• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc... cốc...

“Phu nhân, bác sĩ đã đến rồi!”

Kiều Hạ Linh dừng lại động tác trên tay, đầy thâm ý nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, một lúc sau mới cất lời:

“Vào đi.”

Lão quản gia nghe vậy liền mở cửa.

Mai Văn Hồng đi vào kiểm tra tỉ mỉ một lần, khóe miệng kéo lê một chút, hậm hức trừng cái tên giả bộ yếu ớt trên giường.

“Chỉ là cảm mạo thông thường, lát nữa kê thuốc là được.”

“Tôi thấy thân nhiệt anh ấy không thấp, người lại cuồng công việc, sợ uống thuốc lâu khỏi, ảnh hưởng đến công việc, chi bằng bác tiêm cho anh ấy một mũi cho nhanh.” Kiều Hạ Linh từ tốn nói.

Ông cũng muốn đấy nhưng sợ hạ kim xuống thì mạng cũng xuống theo. Tên nhóc này trước đây bị trúng đạn, vết thương nhiễm trùng nặng dẫn đến sốt cao không lùi. Lúc đó ông đã chuẩn bị thuốc tiêm, ai ngờ được số thuốc đó suýt chút nữa thì chuyển vị trí đến động mạch cổ của ông luôn này, bây giờ nghĩ lại vẫn không rét mà run. Sau lần đó ông cũng chả dám nhắc lại việc này lần nào nữa.

Thấy ông do dự không quyết, nhãn cầu Kiều Hạ Linh lượn vòng, cảm thấy thú vị.

Không lẽ tên nam nhân thối tha này sợ tiêm?

“Anh ấy không nói gì thì bác cứ tiêm đi thôi.”

“Nhưng...”

Kiều Hạ Linh xen vào, cắt đứt sự do dự của bác sĩ Mai: “Bác không làm thì để cháu. Tuy rằng cháu là bác sĩ nam khoa, vị trí đặt tiêm bình thường ở vị trí khác nhưng không sao cả, mấy thủ thuật cơ bản thế này cháu vẫn làm được.”

Nơi đó bình thường cũng không có ai đặt kim tiêm được không?

Có dọa thì cũng dọa cho thực tế chút chứ, đằng này...

Có điều khi nhìn thấy gương mặt đen xì của ai đó, trong lòng lại sinh ra khoái trí, thôi thì người trong ngành biết, ngoài ngành không, ông vẫn ngậm miệng là vàng thì hơn.

“Vậy thì cẩn thận đấy!”

“Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ làm thật cẩn thận, không què cụt được đâu mà bác lo.”

Mai Văn Hồng gật đầu, cẩn thận quan sát. Chỉ cần không phải cầm kim đâm một cái như tiêm vacxin cho heo là ổn thôi, cứ đúng kỹ thuật, không để lại bọt khí trong ống là được.

Kiều Hạ Linh mừng rỡ, hai mắt phát sáng như đèn pha ô tô, nở nụ cười xấu xa, cầm lấy quần của Cố Thịnh tụt một cái, đến khi một lớn một nhỏ dừng lại ở giữa đùi mới vừa lòng gật đầu.

Mai Văn Hồng: “...”

Cố Thịnh: “...”

Cầm lấy kim tiêm trên tay, nữ nhân cười hắc hắc, Mai Văn Hồng đột nhiên cảm thấy bản thân đã gián tiếp đưa dê vào miệng thỏ.

Kiều Hạ Linh giả vờ lo lắng, vỗ về mái tóc đen mềm của nam nhân an ủi:

“Không đau đâu, anh cố nhịn một lát là được.” Đương nhiên không nhịn được hét lên thì càng tốt, cô còn chưa nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của tên này bao giờ nên đang chờ mong đây.

Một mũi đâm xuống, không đau không ngứa, Kiều Hạ Linh rút kim, chờ đợi phản ứng của nam nhân.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua,... Không có gì xảy ra hết.

Sự thật chứng minh, lời của bác sĩ có nhiều khi thật không đáng tin, không phải do dự không muốn tiêm vì sợ sao, nhưng xem đi, chỗ nào nhìn thấy tên mặt lạnh này đang sợ chứ?

Mà khoan, có khi nào tên này đang giả vờ ngầu lòi cho cô xem không vậy? Nghĩ tới đây, cô lần nữa cẩn thận quan sát nhưng chỉ thấy nam nhân bình tĩnh ngồi dậy, quần đã được hắn kéo lên nhưng khóa thì không, bộ dạng lười nhác dựa đầu vào thành giường.

Kiều Hạ Linh quay đầu nhìn về phía bác sĩ nhưng ông đã đi từ lâu, chớp chớp mắt, dè dặt hỏi:

“Anh không cảm thấy gì à?”

“Cảm thấy gì?” Cố Thịnh thản nhiên hỏi lại.

“Thì ra là không phải sợ tiêm.” Kiều Hạ Linh lầm bẩm, vẫy tay: “Vậy tôi đi trước đây.”

Việc xem chuyện cười của tên này coi như vô vọng rồi!

Kiều Hạ Linh đi đến cửa, đột nhiên Cố Thịnh từ trên giường bước xuống, kéo tay cô lại, bàn tay to lớn của nam nhân nắm chặt đến nỗi in hằn vết đỏ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lớn giọng chấn vấn:

“Anh làm cái gì đấy? Ách... Đau... Anh buông ra trước đi, phát điên cái gì vậy?”

Chưa kịp lấy lại tinh thần, cả người đã bị nam nhân ôm lên, đi vài bước trở lại giường, không lưu tình vứt cô xuống, sau đó lấy thân người đè lên.

Hai tay cô bị nắm chặt, chân cũng bị nam nhân đè lên, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặt đối mặt với hắn.

“Nói... Em đã khám cho bao nhiêu tên đàn ông rồi hả?”

Khám bệnh?

Có tên nào chứ? Tất cả đều bị bố già đuổi hết đi rồi còn đâu.

Thứ đó của Cố Thịnh là cái đầu tiên cô động vào từ khi về bệnh viện làm việc.

“Này thì liên quan gì đến anh mà hỏi? Tôi có khám cho người nào đi nữa thì cũng là việc của tôi.” Cô cứng miệng quát lên.

“Chỉ là việc của em thôi sao?”

Kiều Hạ Linh ngẩng đầu, mím môi nhìn hắn: “Đương nhiên. Thứ đó của nam nhân trước đây mỗi ngày tôi đều cầm, sờ nắn không dưới chục lần, đã thế còn nhìn chằm chằm không chớp mắt, vậy rồi sao, liên quan gì đến anh à?”

“Kiều Hạ Linh, em...” Cố Thịnh như con thú dữ nổi giận, nắm lấy cằm cô, thô bạo hôn lên.

Sự thô bạo khó hiểu này làm Kiều Hạ Linh thực sự tức giận, cô điên cuồng phản kháng, nhân lúc Cố Thịnh không chú ý cắn xuống, máu tươi từ môi của nam nhân chảy vào khoang miệng, lúc này cả hai mới miễn cưỡng tách ra.

“Đồ thần kinh.” Kiều Hạ Linh nhổ ra một ngụm máu xuống ga giường trắng tinh, giận dữ thốt lên.

Cố Thịnh thấy cô phản kháng mạnh như vậy, càng bị kích thích, cơn ghen tuông chồng chéo kéo đến.

Người này là của hắn, vĩnh viễn là của hắn, mười năm lăm trước không ai mang đi được, mười năm lăm sau cũng không.

Vĩnh viễn không có khả năng...

Cố Thịnh xé tan quần áo của cả hai, đè người lên, điên cuồng ngậm lấy đôi môi của cô, điên cuồng chiếm đoạt.

Mùi hương của cô tràn vào khoang mũi, vị ngọt trên cơ thể cô làm cho hắn mất đi lý trí, bàn tay không thương tiếc xoa nắn trên từng tấc da thịt non mềm, để lại từng vết hằn trên cơ thể.

“Ưm... Khốn nạn... Thả tôi ra...”

Cố Thịnh ý vị sâu xa nhìn cô, cúi xuống, ngậm lấy hai nụ hoa đang e ấp bên trái, bắt đầu mút mát.

Kiều Hạ Linh cong thân người, vùng vẫy nhưng hai tay bị nam nhân nắm quá chặt, không thoát ra nổi. Bầu không khí trong phòng trở nên đặc biệt ái muội, môi lưỡi giao hòa, quấn quýt không rời, chỉ nghe thôi đã khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

“Ưm... Dừng... Dừng lại...”

Cố Thịnh ngẩng đầu, vuốt ve bụng nhỏ trắng trắng, mềm mềm trước mắt, cúi đầu hôn xuống, dịu dàng vuốt ve.

Nơi này, nếu nơi này có... Cô ấy sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa.

Mỗi một bộ phận nhạy cảm trên cơ thể đều được nam nhân nắm rõ trong lòng bàn tay, xấu xa kích thích khiến cho cô không tự chủ được bật ra những âm thanh ái muội.

Nhìn nam nhân đang ân cần chăm sóc từng bộ vị mẫn cảm, bất lực và khao khát chồng chéo tra không ngừng tra tấn lý trí, mê hoặc cô trầm luân.

Kiều Hạ Linh ngậm chặt miệng, cắn môi, nước mắt từ khóe mắt chảy ra. Cô buông tay không phản kháng, mặc nam nhân muốn làm gì thì làm.

Cố Thịnh nhận thấy cô không đúng, ngẩng đầu, nhìn vết rách ở khóe môi, run run đưa tay lên xoa nhẹ, Kiều Hạ Linh thấy hắn giả nhân giả nghĩa, bật cười, hất tay nam nhân ra, chế giễu nói:

“Muốn làm thì làm đi, anh còn chần chừ điều gì?”

“Tôi...”

Cố Thịnh buông cô ta, vươn tay tự tát cho bản thân một cái thật mạnh.

Kiều Hạ Linh chấn động, nắm lấy tay hắn hất văng.

“Anh điên rồi à? Đánh cái gì mà đánh? Có thì cũng là tôi đây đánh đây này, thứ đồ vô lương tâm, cưỡng ép người khác không thành nên anh định đổ tội lên đầu tôi đã bạo lực với anh đúng không?”

Cố Thịnh nhìn cô, hai tay buông lỏng, đấm một cái thật mạnh xuống giường, ôm lấy gương mặt tái nhợt của cô một cách dịu dàng, cẩn thận đặt lên trán một nụ hôn nhẹ.

“Xin lỗi… Xin lỗi…”

Kiều Hạ Linh đấm mạnh vào ngực hắn liên tục vài cái, thân nhiệt nóng dọa người của nam nhân khi chạm vào nhắc nhở cô người này vẫn là bệnh nhân đang ốm dở.

Đáng chết, nếu không phải nể tình tên này còn có bệnh, hôm nay cô đây nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học.

Kiều Hạ Linh hậm hức, lùi người lại ngồi một góc, Cố Thịnh nhìn những dấu vết do mình để lại, âm thầm nuốt nước bọt.

Hôm nay ở hội trường không gì cả, giờ có hơi đói, thật muốn ngậm lấy miếng thịt trước mắt vào trong miệng, liếm láp từ trên xuống dưới, đánh dấu người này thuộc về một mình hắn.

Ánh mắt của nam nhân quá mức trắng trợn, Kiều Hạ Linh không cách nào bỏ qua, sực nhớ ra cả hai chưa mặc quần áo, tức giận đá nam nhân xuống giường, sau đó chui cả người vào trong chăn.

Cố Thịnh cười cười, bá đạo ôm cả người cả chăn vào lòng, luồn tay kéo đầu của mèo nhỏ vì thiếu không khí mà đỏ lên, thoạt nhìn hồng hồng giống mũi thỏ.

Kiều Hạ Linh mất tự nhiên nhìn hắn, hắng giọng:

“Anh cười cái gì?”

Cố Thịnh lắc đầu, lôi ra một góc chăn chui vào, kéo cô xuống, ôm chặt khiến cơ thể của cả hai dính chặt vào nhau.

Thứ to lớn bên dưới không ngừng chọc vào đùi làm cô không tự nhiên cựa quậy.

“Nếu em còn không yên phận tôi sẽ làm thịt em đấy.”

Kiều Hạ Linh bĩu môi, quay đầu muốn phản kháng nhưng mí mắt của nam nhân đã nhắm lại, hơi thở đều đặn như đang ngủ.

Cô vươn tay, vốn định bóp mũi bắt nạt nam nhân một chút nhưng nghĩ đến hậu quả lại xấu hổ buông xuống.

Vừa rồi, nháy mắt đó cô đã cảm thấy rất sợ hãi cùng thất vọng. Nếu lúc đó, tên này làm thật, quan hệ của cả hai, cô sẽ kết thúc tất cả. Nhưng cũng may là không có gì xảy ra.

Cô lấy tay day day mũi Cố Thịnh, thấy nó xẹp xuống giống mùi lợn liền che miệng cười khúc khích, búng nhẹ lên phần trán của nam nhân tuyên bố:

“Tha cho anh lần này thôi đấy!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK