• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thế Khương, hôm nay anh không đi làm sao?"

Nghe cô hỏi, anh nhàn nhạt trả lời:

- "Hiện tại ở cơ quan chưa có việc gì quan trọng cho nên tiện thể anh ghé thăm em luôn."

Là một lính cứu hỏa, tất nhiên công việc của anh khá bộn bề. Tuy nhiên, nghĩ đến cô bạn gái của mình vì tập trung cao độ về việc cứu sống bệnh nhân đến mức ăn uống thất thường. Dù bận đến mấy, anh cũng cố sắp xếp thời gian dành cho cô người yêu bé bỏng này.

Thực ra khi trước, gia đình của Lam Di Tinh cấm cản việc cô quen lính cứu hỏa bởi vì tính chất công việc rất nguy hiểm. Phần khác là vì gia cảnh của Thế Khương hoàn toàn đối lập. Anh vốn sinh ra trong một gia đình bình dân, mẹ mất sớm. Nhà chỉ có mỗi anh và một đứa em trai cho nên từ nhỏ Thế Khương đã sớm ra đời tự lập, một tay nuôi nấng đứa em học tập thành tài. Hiện tại, cậu ấy đang đi du học ở Úc. Tuy nhiên, sau một thời gian tiếp xúc cũng như chứng minh, ai nấy trong nhà cô đều tán thành việc cô hẹn hò với Đoàn Thế Khương bởi lẽ họ nhìn thấy con người bên trong anh vô cùng ấm áp, đủ để chở che, bảo vệ cô suốt cả đời. Hơn nữa, nghề lính cứu hỏa tuy nhiều nguy hiểm nhưng lại giúp biết bao gia đình thoát khỏi cảnh sinh ly, tử biệt. Là một nghề đáng được trân trọng.

Lam Di Tinh nhiều lần hỏi anh về việc tại sao lại lựa chọn làm lính cứu hỏa. Anh chỉ mĩm cười mà hỏi ngược lại rằng tại sao cô lại chọn làm bác sĩ, cái nghề luôn làm việc với áp lực và đòi hỏi tính tỉ mỉ, cẩn trọng cao.

Thế Khương nắm lấy tay Lam Di Tinh mĩm cười nói:

- "Anh sẽ làm mỗi ngày của em đều trở nên có ý nghĩa. Mặc dù anh biết tính chất công việc của em rất bận và anh cũng thế. Tuy nhiên, chỉ cần trái tim của chúng ta luôn hướng về phía đối phương thì em lúc nào cũng ở bên cạnh anh và anh cũng như thế."

Dứt lời, anh nở một nụ cười thật tươi lộ ra hai lúm đồng tiền khiến người bên cạnh say mê nụ cười ngọt ngào này mà bất giác mĩm cười theo. Anh cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc của người con gái, hạnh phúc nói:

- "Di Tinh, em phải luôn mĩm cười mỗi ngày. Những lúc em cảm thấy cô đơn hay mất phương hướng, hãy gọi điện cho anh. Anh lúc nào cũng luôn luôn có mặt để lắng nghe em."

Nghe anh nói khiến Lam Di Tinh cảm động mà khóe mắt cảm thấy cay cay liền sau đó ôm chầm lấy người anh, sau đó nhắm chặt hai mắt lại như thể muốn thời gian dừng lại ngay lúc này để cô có thể ôm anh thật lâu.

- "Đoàn Thế Khương, em yêu anh rất nhiều."

- "Anh cũng yêu em, Lam Di Tinh."

Anh khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn. Một lúc sau, buổi nghỉ trưa cũng kết thúc, đến lúc cô phải quay trở vào làm việc. Trước khi rời đi, Đoàn Thế Khương bỗng hát lên một bài hát hài hước nhằm giúp cô lấy lại tinh thần tiếp tục làm việc. Mặc cho bao nhiêu ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm về phía mình, anh vẫn tiếp tục hát liền sau đó đưa hai tay lên đỉnh đầu tạo hình trái tim như thể hiện tình cảm mỗi ngày của mình dành cho cô khiến cô không nhịn được mà bật cười thật to.

- "Đoàn Thế Khương, đủ rồi. Anh làm em buồn cười đến mức không thể tiếp tục làm việc nữa đấy."

Anh mỉm cười nhìn về phía cô, sau đó dõng dạc nói:

- "Lam Di Tinh, anh yêu em. Rất, rất, rất yêu em. Dù gặp khó khăn gì cũng phải mĩm cười, có biết chưa?"

Cô cũng nhanh chóng mà đáp lại anh:

- "Đoàn Thế Khương, em cũng rất rất rất yêu anh. Em sẽ luôn mĩm cười, sẽ luôn mĩm cười."

Dứt lời, cả hai người đều xoay lưng quay trở về công việc hiện tại. Việc cả hai cùng nhau động viên vượt qua những khó khăn hằng ngày chính là sức mạnh to lớn giúp tình yêu giữa hai người càng bền chặt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK