Tiểu Vân khó khăn mở mắt, cô bị đánh thức bởi tiếng quát tháo liên tiếp. Cảnh tượng trước mắt rõ ràng tới nỗi cô sợ hãi gào lên.
" Á! CHUYỆN GÌ THẾ NÀY!!!"
Hoắc Cửu Thần đang bị một lũ người kề súng vào người, bên cạnh cô cũng có một tên cầm súng. Bộ quân phục cũng mất đi cái áo khoác, chỉ còn lại áo sơ mi vài vết chém. Máu ứa ra từ miệng những vết thương, nhỏ xuống đất. Chiếc áo sơ mi trắng bị chém nham nhở cũng thấm máu nhòe nhoẹt.
" Tỉnh rồi à! Nếu cô ngoan ngoãn đưa chúng tôi đi tìm chỗ vàng còn lại sẽ không bị sao!"
Cô gái tóc ngắn cười nhẹ nói. Tiểu Vân nhìn Hoắc Cửu Thần không chớp mắt, hốc mắt vô hồn đau sót. Cô cắn môi nhìn cô ta.
" Thả anh ấy ra, và băng bó cho anh ấy,
tôi sẽ đi theo mấy người."
Tại sao chứ? Tại sao họ lại cần cô đi theo? Tiểu Vân được thả ra chạy ngay tới đỡ anh.
Ngồi trong lều mà lũ người đó dựng, cô vừa băng bó cho Cửu Thần vừa khóc lóc. Lần này cô không làm ầm ĩ chỉ rơi nước mắt trong im lặng.
" Cửu Thần!"
Hoắc Cửu Thần vì mất máu quá nhiều nên mặt tái nhợt. Anh cười nhẹ, có vẻ vẫn còn khỏe lắm.
" Nhằm nhò gì! Anh thấy tên đó kề súng vào em nên mới mặc cho chúng đánh mà không phản kháng!"
Cô đau lòng cúi đầu.
" Tại sao họ lại cần em và anh!"
Hoắc Cửu Thần gạt nước mắt cho Tiểu Vân rồi trả lời.
" Bởi vì chỉ có anh là người có thể giúp lũ người đó né tránh mấy cái bẫy dẫn tới nơi chứa chỗ vàng còn lại thôi!"
Tiểu Vân gật gù tỏ vẻ hiểu nhưng vẫn cúi đầu.
Sau khi nặng bó xong, lũ người đó dẫn hai người tới trước cửa hầm. Tên Trương Hâm hất hất mặt.
" Hai người vào trước, nghe nói có con thú thành tinh ở trong đó."
Hoắc Cửu Thần đẩy cô ra sau lưng mình rồi chầm chậm đi vào, lũ người kia theo đó mà đi. Những ánh đèn từ những ngọn đuốc đang cháy thắp sáng cả một căn hầm. Thấy số vàng đang chất đống ở cuối hầm, lũ hám tiền sung sướng chạy đến đó. Không ngờ có thể lấy vàng dễ dàng như thế. Hoắc Cửu Thần vẫn giữ Tiểu Vân đứng đó, họ có cảm giác bất an khó tả.
Đúng như họ nghĩ, một đống rắn rết nhỏ bé bò từ đống vàng ra lao đến. Đám người kia bị chúng bò lên người sợ hãi tới ngất đi. Người thì bỏ chạy tán loạn. Hoắc Cửu Thần nhanh tay bế Tiểu Vân lên rồi giẫm nát bét mấy con rết. Từ trong hang nhỏ trong hầm có một con trăn lớn, phải nói là khổng lồ. Có lẽ nó chính là con quái vật thành tinh.
" TRỜI ƠI!"
Lũ người đó trố mắt kinh ngạc, không tin nó có thật. Tiểu Vân nhảy xuống khỏi người anh. Con trằn tinh lao nhanh về phía lũ người đang chạy toán loạn kia nuốt chửng từng con mồi. Anh lấy đại một khẩu súng dưới chân bắn lia lịa vào nó nhưng không có tác dụng, ngược lại nó còn chuyển hướng sang tấn công anh.
Tiểu Vân nhanh trí cởi áo khoác ngoài ném lên mắt con trằn tinh. Không có tác dụng gì cả, nó hất ra nhẹ nhàng .Nó dùng đuôi quật ngã anh rồi tiến đến gần Tiểu Vân. Cô sợ hãi nép vào tường, trân trân nhìn nó nói lí nhí.
" Đừ..đừng lại gần đây!"
Hoắc Cửu Thần bẻ thanh gỗ trên cánh cửa lao tới đâm mạnh vào người con trằn
tinh. Nó đau đớn gầm lên. Sức của Hoắc Cửu Thần đâu phải yếu, anh đã đâm rất sâu vào người nó. Chất nhờn màu xanh sẫm túa ra từ chỗ đó. Bắt đầu lấp kín căn hầm. Tiểu Vân cố gắng nén sự buồn nôn mà bơi tới chỗ anh. Đầu cô vô tình đập vào chỗ lồi xuống của trần.
" Á!"
Bỗng nhiên bức tường cuối hầm tách làm đôi rồi chỗ nước xanh sẫm cùng chỗ vàng chảy ra theo. Cùng lúc đó anh đã nắm được tay cô và hai người ôm nhau trôi theo.
Họ ngã xuống khu rừng trước núi và được các quân sĩ khác tìm được.
Danh Sách Chương: