Hạ Tiểu Vân tới nhà hàng mà Davison gửi địa chỉ. Cô bước đi thong thả tới phòng vip mà Davison đặt riêng.
" Em tới rồi sao? Lại đây thiên thần của tôi ơi!"
Davidson vừa thấy cô bước vào đã đặt ly rượu vang xuống gương mặt hớn hở. Hạ Tiểu Vân chán ngán với những lời nói hoa mĩ mà cô cho là tâm thần của anh ta nhưng vì cái tên này là đối tác lớn của công ty ba cô nên cô vẫn nhẫn nhịn tới giờ.
" Anh bắt đầu nói kế hoạch về buổi triển lãm của tôi đi!"
Tiểu Vân nở một nụ cười lịch sự kéo ghế ngồi đối diện. Davison có khuôn mặt lai với mái tóc nâu hạt dẻ cắt hai mái. Thân hình cũng cao lớn với độ tuổi 31. Thế mà anh ta tuyên bố theo đuổi cô- một người mẹ 3 con và 1 đời chồng. Những người trong công ty hay bên ngoài đều không ngớt lời dèm pha. Nói thật là vẻ ngoài của cô không ai nghĩ là đã có con. Sự xinh đẹp thướt tha hiện tại thánh thoát cao quý như một đài hoa sen trắng.
Davidson bàn luận với cô một lúc sau đó lại nâng ly lên.
" Tiểu Vân, chuyện công việc xong rồi nhỉ. Bây giờ tới chuyện của chúng ta."
Hạ Tiểu Vân cố tỏ ra không hiểu vì chẳng còn muốn từ chối thẳng thừng nữa.
" Chúng ta còn gì để nói à? Thôi cứ triển khai theo kế hoạch của anh nói. Tôi phải về với con đây."
Cô nhanh chóng đứng dậy định rời đi thò bị anh ta nắm lấy cổ tay cản lại.
" Hạ Tiểu Vân! Nhất định là phải tuyệt tình như thế?"
Cô không kiêng dè mà hất tay anh ta ra, kiên nghị đối diện thẳng với Davidson.
" Tôi không hiểu anh đang nói gì? Xin thứ lỗi tôi phải đi r.."
Chưa nói hết câu cô đã bị Davidson ôm lấy.
" Tiểu Vân em không thể cho anh cơ hội được chăm sóc cho mẹ con em sao? Anh đã nói là sẽ tài trợ cho những buổi triển lãm khác và công ty ba em cơ mà."
Cô đẩy mạnh anh ta ra cố gắng bộc lộ sự nhẫn nhịn cuối cùng còn sót lại để nói với anh ta.
" Xin lỗi anh. Tôi chỉ mãi mãi yêu chồng tôi thôi!" Cô quay lưng bước đi.
Davidson bị đẩy thì nhếch miệng khích bác.
" Anh ta chết rồi! "
Hạ Tiểu Vân:".."
Bước chân của cô khựng lại.
Davidson: " Anh ta thậm chí còn không làn tròn trách nhiệm người chồng đã chết quách rồi mà. Em sao còn..."
BỐP
Cô lao nhanh tới tát mạnh vào mặt của Davidson. Trừng đôi mắt hằn tia máu nhìn anh ta.
" Thách thức sự nhẫn nại của tôi thì không chỉ nhận được một cái tát thôi đâu. " Cô lạnh giọng rồi nhanh chóng rời đi.
Davidson xoa xoa má cười nguy hiểm rồi nói thầm.
" Cứ chờ đi...Em sẽ phải kết hôn với tôi nhanh thôi."
.....
Lúc này tại nơi khác Hoắc Cửu Thần đang chống đẩy rèn luyện thể lực ở sân sau nhà họ Tuệ. Mồ hôi làm chiếc áo thun dính vào người hằn lên đường nét săn chắc của cơ thể. Tuệ Mẫn đang rình mò gần đó nhìn anh bằng con mắt thèm thuồng.
" Mẫn Mẫn à. Mau gọi tiểu Hoắc lên nhà ăn cơm!"
Nghe thấy tiếng gọi lớn từ trên nhà vang vọng của mẹ thì Tuệ Mẫn mới giật mình đứng thẳng người. Cô vuốt nhẹ mái tóc rồi bước đi uyển chuyển tới trước mặt anh.
" Mẹ em gọi anh lên ăn tối!"
Tuệ Mẫn e thẹn nhìn anh. Hoắc Cửu Thần vừa lau mặt vừa trả lời.
" Tôi đi tắm rồi sẽ lên ăn sau. Cô và ông bà Tuệ cứ việc ăn trước nhé!"
......
Sau khi anh tắm rửa xong thì tới gian phòng ăn của nhà họ Tuệ. Anh ngồi xuống bàn nhận lấy bát đũa từ người làm rồi bắt đầu ăn. Bà Tuệ vừa nhìn Hoắc Cửu Thần vừa cười cười hỏi
" Tiểu Hoắc, cháu thấy chiếc kẹp tóc vàng hình con bướm này có hợp với Mẫn Mẫn không?"
Tuệ Mẫn xấu hổ vuốt tóc:" Mẹ này!"
Hoắc Cửu Thần cũng rất tự nhiên trả lời cũng đủ làm cho hai mẹ con nhà kia điêu đứng.
" Hợp với cô Tuệ lắm. Vợ cháu cũng thích loại kẹp này, cô ấy cũng hay mua cho con gái cháu nhưng mà là loại vải dùng cho nhẹ."
Tuệ Mẫn:".!!!!!.."
Bà Tuệ:" Vợ! Con gái!"
Ông Tuệ bất ngờ lên tiếng.
" Cậu trẻ vậy mà đã có vợ con à!!"
Anh không dấu mà gật đầu tươi cười với ông:
" Vâng! Thật ra cháu đã hơn bốn chục rồi chẳng còn trẻ gì đâu ạ!"
" Vợ cháu đẻ sinh ba, hai nam một nữ. Trộm vía đứa nào cũng ngoan lắm ạ."
Nhắc tới vợ con mặt mày Hoắc Cửu Thần vui vẻ hẳn ra, anh nói chuyện với ông Tuệ mà không để ý sắc mặt của Tuệ Mẫn đã xám xịt. Bà Tuệ liên tục vỗ lưng con gái an ủi.
Danh Sách Chương: