• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khi chiếc xe chở ông cụ Cố đã đi xa, Kiều Hạ Linh vẫn chưa hoàn hồn, đứng đơ ra như khúc gỗ, không thể tin được chuyện đã xảy ra từ nãy đến giờ.

Ông nội của Cố Thịnh hóa ra là người như vậy, này cũng quá tùy tiện rồi đấy, đưa tín vật đính ước đời đời cho một người lần đầu gặp mặt, cũng không sợ cô nổi lòng tham cầm đi bán mất.

“Này... Nhẫn của Cố gia các người. Ông của anh già rồi nên lú lẫn, hay đưa đồ lung tung, anh là cháu phải biết đường nhắc nhở chứ, đằng này cứ để ông anh như vậy được à? Nếu hôm nay không phải đưa cho tôi thì nhẫn gia truyền của nhà anh chắc đã nằm ở phòng đấu giá rồi đấy!” Dứt lời, Kiều Hạ Linh chuẩn bị tháo chiếc nhẫn xuống thì bị Cố Thịnh ngăn lại.

Cô nhíu mày, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.

Cố Thịnh không nói gì, nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới nâng tay đẩy ra phần tóc trên trán, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Hắn nhún vai, bộ dạng có chút vô lại, phủi bỏ mọi trách nhiệm.

“Đây là nhẫn ông anh cho em, anh không lấy về được. Nếu muốn thì em tự mình đi giải thích với anh rồi trả lại đi.”

Kiều Hạ Linh chớp chớp mắt, lấp lánh nhìn hắn, giọng ngọt như đường: “Thì người ta không biết ông anh ở đâu nên mới nhờ anh đó. Vậy nên trả hộ bảo bối đi mà! Nha!”

Bảo bối? Cố Thịnh bị xưng hô này làm cho cả người nâng nâng, toàn thân rục rịch, càng nhìn càng thấy mê người, chỉ muốn cúi xuống ngậm lấy miệng nhỏ tùy ý nhấm nháp.

“Thế sao khi nãy ông đưa em không từ chối luôn đi, giờ trả lại là có ý gì?” Cố Thịnh giả vờ giận dỗi hỏi.

“Người ta không có mà! Bảo bối là thấy anh đáng thương, hơn ba mươi năm chưa gả được ra ngoài, vừa tìm được cơ hội đã bị ông không chút lưu tình hất cẳng ra khỏi nhà nên mới đặc biệt nhận lấy đó, coi như thu lưu kẻ vô gia cư ý mà!” Kiều Hạ Linh mặt tỉnh bơ, hai má phồng lên đáng yêu, ý cười trên mặt không hề biến mất. Cô đưa tay chỉnh lại cà vạt bị lệch của nam nhân, nhìn hắn đặc biệt “thân thiện” đáp lời.

“Em nói vậy là có ý gì? Thương hại tôi hay là đang coi thường Cố gia?” Cố Thịnh lắc đầu, nhìn một cái liền biết tỏng nhóc con này định làm gì, vì thế đặc biệt phối hợp bày ra vẻ mặt có phần trầm trọng, thậm chí là nén giận quở trách.

“Em có nói vậy sao?” Nữ nhân bĩu môi, ngây thơ hỏi lại.

Cố Thịnh đen mặt, nắm lấy tay cô, hơi cúi người, ngoài dự đoán mà nhếch môi, tùy ý nói:

“Vậy thì phiền em cứ cầm lấy thứ này đến khi ông của tôi nhận lại nhé!” Nói xong còn cầm lấy tay cô nắm lại, ý bảo hãy cầm cho thật chặt kẻo lạc mất.

Kiều Hạ Linh: “...” Hình như có chỗ nào không đúng.

Đáng lẽ lúc này Cố Thịnh phải tức giận, giật lấy chiếc nhẫn trên tay cô sau đó hùng hồn tuyên bố:

“Cố gia tôi mới không hiếm lạ.”

Tiếp đó thì lạnh lùng bỏ đi đúng chất tổng tài bá đạo chứ? Sao đằng này lại không ấn theo kịch bản ra bài vậy hả?

“Tính tình của người ta vụng về lắm, nếu không may bất cẩn làm rơi, lúc đó mất đi tín vật, con cháu đời sau của Cố gia không lấy được vợ thì tính sao?”

Phương án A thất bại, vậy thì thực hiện phương án B, không tin anh không giận rồi tự tay giật lấy nhẫn đem trả về.

Bảo vệ và thư ký: “...” Mất cái nhẫn này thì có liên quan gì đến việc không có con nối dõi? Cố gia lại không phải nhất thiết cần nhẫn mới có thể mang thai, cùng lắm mất rồi thì bỏ tập tục, đâu đến nỗi nghiêm trọng như phu nhân nói chứ?

“Này không vấn đề gì, cùng lắm thì tôi và em chỉ sinh con gái.”

“Thế con gái lớn lên cưới một cô dâu về thì sao? Anh định không trao cho nó chiếc nhẫn này à? Thế không ổn lắm đâu.”

“Theo lời em nói thì có nhẫn mới sinh được con, mà chúng lại không thể sinh, cần nhẫn làm gì?”

Kiều Hạ Linh: “...” Điều này tạm thời cô chưa nghĩ đến.

Thư ký Trương trong lòng âm thầm thay ông chủ dựng một ngón tay cái, không hổ là tổng giám đốc ác ma của bọn họ, đến nước này rồi vẫn có thể xoay chuyển tình thế, bái phục sát đất.

Bảo vệ bốn mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ để sau này về áp dụng.

Cố Thịnh sờ cái bụng lép kẹp của Kiều Hạ Linh, lặng lẽ xoa nắn, không biết nhớ đến điều gì mà hai mắt sáng lên đôi chút.

“Em còn gì muốn nói nữa không?”

“Đương nhiên... Chiếc nhẫn này... Ưm... Anh làm gì?”

Cố Thịnh cúi đầu hôn lên đôi môi mọng nước của cô, không kiêng nể gì bắt đầu mút mát.

Thư ký và bảo vệ âm thầm quay đầu, ba chân bốn cẳng rón rét rời đi, trước khi đi còn không quên che lại hai mắt, tránh nhìn thấy một số hành động vượt quá mức chịu đựng của cẩu độc thân như bọn họ.

“Ai ui... Đứa nào dẫm lên chân tao?” Một bảo vệ ôm chân, lớn tiếng hỏi.

“Xin lỗi... Khi nãy che mắt không nhìn thấy đường.”

Cả đám loạn thành một đoàn, Kiều Hạ Linh hai má đỏ ửng đẩy Cố Thịnh ra, hiếm khi biết “xấu hổ” quay đầu, ánh mắt trách cứ nhìn Cố Thịnh đầy ủy khuất.

Nam nhân chau mày, vừa định dạy dỗ cấp dưới mấy câu, mèo nhỏ khi nãy còn ngoan ngoãn trong lòng đã nhân cơ hội nhanh chân chạy mất, khi đi còn không quên để lại cho hắn một cái mặt quỷ.

“Ông chủ, hết việc rồi nên chúng tôi đi trước...”

Cố Thịnh quay đầu qua, nhìn bọn hắn như thể đang nói các người đi thử xem.

“Ông chủ, bọn tôi biết lỗi rồi, lần sau sẽ không dám tái phạm. Như vậy đi, tôi sẽ xin nghỉ việc hai ngày, coi như biến mất khỏi mắt ngài có được không?” Thư ký đau lòng ôm ngực, ánh mắt thành khẩn nhìn Cố Thịnh hối lỗi, bảo vệ bên cạnh nháy mắt nhìn nhau, đứng thành một hàng cúi đầu chờ đợi phán xét.

“Nghỉ hai ngày? Nghe cũng được...”

Năm người ánh mắt tỏa sáng, có người thậm chí còn tính xem hai ngày nghỉ nên dẫn người yêu đi đâu chơi, nhưng lời tiếp theo của Cố Thịnh lại làm cho giấc mơ của họ chưa kịp thành hình đã vỡ thành mảnh nhỏ.

“Tốt thì tốt thật nhưng không tốt bằng tăng ca, hai ngày tiếp theo tôi có việc bận, thư ký Trương ở công ty nhớ tăng ca đúng giờ giúp tổng giám đốc là tôi xử lý công việc.” Cố Thịnh đặt tay lên vai của cô vỗ một cái khích lệ.

Tăng ca đúng giờ? Cái quỷ gì thế? Đi làm đúng giờ đã đành, giờ lại còn có cả tăng ca đúng giờ nữa hả?

Có định để người ta sống hay không?

Không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, cô nhất định phải... Nhất định phải...

“Thư ký Trương còn điều gì muốn nói sao?”

“Không có.” Một cái lắc đầu dứt khoát, trí tưởng tượng phong phú cùng hoài bão đáng khen đồng loạt tan biến.

“Vậy tôi tan làm đây.”

...

Kiều Hạ Linh bắt xe về Cố gia, lăn qua lăn lại trên giường, tưởng tượng đến gương mặt của Cố Thịnh khi nãy, không nhịn được bật cười thành tiếng. Lâu lắm rồi cô mới thuận lợi chơi tên đó một vố như vậy, dù rằng không đau không ngứa nhưng được cái sảng khoái.

Có điều, cứ cảm thấy câu hỏi cuối cùng của Cố Thịnh có vấn đề gì đó nhưng vấn đề ở đâu lại không nghĩ ra.

Thôi kệ, trước hết tắm rửa thơm tho rồi ăn no, lát tên đó tìm cô tính sổ còn có sức phản kháng.

Từ phòng tắm đi ra, ngồi trên giường, tay đặt lên một thứ gì đó lạnh lạnh, Kiều Hạ Linh cúi đầu, cầm lấy chiếc nhẫn mà lúc sáng ông cụ Cố đã đưa cho cô, đau đầu suy nghĩ.

Thứ này phải trả lại kiểu gì đây?

Mà cô cũng thật là, lúc đó sao lại không chịu trả lại ngay chứ?

Trong lúc Kiều Hạ Linh vẫn còn xoắn xuýt vấn đề này thì cửa sổ đã bị người ta cạy ra, nam nhân thân hình to lớn không chút tốn sức trèo vào.

Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Hạ Linh ngẩn người.

Bộ dạng hiện tại của Cố Thịnh thật sự quá mức đẹp đẽ rồi.

Gương mặt của tên này vốn rất tinh tế, góc cạnh rõ ràng, lông mi dài cong vút, đặc biệt là cặp lông mày sắc bén lại mang theo chút ngông cuồng kia, nhìn thế nào cũng thấy gương mặt này đúng là kiệt tác của tạo hóa đã ban tặng cho nhân gian.

Hai cúc trên của áo sơ mi được cởi ra, tay áo tùy ý xắn cao, Cố Thịnh như vậy nhìn đặc biệt hoang dã, khác hẳn với phong cách nghiêm túc như ông cụ non thường ngày.

Nam nhân hai mắt hẹp dài nhìn cô có phần khiêu khích, đôi chân dài thẳng tắp từ từ bước đến, tròng mắt đen như sóng nước mênh mông, huyền bí lại thu hút, khiến cho người đối diện bị cuốn đi lúc nào không hay.

Dưới cái nắng nóng cháy của mùa hè, mồ hôi chảy xuống làm cơ bắp toàn thân dính chặt vào lớp áo sơ mi mỏng manh, tăng thêm phần quyến rũ khó tả. Kiều Hạ Linh âm thầm nuốt nước miếng, lý trí trong đầu kêu gào rời mắt nhưng đôi mắt của cô như bị sức mạnh nào đó cố định tại chỗ, dán chặt vào người đối diện không thể rời đi.

Cố Thịnh ép sát thân thể lại gần, gắt gao nhìn cô, môi mỏng nhếch lên.

“Em cứ nhìn tôi như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo?”

“Không khách sáo sao? Vậy Cố tổng định làm gì người ta nào?” Kiều Hạ Linh xoắn nhẹ đuôi tóc, dùng một ngón tay đẩy hắn ra, đáy mắt liếc về phía cửa phòng, âm thầm đánh giá tình hình.

Tên này giữa trưa nắng từ công ty chạy về nhà, cạy cửa leo vào phòng cô rõ ràng là có ý định muốn tính sổ chuyện khi nãy đây mà.

“Điều này thì khó mà nói, tôi vẫn đang suy nghĩ.” Cố Thịnh chống cằm, nhìn cơ thể chỉ khoác một chiếc áo tắm của cô rơi vào trầm tư.

Kiều Hạ Linh lấy tay kéo áo tắm, hai mắt lưng tròng, ngại ngùng cúi đầu, bĩu môi nói:

“Đồ háo sắc.”

“Tôi chỉ háo sắc với mình em.” Cố Thịnh kiên định thổ lộ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK