Ngày hôm sau, Dương Chấn vẻ mặt băng lạnh cùng thuộc hạ tìm đến Lục Nhã Kỳ. Ngay khi nhìn thấy anh, cô ta vui vẻ mà chạy đến định ôm lấy người trước mặt, tuy nhiên vừa đến nơi đã nhận ngay cái tát từ phía anh.
- "Dương Chấn, sao anh lại tát em?"
Lục Nhã Kỳ trợn tròn mắt tức giận hỏi. Liền lập tức, người đối diện đã lên tiếng đáp trả:
- "Dương Chấn tôi xưa nay rất rõ ràng. Cái tát này còn quá nhẹ so với khi cô ra tay với Ái Như."
Lục Nhã Kỳ nghiến chặt răng tức giận trừng mắt nhìn anh. Cô ta không ngờ anh lại hẹp hòi đến vậy, ngay cả người phụ nữ yếu đuối như cô ta cũng ra tay, mà lớn tiếng nói:
- "Dương Chấn, anh có đáng mặt đàn ông không? Tại sao lại nỡ ra tay với em chứ?"
Người đối diện khẽ nhếch môi, nhàn nhạt đáp:
- "Hừm, bởi vì tôi vốn không xem cô là phụ nữ, hà cớ gì tôi lại nương tay với cô."
- "Dương Chấn, anh..."
Dứt lời, anh tiến lại gần Lục Nhã Kỳ, sau đó ghé sát tai cô ta nói chậm từng chữ:
- "Hơn nữa, Dương Chấn tôi xưa nay không phân biệt bất cứ ai, dù người đó có là phụ nữ đi chăng nữa. Chỉ cần kẻ đó bạo gan dám động đến người tôi thương, tôi sẽ không ngần ngại để tay mình nhuốm máu đâu."
Nói rồi, anh xoay người sau đó hất áo rời đi trước sự tức giận của Lục Nhã Kỳ. Cô vốn biết thói trăng hoa vốn có của Dương Chấn nhưng không ngờ lần này, anh lại vì một cô gái câm mà chấp nhận đánh đổi tất cả chỉ để bảo vệ người con gái ấy.
Lưu Ái Như sau một đêm ân ái, cả cơ thể cô lúc này cảm thấy vô cùng đau nhức, nhất là hạ thân mà lê chân chậm rãi bước xuống giường. Không may, cô vấp phải thứ gì dưới sàn nhà khiến cơ thể lập tức mất thăng bằng mà ngã nhoài về phía trước.
- "Cẩn thận chứ."
Trước khi sắp ngã xuống đất, một bàn tay rộng lớn kịp thời đỡ lấy cô, giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên. Cho đến khi cô quay sang nhìn về phía người bên cạnh, đã thấy vẻ mặt cau có của Dương Chấn, anh tỏ ra không vui nói:
- "Cơ thể đã yếu như thế còn bước xuống giường làm gì?"
Nghe đến đây, hai gò má Lưu Ái Như đỏ bừng như quả cà chua chín. Tất cả chẳng phải đều do một tay anh gây ra sao? Bỗng nhiên, anh nhấc bổng người cô lên mà bế về phía giường, chậm rãi đặt cô nằm tựa lên gối, ôn nhu nói:
- "Em muốn làm gì cứ nói anh."
Vừa nói, anh vừa đặt túi thức ăn đã mua sẵn để lên bàn bên cạnh giường. Lưu Ái Như hai mắt tròn xoe trước sức hút của thức ăn, cộng thêm bụng cô hiện tại đang đói cồn cào mà nhanh chóng đưa tay với lấy số thức ăn đặt trên bàn mà cho vào miệng.
Nhìn bộ dáng đói meo đang ăn say sưa của người trước mặt khiến Dương Chấn không nhịn được mà bật cười nói:
- "Em đói lắm hay sao?"
- "Ừm...ừm..."
Nghe anh hỏi, Lưu Ái Như vừa ăn vừa gật đầu liên tục. Cho đến khi cô ngẩng mặt lên đã thấy người trước mặt kề mặt sát một bên má mình, giọng gian xảo nói:
- "Hôm qua em ăn vẫn chưa đủ sao?"
Phụt...
Những lời thốt ra từ anh khiến cô sốc đến mức phun ngược thức ăn ra bên ngoài. Bàn tay không ngừng vuốt nhẹ lên ngực bĩu môi xấu hổ. Được nước lấn tới, Dương Chấn khẽ nhếch môi cười, liền sau đó hôn vào một bên má người bên cạnh, giọng ôn nhu:
- "Anh sẽ không để em tiếp tục làm ở nơi này đâu bởi vì anh không muốn bất kì tên đàn ông nào được động chạm vào người em trừ anh ra."
Dinh thự nhà họ Dương...
Rầm...
- "Thật tức chết đi mà. Dương Chấn nó thực sự muốn làm theo ý của bản thân mà thẳng tay với Nhã Kỳ."
Dương lão gia tức giận ngay khi hay tin con trai mình đến tìm Lục Nhã Kỳ mà tát trả lại cô ngay khi cô đến gây sự với Lưu Ái Như. Dương Phong ở bên cạnh nhỏ giọng lên tiếng trấn an:
- "Cha bình tĩnh, đừng quá nóng giận. Ai trong chúng ta đều biết thằng bé lúc nào cũng tự ý đưa ra quyết định. Con nghĩ tạm thời Dương Chấn chỉ có hứng thú với cô gái tên Lưu Ái Như gì đó mà thôi. Chắc chắn một thời gian nữa, nó sẽ nhàm chán mà quay trở về đây nghe theo sự sắp đặt của cha."
Nghe đến đây, sự giận dữ của ông của dần nguôi đi mà thở dài đáp:
- "Mong là vậy."
Danh Sách Chương: