Cái chết của một người không mấy tên tuổi như Mục Hải vốn chẳng gây xáo trộn gì lớn đối với cuộc sống của những người dân bình thường ở Giang thành, cùng lắm thì họ chỉ nghĩ ông chủ suối nước nóng đóng cửa để đi thăm thú đâu đó một thời gian.
Có điều đối với thế giới ngầm ẩn sâu trong tối thì nó lại như một viên đá làm khuấy đảo đầm nước nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ xanh tươi nhưng thực chất lại đục ngầu nhìn không thấy cuối.
Những thế lực ngủ yên bấy lâu bị đánh thức, kẻ khuấy đảo, người chèo thuyền, cả Giang thành lúc này không khác gì một cây đại thụ đứng trước đầu sóng ngọn gió.
...
Ở trong căn phòng xa hoa tại khách sạn bậc nhất Giang thành.
Trần Hải Nam đi đi lại lại trong phòng, trong đầu tất cả chỉ còn lại ánh mắt lạnh lẽo, hung tàn của Cố Thịnh hôm đó.
Sợ hãi và hối hận ám ảnh khiến mồ hôi liên tục chảy ra như mưa, chả mấy chốc đã ướt đẫm cả vùng lưng.
Tối hôm qua, một kẻ lạc danh đã gửi đến Trần gia, chỉ đích thân đưa cho hắn nói là có quà của người quen gửi đến, bảo vệ đã kiểm tra qua, không có gì đáng ngại nên hắn cũng an tâm.
Nhưng khi mở hộp thì bên trong lại là một đoạn băng quay lại quá trình bị giam cầm trước khi chết của Mục Hải cùng với một lời cảnh báo được viết bằng máu tươi: “Kẻ tiếp theo sẽ là mày.”
Trần Hải Nam bản thân không tốt đẹp gì cho cam, người hắn đắc tội nhiều vô cùng nhưng đám đó toàn một lũ bất tài vô dụng, đừng nói đem được thứ này đến tận Trần gia, chỉ sợ ngay cả đến gần cũng làm không được.
Nhưng Cố Thịnh thì khác, hắn còn nhớ anh trai đã nói thế này: “Sống hơn ba mươi năm trên đời, Cố Thịnh là kẻ điên cuồng nhất hắn đã gặp.”
Cũng đúng, tên đó dùng hai năm ngắn ngủi dọn dẹp một nửa phía Tây của Giang thành, cường thế chiếm lấy, biến nó thành vật trong túi.
Lần đó, nếu không phải An gia cùng với ba nhà khác hợp lại, dùng toàn bộ lực lượng gây sức ép thì có lẽ Giang thành bây giờ đã là vật sở hữu trong tay hắn cũng không chừng.
Những năm gần đây, Cố Thịnh dường như muốn rửa tay gác kiếm, làm người lương thiện, điều này mới khiến cho một số kẻ nhịn không được nổi lòng tham.
Mẹ kiếp, hắn rốt cuộc bị ma xui quỷ khiến gì mà lại vì mấy lời ngon ngọt của lão già gần đất xa trời như Mục Hải để đi tính kế Cố Thịnh cơ chứ?
Reng... Reng... Reng...
Chuông cửa vang lên, Trần Hải Nam tức giận đi ra, trước mắt là một người áo đen trùm kín từ trên đầu xuống chân.
Nhìn thấy người đến là ai, Trần Hải Nam liền sợ hãi muốn đóng sập cửa lại nhưng đã muộn.
Trần Hải Nam muốn gọi người đến giúp đỡ nhưng khoảnh khắc chuẩn bị chạm đến điện thoại, thân thể đột nhiên cứng đờ rồi ngã xuống, máu tươi từ ngực đã trào ra không ngớt.
Trần Hải Nam nhìn xuống phần ngực bị thủng một lỗ, mở to hai mắt không dám tin, gương mặt vì mất máu quá nhiều nhanh chóng trở nên tái nhợt, run rẩy vươn ra ngón tay dính máu chỉ vào mặt người kia.
“Cô…”
Trần Hải Nam chết không nhắm mắt, đến hơi thở cuối cùng vẫn không tin được bản thân lại có thể chết một cách dễ dàng như vậy, máu tươi tràn ra sàn thành một vũng lớn tạo nên khung cảnh dọa người.
Người áo đen đưa súng lên cao, bắn hỏng máy quay an ninh, sau đó đặt súng xuống bên cạnh xác chết, đóng cửa lại cẩn thận rồi mới rời đi.
“Có trách thì trách ngươi đã động đến người không nên động.”
...
Cố Thịnh xuống xe, đáy mắt không giấu nổi sự chán ghét.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của Thạch Chi Lâm, tiểu công chúa của Thạch gia, đồng thời cũng là ngày tuyên bố hôn ước giữa cô ta cùng với đứa em trai cùng cha khác mẹ của hắn, Cố Lam Hi.
Cố, Thạch hai nhà là thế giao mấy đời, mối quan hệ vô cùng tốt đẹp.
Thạch lão gia tử, Thạch Kình Thiên là bạn nối khố của ông nội hắn, cả hai là bạn từ khi còn nhỏ, cùng lớn lên trong cuộc sống nghèo khó nay đây mai đó, thiếu thốn đủ đường.
Về sau, dù cho con đường làm giàu của có khác biệt nhưng tình cảm giữa bọn họ lại chưa bao giờ thay đổi.
Đèn trong bữa tiệc đồng loạt tắt đi, một cô gái trẻ tuổi khoác trên mình bộ cánh trắng tinh khôi bước xuống, cùng với đó là tiếng đàn du dương trầm bổng động lòng người.
Người này chính là Thạch Chi Lâm, người “tương lai” sẽ là dâu thứ của Cố gia.
Trời sinh đã có đôi tai cảm âm hoàn hảo, là thiên tài có một không hai trong lĩnh vực âm nhạc, từ năm mười hai tuổi đã có những buổi công diễn nổi tiếng khắp cả nước, đến nay mười chín tuổi, số lượng giải thưởng cô gái này đạt được đã nhiều đến mức đã không ai có thể nhớ hết, ngay cả chính Thạch Chi Lâm cũng không ngoại lệ.
Nam nhân với ánh mắt si mê, tràn đầy ý cười, phong độ ngút ngàn của một quý ông chuẩn mực đi tới, trên tay là một bó hoa lớn gồm chín mươi chín bông.
Thạch Chi Lâm lãnh đạm cầm lấy, tùy ý vứt một bên, thay vì nói lời cảm ơn thì lại tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu xem xét dây đàn.
Cố Lam Hi giận mà không nói, bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như không có gì xảy ra.
Thạch lão gia tử thấy tình hình có vẻ không ổn, đưa tay vô lớn ba phát, đám người trong bữa tiệc cũng không ngốc, cũng đưa tay lên vỗ theo.
Không kể đến mặt mũi thì bản nhạc Thạch Chi Lâm vừa chơi thực sự rất hay, chỉ cần nghe một lần liền không thể nào quên.
Thạch Chi Lâm bị người của nhà họ Thạch bao quanh khiến cho Cố Lam Hi không còn chỗ chen vào, chỉ có thể đen mặt chọn một chỗ gần đó tùy ý ngồi xuống.
Tính ra Thạch gia rất có duyên với số ba, Thạch lão gia tử Thạch Kình Thiên là con thứ ba trong một gia đình nghèo khó ở vùng ngoại ô.
Cả đời ông ta lấy ba đời vợ, đẻ ra được ba thằng con trai, mỗi người trong đó đều sinh thêm được ba người nữa nhưng trong số đó lại chỉ có duy nhất Thạch Chi Lâm là con gái.
Và hiển nhiên cô liền trở thành bảo bối được chiều chuộng nhất của Thạch gia, lời nói của cô đến cả Thạch lão gia tử còn nề mặt ba phần.
Xuất sắc và xinh đẹp là vậy nhưng tính tình của Thạch Chi Lâm đặc biệt lãnh đạm. Trời sinh không thích tranh quyền đoạt lợi, việc làm ăn trong nhà cô không nhúng tay, cả ngày trừ ca nhạc thì điều duy nhất cô làm chính là ở bên cạnh lão gia tử bầu bạn, cũng vì lẽ đó mà địa vị của cha cô, cũng là Thạch gia con lớn nhất được củng cố rất nhiều.
Nếu như người đời sầu vì không sinh được con trai thì ở Thạch gia lại ngược lại, chỉ muốn sinh con gái, nhưng phận đời trớ trêu, dù có cố gắng cách mấy thì cũng chỉ có được một cô công chúa như vậy mà thôi.
“Thật là đáng tiếc, vốn dĩ người được chọn là Cố Thịnh, giờ đổi thành Cố Lam Hi, ủy khuất cho cháu rồi!” Thạch Kình Thiên thở dài than vãn.
Thạch Chi Lâm tùy ý gật đầu, dù sao đối với cô, Cố Lam Hi còn chẳng quan trọng bằng một sợi dây đàn, dây đàn không thể mất nhưng hắn ta thì có cũng được mà không có cũng chả sao, vốn dĩ chả liên quan gì đến cô hết.
Nếu như chỉ là liên hôn thương nghiệp bình thường để giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà thì chả nói làm gì, nhưng hiển nhiên Cố Lam Hi không hài lòng với điều đó mà càng tham lam, muốn nhiều hơn nữa.
Đối với hắn ta, cô chỉ là công cụ để leo lên Thạch gia, lôi kéo gia tộc vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi ở Cố thị.
Thạch Chi Lâm không có hứng thú với việc trong thương giới lẫn sản nghiệp của gia đình nhưng không đồng nghĩa với việc cô không biết gì cả.
Cố Lam Hi muốn kéo cả nhà cô xuống nước cùng hắn, đừng có mơ, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nghĩ đến đây, nữ nhân lại âm thầm nhìn về phía nam nhân đang đứng đằng xa, âm thầm đánh giá.
Để công bằng mà nói thì Cố Lam Hi so với Cố Thịnh không khác gì dưa vẹo táo sứt, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Chưa nói đến bản lĩnh thì việc nhỏ như tặng quà gì đó đã khác biệt hẳn. Một người biết được thứ gì nên tặng thứ gì không, còn một người ngay cả việc cô bị dị ứng phấn hoa cũng không biết.
Tính nhạy bén của Cố Thịnh rất mạnh, Thạch Chi Lâm vừa để mắt đến hắn lâu một chút đã bị phát hiện.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Thịnh nâng ly rượu trên tay về phía cô uống một hớp như đang chúc mừng cho chiến thắng sắp tới.
Cố Lam Hi bên kia để ý thấy một màn này, đáy mắt như phát hỏa, hai hàm răng va chạm tạo nên tiếng ken két liên tục, ly rượu trên tay cũng bị hắn suýt chút nữa bóp nát.
Danh Sách Chương: