“Đây là làm sao? Thái y đã gọi đến hết chưa?” Hoàng hậu nóng nảy tới mức muốn xông vào ôm lấy Công chúa.
Tê Lâm Đế nhẹ nhàng trấn an bà, cầm chặt tay Hoàng hậu, muốn bà bình tĩnh một chút. Ông cũng biết nữ nhi chính là miếng thịt đầu quả tim của Hoàng hậu, mẫu tử liền tâm, lo lắng cũng dễ hiểu.
“Công chúa thế nào rồi?” Tề Lâm Đế mặt lạnh nhíu mày hỏi.
Ông không nghĩ đây là chuyện trùng hợp, Công chúa vừa thiếu chút bị hãm hại mất danh dự tại Tĩnh Thanh tự, điều tra thế nào cũng có dấu vết của bọn người thế gia kia. Bản thân ông còn chưa biết phải làm sao, Hoàng hậu xem như hiểu lòng ông, mở một đường cho ông xử lý.
Bà bịt miệng đám mệnh phụ, để hai vị tiểu thư kia về trước, bẩm báo rõ sự việc, tới lúc về cung bà cũng không hề nhắc lại chuyện này.
Giống như câu nói kia “không được nhắc lại”. Còn chuyện xử lý, trách phạt là không tránh khỏi, tuy nhiên có thể dựa vào chuyện này âm thầm chèn ép, cũng xem như cảnh cáo thế gia.
Bây giờ chưa phải lúc động vào bọn họ, ít nhất phải chờ cho tới khi thế lực sau lưng Hàn phi suy yếu.
Giờ thì hay rồi, Công chúa vừa bị hãm hại không thành, về cung còn bị hạ độc, có phải bọn họ cảm thấy ông ngồi vị trí này quá vô dụng không hả?
“Công chúa bị nổi mẩn đỏ, người nóng rực, đã lâm vào hôn mê…” Thái y nhanh chóng bẩm báo.
“Nguyên nhân?” Sắc mặt Tề Lâm Đế càng thêm âm trầm.
“Chẩn đoán ban đầu là bị trúng độc. Tuy nhiên chúng thần đang hội chẩn lại…” Một thái y khác cẩn trọng nói.
“Hừ, tập trung chữa trị cho Công chúa, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu được Công chúa.” Tề Lâm Đế uy nghiêm ra lệnh.
“Chúng thần tuân mệnh.” Tuy miệng nói nhưng lòng các vị thái y ở đây vô cùng run rẩy. Đến độc dược kia là gì bọn họ còn không biết, làm sao có thể giải độc chứ?
Một vị thái y lớn tuổi, đỉnh đạc bước lên hành lễ, quy củ vô cùng, ánh mắt nhìn về hướng Hàn phi.
“Mong Hàn phi nương nương nói rõ, lúc trước khi Công chúa ngất xỉu đã từng dùng qua hay động qua vật gì?”
Hàn phi nghe câu hỏi này thì tức giận vô cùng: “Ngươi là đang nghi ngờ bổn cung?” Hàn phi sắc lạnh nói.
“Vi thần không dám, đây là vi thần tận chức trách, muốn tra nhanh chóng để cứu Công chúa.” Vị thái y này nói xong thì dập đầu một cái, cũng không ngẩng lên.
Hoàng hậu thấy nữ nhi sống chết chưa rõ, nhìn Hàn phi vô cùng lạnh lùng, không còn vẻ hiền từ của chủ mẫu thường ngày.
“Hàn phi, chuyện có phải ngươi hay không xét sau. Trước mắt là cứu Công chúa, hay ngươi không muốn cứu nữ nhi của ta?” Hoàng hậu nói bằng giọng vô cùng lạnh lùng.
“Thần thiếp không có ý đó, kính mong Hoàng hậu bớt giận.” Hàn phi vội quỳ xuống nói.
Ở đây còn có Hoàng thượng, nếu chính ngài ấy cũng nghi ngờ bà thì bà ta có mười cái miệng cũng không thể cãi lại được.
“Trước khi Công chúa ngất xỉu có dùng qua bánh ngọt do cung ta làm, còn có chút trà hoa trên bàn. Mọi thứ vẫn còn, chưa hề dọn đi.” Hàn phi nói lại nhưng cũng không quên nhấn mạnh câu sau.
Ý bà ta đây là vì bản thân không biết chuyện gì nên vẫn để nguyên, không hề có chuyện đổ bỏ chột dạ, xem như một cách nói lên oan ức của bản thân.
“Phiền thái y cũng kiểm tra xem, trên người Hoàng tỷ có gì đó không sạch sẽ dính phải mà vô tình bị nhiễm bệnh."
Thất Hoàng tử đây là ý chỉ Công chúa tự mình dính lấy thứ gì đó. Cũng ngụ ý muốn nói là Hoàng Uyển Như hãm hại bọn họ, có thể trên người còn dính độc dược hay thuốc gì đó.
“Hỗn xược.” Thái tử lên tiếng.
“Từ khi nào mà các người dám nghi ngờ Hoàng muội? Nàng là người thế nào cả cung này không rõ sao? Nàng chính là sợ đau nhất, còn có thể tự làm ra chuyện làm tổn thương mình sao?” Thái tử tức giận, giọng điệu có vài phần chất vấn.
Nhiều ngày qua hắn cũng tra qua Thất đệ một lượt, tuy thông tin không nhiều nhưng quả thực mẫu tử bọn họ cũng đã chuẩn bị khá nhiều thứ, có nhiều hành vi đáng ngờ. Mà chung quy đều là nhằm vào ngôi vị Thái tử của hắn, ngay cả chuyện Công chúa bị hãm hại kia, hắn cũng tra qua một lượt, cũng có dấu vết của Thất đệ này.
Hay cho một Thất đệ ngày ngày bày khuôn mặt kính trọng huynh trưởng trước mặt hắn!
“Hoàng huynh, đây không phải là nghi ngờ Hoàng tỷ, mà đệ là đang nghi ngờ có ai đó trực tiếp để Công chúa dính đồ bẩn thỉu kia.” Thất Hoàng tử cũng không yếu thế nhanh chóng biện minh.
Hắn ta nói câu nào cũng là hợp tình hợp lẽ, không hề có chút nào gian dối. Nhưng nội tâm hắn vô cùng chán ghét vị Hoàng huynh này của mình.
“Thái y, tra đi! Tra cho ra nguyên nhân, nếu không Hoàng muội của ta lại mang danh hãm hại người.”
Trước giờ Thái tử ôn hòa nhã nhặn, cũng chưa từng lớn tiếng với ai như lúc này. Hoàng hậu thấy trước mắt tình hình khá căng thẳng, dù lòng không muốn cũng lên tiếng.
“Thái tử, Mẫu hậu biết con lo lắng cho Như Nhi. Nhưng chuyện còn chưa rõ, cả con cùng Thất đệ của con không nên giằng co, mất hòa khí.”
Giờ phút này bà vẫn phải nói lời trái lòng, nói bà không nghi ngờ Hàn phi cùng Thất Hoàng tử là không thể. Nhưng bà có thể làm gì chứ? Cầm kiếm chém họ sao? Hay trừng phạt họ?
Đều không thể!
Hoàng hậu tự hận bản thân mình, làm một Mẫu nghi thiên hạ, dưới một người trên vạn người thì sao? Lại luôn ở thế thân bất do kỷ! Hoàng hậu như bà quá nực cười.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2. Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
3. Hoa Trong Gương, Trăng Dưới Nước
4. Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi
=====================================
Dường như hiểu được suy nghĩ của Hoàng hậu, Tề Lâm Đế sắc mặt càng tối sầm.
“Phúc Hải, đi điều tra cho ta. Ta muốn biết ai có lá gan lớn dám động tới Công chúa của ta.”
“Nô tài đi làm ngay.” Phúc Hải nhanh chóng đáp rồi lui ra ngoài làm việc.
Trong lòng Phúc Hải cũng vô cùng thương tiếc Công chúa, dù là Hoàng thượng không ra lệnh ông ta cũng sẽ âm thầm điều tra.
“Bẩm Hoàng thượng, Công chúa tỉnh rồi.” Thiên Thiên vừa khóc vừa bẩm báo.
“Nhanh, vào trong xem sao.” Hoàng hậu nhanh chóng đi vào.
Hàn phi cùng Thất Hoàng tử cũng nôn nóng đi theo sau.
Chí ít Công chúa tỉnh lại xem như là chuyện tốt, chuyện sau này bọn họ có thể bàn tính sau.
“Như Nhi, con sao rồi?” Hoàng hậu Tạ thị vừa hỏi vừa nghẹn ngào.
“Nàng đừng như vậy, nữ nhi sẽ lo lắng.” Tề Lâm Đế dịu dàng vỗ về bà.
Hàn phi nhìn một màn này lại nén tức giận trong người, cúi đầu không ngẩng lên, tay nắm chặt tới mức móng tay cắm vào da thịt. Bà ta cũng không cảm giác đau đớn.
“Hoàng nhi… đau…” Hoàng Uyển Như yếu ớt nói, nước mắt tuôn ra.
“Có Hoàng huynh đây, đừng sợ…” Thái tử nhìn muội muội mong manh thế kia, càng đau lòng không thôi.
“Công chúa, người nhớ xem… đã ăn uống những gì? Khi nào lại bị như vậy?” Hàn phi sốt ruột hỏi Công chúa.
Hoàng Uyển Như yếu ớt nhớ lại.
“Ta không rõ, chỉ ăn bánh ngọt… sau đó… đau.” Lời nói không đầu không đuôi của Hoàng Uyển Như càng làm cho mọi người nghi ngờ Hàn phi.
“Thật may… Thất đệ… đệ ấy không ăn.” Câu này như là quan tâm tới Thất Hoàng tử, nhưng lại càng làm dấy lên lòng nghi ngờ với mẫu tử Hàn phi.
Hàn phi cùng Thất Hoàng tử còn chưa kịp nói gì thì Hoàng Uyển Như lại ngất đi.
“Thái y, các người làm gì vậy hả?” Tề Lâm Đế tức giận.
“Bẩm Hoàng thượng, chúng thần đã cho Công chúa uống thuốc giải, trước mắt chỉ cần tống hết những gì Công chúa đã ăn ra mới có thể xác định được. Ngoài ra, trên các đĩa bánh kia của Hàn phi cũng không phát hiện độc tố gì cả.” Thái y lớn tuổi nhất thành thật bẩm báo.
Mọi nghi ngờ hiện tại đều dồn về phía Hàn phi cùng Thất Hoàng tử, dù họ có trăm miệng cũng khó mà cãi được.
“Hàn phi, nàng nói rõ cho ta. Tại sao Công chúa lại ở cung Lạc An của nàng trúng độc.” Tề Lâm Đế vô cùng tức giận.
Danh Sách Chương: