• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Từ Tử Dương, đây là đơn ly hôn, anh ký tên đi.”Đỗ Nhân Nhân đẩy đơn ly hôn trên bàn qua, đã ký tên của mình lên.

“Vì sao?”

Từ Tử Dương đẩy kính màu đen, lời nói rất bình tĩnh, không có phẫn nộ, không có chất vấn, giống như đang bàn bạc xem hôm nay sẽ ăn gì.Đỗ Nhân Nhân nhìn người đàn ông trước mặt, vì sao ư?

Chỉ vì dáng vẻ chết tiệt hiện giờ của anh, cô và anh không thích không buồn, không sóng không gió thực sự quá đủ!

Sớm biết thế lúc trước cô đã không kết hôn với Từ Tử Dương, kết hôn với Từ Tử Dương vốn là một sai lầm.

Chẳng qua mang tới một người đàn ông đã hình thành thì không thay đổi trong nhân sinh nhạt nhẽo không có gì lạ của cô mà thôi!

Cô gặp Từ Tử Dương trong một buổi xem mắt vào ba năm rưỡi trước, khi đó cô 24 tuổi, mới được nhận vào làm giáo viên tiểu học.

Mà Từ Tử Dương là một bà con trong nhà dì ba giới thiệu, hơn cô ba tuổi, nói là đang làm bên sản xuất, công việc hiện giờ có doanh thu ổn định, có nhà có xe.Đánh giá theo lương tâm mà nói điều kiện của Từ Tử Dương không tệ, không kém, thậm chí có thể nói là cô kém hơn, nhưng vậy thì thế nào?

Cô cảm thấy, cô kết hôn và không kết hôn không khác gì nhau.

Lúc trước cô vốn cảm thấy là thân thích nên ngại từ chối, cứ tới gặp mặt nhau một chút, nhưng không biết sao cô không phải rất hài lòng, nhưng cha mẹ cô rất hài lòng.

Hơn nữa cha mẹ Từ Tử Dương vừa nghe nói cô là giáo viên, lại càng hài lòng.

Bọn họ gặp nhau mới mấy lần, có một ngày, cô ở nhà cơm nước xong, vậy mà nghe mẹ cô nhận điện thoại của mẹ Từ Tử Dương, hai người đang bàn chuyện đặt bánh quyết định nhà kia?

Cô vô cùng kinh ngạc, nói tới đặt bánh, chụp hình cưới, sao người làm cô dâu là cô lại không biết?

Vừa hỏi, mọi người nói Từ Tử Dương bảo cô đồng ý kết hôn.

Cô chạy tới trước mặt Từ Tử Dương chất vấn anh, chỉ thấy anh nói: “Mới đầu nói nếu không có gì ngoài ý muốn định mấy tháng sau kết hôn, em không phản đối…”

Cứ ỡm ờ như vậy, cha mẹ hai bên không ngừng bao vây tấn công, còn đẩy bà ngoại tới làm thuyết khích.

Cộng thêm Từ Tử Dương hứa hẹn với cô “nếu ba năm sau em cam thấy kết hôn với anh không hạnh phúc, chúng ta sẽ ly hôn.”

Vì thế cô gả mình đi như vậy, mà hiện giờ kỳ hạn ba năm đã tới, cô quyết định chính là muốn ly hôn.Đỗ Nhân Nhân cảm thấy người đàn ông trước mặt cô, thực ra chỉ hơn người không quen biết một chút mà thôi.

Có đôi khi Từ Tử Dương đi công tác một hai tuần, thời gian khác cô tỉnh dậy anh không ở đây.

Mà anh trực xong có đôi khi cô đã ngủ, hình như anh bận rộn nhiều việc, cô cũng không rõ anh bận chuyện gì.

Hôn nhân của hai bọn họ, có quả nhưng không có vị.

Chân chính khiến cô cảm thấy khổ sở chính là sinh hoạt của hai người, lần nào Từ Tử Dương cũng cẩn thận như vậy.

Thực ra, cô rất thích đàn ông thô bạo.

Lúc ấy nhìn tướng mạo của Từ Tử Dương còn lén nghĩ, mọi người đều nói đàn ông cấm dục, trên giường sẽ có khác biệt rất lớn.

Nhưng mà không có, thực sự không có.

Hơn nữa tần suất của hai bọn họ thực sự ít đến đáng thương, có đôi khi đều cảm thấy kinh nguyệt tới còn thường xuyên hơn bọn họ làm.

Từ Tử Dương vĩnh viễn chỉ có một chiêu hai thức đó, mới đầu cô còn hơi thẹn thùng, qua thẹn thùng thì không còn cảm giác gì.

Cô muốn bị đè trên giường, muốn kịch liệt.

Lần nào Từ Tử Dương cũng nhẹ nhàng, lần nào cũng như vậy khiến cô thực sự không chịu nổi.Đỗ Nhân Nhân đã cẩn thận từng li từng tí, từ nhỏ nghe lời cha mẹ nói gì nghe nấy, ở trường học lại càng phải biểu hiện ra hình tượng dịu dàng.

Chưa từng yêu đương, cũng chưa từng nắm tay đàn ông.

Cứ như thế tới khi có thể giải phóng mình thì lại kết hôn với một người đàn ông ít lời lại không thú vị, vừa không thực tế cũng không liên quan.

Hơn nữa, cô càng ngày càng cảm thấy mình dục cầu bất mãn.

Trước đây luôn tuân thủ, bây giờ đã khác, còn từng nghe học sinh lên mạng hẹn hò tình một đêm.

Tuy cô không muốn hẹn, nhưng cô mới 27 tuổi, dựa vào cái gì phải sống bán thủ tiết như vậy?

Cô muốn thoát khỏi Từ Tử Dương, nghiêm túc, muốn tìm người đàn ông tốt cho mình, một người đàn ông thích cô, hợp với cô.

Sau khi bàn ăn yên tĩnh một lúc, Từ Tử Dương nâng mắt cười nhìn cô nói:

“Em có gì bất mãn với anh sao?”

“Em không có gì bất mãn với anh, nhưng đây không phải là cuộc sống em mong muốn.”

“Cho nên Từ tiên sinh, chúng ta ly hôn đi.”

Nghe giọng điệu của Từ Tử Dương không đổi, Đỗ Nhân Nhân càng muốn ly hôn.

Anh vẫn như vậy, không hề có kích động đối với cô, khiến cô cảm thấy cuộc hôn nhân này không có tình cảm mãnh liệt không có ý nghĩa.

Từ Tử Dương tháo kính ra, im lặng nhìn Đỗ Nhân Nhân, xoa bàn tay.

“Ly hôn cũng được, nhưng anh một không ngoại tình , hai không mắc lỗi gì, cho nên anh có một điều kiện.”

Nghe xong lời Từ Tử Dương nói Đỗ Nhân Nhân hơi kinh ngạc, cô không ngờ tới Từ Tử Dương sẽ nói điều kiện với mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang