Người quỳ trước mặt là một tỳ nữ thân hình nhỏ nhắn, dáng người quỳ thẳng tắp, gương mặt cương nghị.
Nhìn qua có vẻ không phải người nham hiểm nhưng Hoàng Uyển Như vẫn đề phòng. Qua một đời bị lừa gạt trước mặt, nàng cũng không muốn u mê mà bị lừa gạt lần nữa.
“Chủ nhân của nô tỳ từ nay là Công chúa, Tiêu Thanh công tử đã nói như vậy.” Tỳ nữ thẳng thắn nói.
“Tiêu Thanh? Công chúa nhà ta không quen ai tên Tiêu Thanh. Ngươi có ý đồ gì?” Thiên Thiên nhíu mày căng thẳng đáp.
Công chúa là thiên kim cành vàng lá ngọc, sao lại có thể quen biết phàm phu bên ngoài. Chuyện này đồn ra ngoài thì sẽ ra sao chứ?
“Thiên Thiên, em lui xuống.” Hoàng Uyển Như nhẹ nhàng nói.
“Nhưng… Công chúa…” Thiên Thiên lo sợ đây lại là âm mưu gì đó.
Trải qua vài lần bị người hãm hại, Công chúa đều không tổn hại gì, nhưng lòng Thiên Thiên sớm đã sinh ra bóng ma. Cảm thấy ai ai cũng muốn hãm hại Công chúa cả.
“Em yên tâm, ta biết nàng ta.” Hoàng Uyển Như biết Thiên Thiên là đang lo lắng cho mình.
“Vâng.” Thiên Thiên lui về phía sau.
Hoàng Uyển Như nhìn tỳ nữ kia, vẻ mặt cung kính, quy củ hành lễ, không hề mất đi tư thái hào sảng.
“Ngươi tên gì?” Hoàng Uyển Như lên tiếng hỏi.
“Nô tỳ chờ Công chúa đặt tên.” Tỳ nữ kia vẫn quỳ như cũ, vẻ mặt vô cùng chân thành.
“Trước đó ngươi là người của ai ta không quan tâm, nhưng nếu đã là người của bổn Công chúa thì tuyệt đối trung thành cẩn cẩn, không được hai lòng. Chỉ cần ngươi có ý niệm hai lòng thì ta đảm bảo sẽ khiến ngươi hối hận vì có mặt trên cõi đời này.” Hoàng Uyển Như nhìn tỳ nữ kia bằng ánh mắt như người đã chết.
Uy thế này của nàng không chỉ đơn thuần là một Công chúa quyền uy, mà còn là ánh mắt của chết chóc. Nàng chính xác là du hồn, chết cũng chết rồi, cái uy thế này làm người ta không lạnh mà run.
Tỳ nữ bị Công chúa nhìn thì có hơi sợ hãi, nàng ta rụt cổ một chút. Sau khi trấn tĩnh lại thì tỳ nữ kia lần nữa dập đầu.
“Tiêu Thanh công tử đã nói nô tỳ theo Công chúa thì lấy Công chúa làm trọng, sống chết mặc Công chúa định đoạt, tuyệt đối không đổi.” Tỳ nữ kia kiên quyết nói.
“Công chúa, người không nên tin nàng ta. Lai lịch bất minh, e là…” Thiên Thiên can ngăn Hoàng Uyển Như.
Lời hứa là thứ có thể tin ư? Trong cung này cung nhân nào không hứa không thề thốt, cuối cùng chết là do chủ tử, lời thề còn giá trị sao?
“Ngươi yên tâm.” Hoàng Uyển Như cười cười đáp.
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Nàng ra lệnh.
Tỳ nữ kia dần dần thẳng người nhìn Công chúa.
“Gương mặt thanh tú, hành động dứt khoát. Tiêu Thanh kia cũng có chút thực lực. Từ nay ta gọi ngươi là Nhã Lý.” Nàng nghĩ ra một cái tên.
“Tạ ơn Công chúa ban tên. Nhã Lý từ này nguyện vì Công chúa mà tận lực.” Nhã Lý cúi đầu tạ ơn, quy củ cung kính.
Nhìn dáng vẻ này, quả thực là một lòng kính cẩn tận trung.
“Đi thôi. Mẫu hậu có lẽ đang đợi ta.” Nàng nói xong xoay người đi.
Nhã Lý vẫn cúi đầu đi theo sau Thiên Thiên. Dù thế nào Thiên Thiên cũng cảm thấy Công chúa quá lạ. Tiêu Thanh kia là ai? Công chúa quen khi nào? Sao lại nhảy ra một Nhã Lý khả nghi?
Lòng Thiên Thiên vẫn có hoài nghi, tự nhủ sẽ theo dõi nàng ta gắt gao, tuyệt đối không để nàng ta làm gì trở ngại chủ tử.
Rất nhanh ba người đã tới phòng Hoàng hậu.
Quế ma ma nhanh chóng để Công chúa vào trong mà không cần bẩm báo.
“Nữ nhi thỉnh an Mẫu hậu.” Công chúa quy củ hành lễ.
“Còn hành lễ? Đến đây.” Hoàng hậu cười nói, vẫy tay với Hoàng Uyển Như.
Hoàng Uyển Như vừa mới quy củ đã nhanh chóng chạy thẳng tới chỗ Hoàng hậu, vẻ mặt có bao nhiêu nịnh nọt.
“Mẫu hậu, nữ nhi nhớ người nha.” Hoàng Uyển Như cười cười xoa vai cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu Tạ thị nhìn nữ nhi của mình, ánh mắt vô cùng sủng nịch. Lại nhớ tới chuyện hôm trước, lòng bà trùng xuống một chút.
“Chân con không sao chứ? Còn có chuyện tối qua là sao? Con cũng nên nói rõ cho ta đúng không?” Hoàng hậu cầm tay Hoàng Uyển Như, bà thật tâm lo sợ.
“Nhi thần vẫn còn nguyên vẹn ở đây với người mà.” Hoàng Uyển Như cũng hiểu tấm lòng của mẫu thân.
Hoàng hậu ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Đừng giấu Mẫu hậu. Ta còn không hiểu con sao? Dù con không nói nhưng ta hiểu, tối qua không đơn giản là con vô tình bị té, cũng không vô tình mà hai vị tiểu thư kia trong phòng con được.”
Hoàng hậu Tạ thị ở trong thâm cung bao năm, cũng không thể nào nói là không nhúng chàm, bà biết rõ âm mưu bủa vây bà không ít.
Thái tử là hài tử của bà, bị đẩy lên vị trí cao, đón bao nhiêu ánh mắt. Bà lúc đó đã từng cho rằng nhi tử của bà mới là nơi bọn họ nhắm tới. Bà bố trí mọi thứ, Hoàng thượng cũng cùng bà bài bố mọi thứ.
Nhưng có lẽ họ sai rồi. Họ quá quan tâm Thái tử, lại không bảo hộ tốt nữ nhi này.
“Mẫu hậu…” Hoàng Uyển Như cũng chưa biết phải giải thích thế nào.
“Như nhi, ta muốn kể con nghe chuyện năm đó của ta. Thật ra hậu cung này không chỉ có một Hàn phi kia. Lúc đó lục cung phong phú, dù Phụ hoàng có yêu thương ta tới đâu cũng không thể chỉ giữ hậu cung một mình ta được.”
Nói đến đây ánh mắt bà có chút đau lòng.
“Ta đồng ý sát cánh bên cạnh Phụ hoàng con thì cũng phải chấp nhận điều này. Chỉ là năm đó… thật ra có một sủng phi, nàng ta vô cùng xinh đẹp, lại có tâm cơ rất sâu. Phụ hoàng con… dường như lạc tâm vì nàng ta.”
Vẻ mặt Hoàng hậu khi nhớ đến chuyện này lại có chút bất đắc dĩ cùng không cam lòng.
“Lúc đó ca ca con đã được phong Thái tử, mà con đang nằm trong bụng ta. Thật ra, nếu Phụ hoàng con chuyển tâm ta cũng không có năng lực giữ được. Chỉ là… nếu nàng ta cứ như thế an phận, thì có lẽ ta cũng sẽ chấp nhận.”
Hoàng hậu nhớ lại thời điểm lúc đó, quả thực bà đã có lúc nghĩ không tranh không giành, cầu một đời bình an tới chết. Nhưng là… những người kia có cho bà yên ổn ngày nào?
“Nàng ta cũng có long chủng, chỉ là… nàng ta lại bất chấp thủ đoạn muốn hãm hại ta. Lúc đó ta thực sự tức giận, ta không hại ai cớ sao lại hãm hại ta chứ? Nếu sau lưng ta không có Tạ gia một lòng bài bố, thì có lẽ ta cùng con cũng không còn nữa. Nhưng điều làm ta áy náy nhất chính là nàng ta một xác hai mạng, quả thực ta không cố ý.”
Hoàng hậu đau lòng, khóe mắt ửng đỏ. Quả thực bà không cố ý, bà chỉ muốn hù dọa nàng ta một chút, nhưng ai ngờ nàng ta lại sảy thai dẫn đến băng huyết mà chết.
Điều này bà không hề động tay, cũng sau lần đó bà ngày càng cảnh giác, cũng ngày càng đề phòng. Từng bước lôi ra những âm mưu gian trá chốn hậu cung, cũng là từng bước loại đi những người có âm mưu hãm hại bà.
Còn về Hàn phi vì sao lại còn ở trong hậu cung kia? Đó lại là vì phía sau Hàn phi có rất nhiều gia tộc hậu thuẫn.
Có thể nói, Hàn phi là đại biểu cho các đại gia tộc khác, Hoàng thượng cũng là mượn cớ hậu cung ồn ào, ảnh hưởng chính sự, Thái tử kế vị cũng đã có, không việc gì phải thêm cung phi.
Sau nhiều lần như vậy, các đại thần cũng không còn kiên trì nữa, thay vào đó họ quay sang ủng hộ một vị phi tần có cơ hội đối đầu Hoàng hậu.
Thế cục hậu cung cũng như tiền triều, cũng chia làm hai phe như vậy, vì giữ cân bằng chung mà Hoàng thượng trước giờ luôn trọng các gia tộc thư hương thế gia.
“Mẫu hậu… người… quá khổ rồi.” Hoàng Uyển Như cảm thán.
Danh Sách Chương: