói của mẹ. Cô run lên bật khóc vì hạnh phúc. Tịnh Vy cố gắng cất lên lên một tiếng gọi nghẹn ngào từ tận đáy lòng của mình:

- Mẹ...

Giọng của Tịnh Vy vừa nghẹn ngào lại vừa xen chút hạnh phúc ở trong đó. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh xắn của cô. Đây là tiếng mẹ mà bấy lâu nay cô luôn kìm nén lại trong lòng, chờ ngày được đoàn tụ với gia đình rồi gọi một tiếng mẹ thật to thật rõ ràng. Để tất cả mọi người trên thế giới này có thể thấy được tình cảm của cô, cùng cô chia sẻ niềm vui và hạnh phúc nho nhỏ khi được gặp lại người thân của mình.

Thấy được cảnh này tất cả khách mời trong bữa tiệc đều rơi lệ vì cảm động trước tình mẫu tử thiêng liêng trước mặt. Ai ai cũng thương xót cho sự bất hạnh của Tịnh Vy. Cảm phục trước sự kiên cường của cô. Một cô gái kiên cường và mạnh mẽ, không gục ngã trước số phận.

Nhã Băng ở bên dưới thấy cảnh mẹ con nhận nhau của Tịnh Vy thì khóe mắt cay cay. Cô vừa vui mà cũng lại vừa buồn, xen lẫn trong đó là cả sự ghen tị. Cô vui vì cuối cùng bạn của cô có thể đoàn tụ được với gia đình của mình. Buồn vì mãi cho tới bây giờ cô vẫn không có chút thông tin gì về gia đình thật sự của mình. Vẫn phải chịu cảnh lưu lạc bên ngoài mà không biết được cuộc sống của cha mẹ mình hiện tại như thế nào.

Đã 13 năm trôi qua, 13 năm cô nuôi hi vọng được đoàn tụ với gia đình trong vô vọng. Nhã Băng bất chợt bật khóc khi nghĩ về cha mẹ và chị gái của mình. Cô ao ước mình được như Tịnh Vy, được cảm nhận hơi ấm từ vòng tay ấm áp của cha mẹ.

Chợt Hoàng Phong vòng cánh tay ôm cô vào lòng. Anh biết cô đang nghĩ gì, biết cô đang cảm thấy ganh tị với Tịnh Vy. Nhưng anh thật không biết nên làm gì để an ủi cô vào lúc này. Có lẽ bây giờ cô cần một cái ôm, một bờ vai vững chắc để dựa vào và sưởi ấm trái tim nhỏ bé đang cô đơn của mình.

Tuy bị anh bất ngờ ôm vào lòng như vậy nhưng Nhã Băng lại không phản kháng. Cô dựa vào anh mà cảm thấy như bản thân đã tìm được chỗ dựa vững chắc của mình vậy. Vì thế nên cô cứ yên lặng nằm trong vòng tay của anh cảm nhận hơi ấm mà bản thân đang cần.

Còn Tịnh Vy thì rất nhanh đã ổn định lại được tinh thần, cô quay sang người phụ nữ đang sợ hãi ngồi bệt dưới đất kia. Ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên qua mọi vật nhìn thẳng vào Đỗ Cẩm Ly:

- Chị không ngờ tôi sẽ xuất hiện ở đây, sống sót và đứng ngay trước mặt chị nói chuyện với chị như bây giờ có đúng không? Chắc bản chị bất ngờ lắm nhỉ?

- Chị cũng không ngờ được rằng mình lại bị nhận ra là đồ giả đúng không? Chị càng không ngờ đến bạn của tôi lại xuất hiện ở đây và vạch trần chị trước mặt tất cả những người ở đây về thân phận thật của chị đúng chứ?

- Chị nghĩ chỉ cần lấy danh nghĩa của tôi thì sẽ có được một cuộc sống êm ấm giàu sang thật à?

- Chị sẵn sàng bỏ rơi người mẹ đã nuôi nấng mình trưởng thành để chạy đi gọi mẹ của người khác là mẹ. Chị có còn lương tâm không vậy?

Về phía những người ở Đàm gia, ai nấy đều bất ngờ trước hành động của Đàm phu nhân và cả những lời Tịnh Vy nói. Hóa ra tất cả đều đã bị lừa. Trước đây khi nghe Đàm phu nhân khẳng định rằng người mà Thận Huy tìm về được hoàn toàn không phải con gái ruột của bà, cả Đàm gia ai nấy đều cho rằng Đàm phu nhân vì quá nhớ con nên bị ám ảnh tâm lí, luôn cho rằng con của bà vẫn còn nhỏ và chưa thể lớn như hiện tại được.

Bất ngờ Đàm phu nhân lên tiếng:

- Thực ra, Thận Huy và Tịnh Vy là cặp song sinh. Nhưng vì vài lí do nên tôi đã giấu chuyện này với Đàm gia. Tôi khẳng định, người đang đứng cạnh tôi bây giờ mới là con gái Tịnh Vy yêu quý của tôi. Còn người vừa nãy là giả!

Tất cả mọi người nghe vậy liền hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra những lời khẳng định trước kia của bà là có căn cứ cả. Và người Đàm gia cũng thật bất cẩn khi chưa thực hiện xét nghiệm ADN mà đã nhận Đỗ Cẩm Ly kia là con gái của mình. Đây đúng là một bất cẩn lớn mà từ trước tới nay Đàm gia chưa bao giờ phạm phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK