• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Uyển Như nhanh chóng đi vào Ngự thư phòng, hành lễ qua loa với Tề Lâm đế, cũng không đợi Tề Lâm đế miễn lễ đã tự động đứng lên chạy tới gần bàn.

“Phụ hoàng, người xem, thần nhi đến thăm người đây.” Hoàng Uyển Như chạy tới ôm tay Tề Lâm đế.

“Thật là không có quy củ, Lý ma ma xem như tốn công vô ích.” Tề Lâm đế tuy lời nói là trách, nhưng giọng điệu vô cùng dịu dàng sủng nịnh.

Tề Lâm đế như có điều thở dài, sau đó lại nhìn nữ nhi của mình.

“Tới Băng Hồn cốc, phải giữ bản thân. Học nghệ được thì tốt, nếu không chịu được cũng không sao. Con vẫn là Trấn Quốc Công chúa của Tề Lâm ta.” Ông nhẹ nhàng nắm tay nữ nhi nói.

Hoàng Uyển Như ánh mắt ửng đỏ, vô cùng cảm động.

“Tại sao người lại cho thần nhi quyền lợi Trấn Quốc? Thần nhi sợ hãi…” Hoàng Uyển Như dụi dụi vào cánh tay của Tề Lâm đế.

“Cho? Đó là ban! Sao tới con lại là cho rồi?” Ông lắc lắc đầu.

“Con cũng biết sợ sao? Hãm hại Dư gia cùng Lưu gia. Hiện tại bọn họ còn đang thỉnh sớ tạ lỗi. Phong thiếu của Phong gia bị tìm thấy ở thanh lâu nam. Trấn Quốc Công chúa của ta, nói ta nghe xem… còn gì con không dám?”

Tề Lâm đế từng chuyện nói rõ, làm Hoàng Uyển Như chột dạ, nàng cứ nghĩ đã giấu kỹ, dù là ai cũng không tìm ra.

Xem ra nàng đánh giá thấp Phụ hoàng của nàng rồi.

||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||

“Người… biết cả… rồi?” Nàng ấp úng.

“Con nói xem… nếu không biết thì ngai vàng này ta ngồi phí phạm rồi.” Tề Lâm đế cũng không trách móc.

“Nhi thần…” Nàng cúi đầu.

Nàng thầm thấy không ổn, nếu Phụ hoàng biết, vậy chuyện Thấy hoàng đệ, còn có chuyện của Tiêu Thanh luôn tìm nàng thì sao?

Hoàng Uyển Như căng thẳng vô cùng.

“Được rồi! Đừng như vậy, ta không trách con… Thủ đoạn kia, quá vụng về, còn quá nhân từ.” Tề Lâm đế nói.

“Người… chuyện gì cũng biết sao?” Hoàng Uyển Như lúc này cũng buông bỏ mọi thứ, ngây thơ hỏi.

Ánh mắt ửng đỏ, tâm trạng buông lỏng, bộ dạng lúc này của nàng không còn là dáng vẻ của Công chúa, chỉ là một nữ nhi đứng trước từ phụ.

“Phụ hoàng…” Hoàng Uyển Như nghẹn ngào, không nói thành lời.

Cả kiếp trước và kiếp này, nàng không hề có chút tâm cơ, chỉ là học được từ Lý ma ma, làm theo suy tính của nàng, chỉ muốn bảo vệ mọi người.

“Thật ra ta đã từng nghĩ con là người có dã tâm…” Tề Lâm đế nói đến đây thì dừng lại một chút.

“Nhưng sau đó ta biết, con là muốn bảo vệ bản thân… bảo vệ ca ca. Cả ta…” Tề Lâm đế nói.

“Thật ra Hàn phi kia cũng chỉ là cân bằng thế lực, Tạ gia bên kia sợ nghi kỵ, thế gia lộng hành. Hiện tại, ta cũng nghiệm ra rồi, thế gia có ngày này cũng vì ta lo sợ trước sau. Tuy có trễ, nhưng ta sẽ xây dựng nền móng, sau này trông cậy vào con cùng Thái tử…”

Tề Lâm đế thở dài.

“Phụ hoàng, người nói vậy là sao chứ…” Hoàng Uyển Như ngờ vực.

“Trấn Quốc Công chúa, quyền khuynh Tề Lâm quốc. Chỉ cần con còn nắm quyền lực, không ai dám làm gì con, càng không một ai coi thường con nữa, sau này con muốn làm gì… cũng dễ dàng. Chỉ cần không mưu toàn xấu xa, ta luôn giúp con.” Tề Lâm đế xoa xoa đầu nàng.

“Phụ hoàng… chuyện gì người cũng biết.” Hoàng Uyển Như lo lắng hỏi.

“Ừ…”

“Vậy Thất đệ…” Hoàng Uyển Như muốn xem xem có phải là chuyện Thất đệ muốn hạ độc Phụ hoàng, ngài cũng đã biết.

“Dã tâm Thất đệ của con khá lớn. Yên tâm… ta đảm bảo Thái tử ca ca của con chỉ cần không giết vua đoạt ngai, không bất hiếu tàn ác, thì ngôi vị này ngày sau vẫn là của nó.”

Quả thực Hoàng Uyển Như lo lắng quá nhiều, Tề Lâm đế biết rõ dã tâm của Thất Hoàng tử, nhưng ông chưa hề biết chuyện hắn ta mưu toan hạ độc của hắn.

Hoàng Uyển Như lo lắng, nàng có dự cảm không lành, Phụ hoàng vậy mà không biết chuyện Thất Hoàng tử làm, xem ra hắn ta vô cùng cẩn mật.

“Phụ hoàng… người vẫn nên cẩn thận. Chờ nhi thần…” Hoàng Uyển Như không biết nói sao, chỉ đành gửi gắm lời nói quan tâm của mình.

Nàng hy vọng Phụ hoàng sẽ để tâm hơn.

“Được rồi. Con về chuẩn bị đi. Mai xuất cung rồi.” Tề Lâm đế vỗ vỗ tay nàng.

“Nhi thần cáo lui…” Hoàng Uyển Như lui ra ngoài.

Phúc Hải công công cười tít mắt nhìn nàng.

“Công chúa, bảo trọng!”

“Công công nhớ bảo trọng thân thể. Phụ hoàng bên này… nhờ ngài chiếu cố.” Hoàng Uyển Như dặn dò.

Nàng vô cùng bất an, cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Mọi chuyện đang chuyển biến tốt, nhưng vì theo chiều hướng khác cho nên nàng không thể nào phán đoán được.

“Công chúa yên tâm.”

Nàng gật gật đầu rồi rời đi.

“Tiểu Thanh, đừng lo lắng, về cung Phúc Kiến, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời.” Nàng đi qua tỳ nữ Tiểu Thanh lạnh lùng nói.

Trong lòng nàng vô cùng khó chịu, bất an không ngừng, tốt nhất có một số chuyện cần xử lý nàng sẽ xử lý.

Phụ hoàng nói đúng, nàng xử lý quá nhân từ, tốt nhất phải để cho đối phương không thể trở mình.

Như vậy mới là an toàn với bản thân và người khác!

Cung Phúc Kiến, Thiên Thiên cùng Lý ma ma thấy Công chúa đã về tới thì vui mừng nghênh đón.

“Đừng lo. Ta cũng không đi tìm khổ.” Hoàng Uyển Như cười cười an ủi.

“Người còn nói. Nô tỳ là đang lo lắng.” Thiên Thiên nói.

Hoàng Uyển Như ngồi xuống, uống một ngụm trà, rồi nhìn ra ngoài.

“Gọi Tiểu Thanh vào đây.” Nàng lạnh băng nói.

Lý ma ma nhìn nàng, như có gì suy nghĩ, sau đó cũng ra hiệu cho Thiên Thiên ra ngoài.

“Công chúa, nô tỳ…” Tiểu Thanh vừa vào đã vội quỳ sụp xuống.

“Chẳng phải ngươi hỏi ta tại sao lại để người cực khổ?”

“Ừm.. là ta cố ý. Tốt nhất trong thời gian ta xuất cung nơi nên ngoan ngoãn ở cung Phúc Kiến, thành thành thật thật mà ở yên đây, nếu ngươi chỉ cần bước một chân ra khỏi cung Phúc Kiến… Thất Hoàng tử của ngươi cũng không thể cứu cái mạng này của ngươi đâu.”

Hoàng Uyển Như điềm tĩnh nói.

Tiểu Thanh cả người đang quỳ chợt run rẩy, cảm thấy bản thân đã giấu kỹ làm sao Công chúa có thể biết được.

“Nô tỳ… Không hiểu… Công chúa nói gì.” Tiểu Thanh cố gắng lấy lại bình tĩnh.

“Ngươi có hay không… Trong lòng tự biết. Huống hồ, ta đã nói như vậy, thì có cách để đối phó ngươi. Tốt nhất muốn giữ mạng nên ở yên đó, còn giữ mạng ngươi vì người còn giá trị.”

“Lúc ngươi hết giá trị… ừm…” Hoàng Uyển Như gằn từng câu từng chữ.

Cả người Tiểu Thanh ớn lạnh, trong lòng thầm kêu xong rồi. Hiện tại nàng ta không biết làm sao cả, không thể liên hệ với người củ Thất Hoàng tử, mà nếu ở đây, nàng ta sẽ như cá nằm trên thớt, mặc người đánh giết.

“Đừng nghĩ nhiều. Dù người ở đâu, là ai… Thì sao? Trấn Quốc Công chúa đủ lôi ngươi ra bằm thây vạn đoạn, ngươi xem ta dám không?” Hoàng Uyển Như ánh mắt sắc bén nhìn Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh cả người run lên.

“Công chúa, cầu người… tha mạng… nô tỳ không dám…” Tiểu Thanh lắp bắp.

“Đừng cầu xin ta. Hay ngươi thử cầu xin Thất đệ của ta, có khi sẽ có hiệu quả đấy.”

“Lý ma ma, ta đổi ý. Giam lỏng Tiểu Thanh, không cho bất kỳ ai lại gần, phát hiện người tới giết không tha. Dám can đảm ở trong cung Phúc Kiến có liên hệ bên ngoài, giết!” Hoàng Uyển Như hùng hồn nói.

“Nô tỳ tuân mệnh.” Lý ma ma có chút run.

Khí thế này quá mức sắc bén, đến bà còn sợ hãi.

“Công chúa… Công chúa…”

“Lôi đi nhanh nhanh, đừng làm phiền Cồn chúa.” Thiên Thiên phân phó thái giám lôi Tiểu Thanh đi.

Nhã Lý đứng bên cạnh, có chút bất ngờ.

“Không cần theo dõi nàng ta nữa sao Công chúa?”

“Không cần!”

Nàng cũng thu lại khí thế vừa rồi, nhưng gương mặt vẫn lạnh băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK