7 giờ sáng, không khí ở trung tâm quảng trường rất náo nhiệt. Người xe như nước chảy, các quán ăn sáng đông đúc hòa trong không khí đượm mùi cháo nóng.
Một chiếc lông chim bồ câu trắng rơi trên hàng rào sắt trong rừng. Đám chim đó đậu trên hàng rào nhìn chằm chằm vào bữa sáng trong tay đám người túm năm tụm ba ở quảng trường và trên pho tượng như thường ngày.
Duy chỉ có con chim mới trưởng thành, cảm xúc phản nghịch trong lòng dâng trào, không đậu trên hàng rào theo bầy mà lại đậu trên một chiếc ô tô màu đen đang chạy trên đường. Nó dùng chiếc mỏ nâu của mình ra sức mổ vào cửa kính ý đồ phá ra một lỗ nhỏ trên chiếc kính xe kia nhằm chôm điều khiển trên tay lái.
"Biến đi!" Một gã mập trung niên ăn vận tây trang tử tế phẩy phẩy tay đuổi nó đi. Gã dùng bàn tay thô kệch của mình một bên chải chuốt đầu tóc một bên dùng một loại ngôn ngữ pha tạp không kiên nhẫn trả lời điện thoại.
"Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, trực tiếp xả rác xuống sông là được. Đừng có lôi tiêu chuẩn nước thải gì đó ra đây. Cậu biết chi phí xử lí rác thải tiêu tiêu tốn bao nhiêu tiền không? Tiền của tôi đâu phải gió lớn thổi tới. Phía trên đưa người xuống kiểm tra thì hối lộ cho tốt, nhét chút tiền. Vậy mà còn phải để tôi dạy cậu sao?"
Hắn nói khí thế hùng hồn, giọng điệu đầy căm phẫn, giống như sông nhà mình đào, nước nhà mình rót, đương nhiên việc xả xác thế nào là việc của hắn vậy.
Sau khi đầu dây bên kia đáp vài tiếng vâng vâng dạ dạ, gã chủ béo liền tắt máy.
Trên màn hình lớn đối diện tòa nhà văn phòng đang chiếu hình ảnh một diễn viên nổi tiếng trang điểm quảng cáo, hắn nhìn chằm chằm phía dưới đùi của nữ minh tinh nọ, đúng là cảnh đep. Đột nhiên quảng cáo im bặt thay vào đó là một thông báo xuất hiện.
Người chủ trì biến sắc, ngữ điệu khẩn trương, nói ngắn gọn: " Hiện tại là một thông báo khẩn cấp. Vệ tinh quốc gia đã phát hiện được một hòn đảo không người đột nhiên xuất hiện ở trung tâm Thái Bình Dương vào ba ngày trước. Diện tích ước tính khoảng 40 nghìn mét vuông. Đáng sợ hơn là hòn đảo này xuất hiện thành phố hiện đại hoàn hảo. Chính phủ các quốc gia đang hội bàn phương pháp đưa cảnh sát lên đảo điều tra tình hình. Bây giờ phát thanh viên sẽ phát hình ảnh trực tiếp"
Phát thanh viên cầm microphone đứng trên máy bay, đầu tóc rối tung do gió thổi mạnh truyền phát hình ảnh thực tế của hòn đảo. Hình ảnh truyền tới thực sự là một hòn đảo lớn, còn có thể mờ mờ nhìn thấy nhiều tòa nhà cao tầng san sát nhau xuyên qua quốc lộ.
Trên biển bỗng dưng xuất hiện một hòn đảo thì cũng thường thôi nhưng trên đảo lại là một thành thị hiện đại hoàn hảo như vậy thì cũng quá là quỷ dị. Quả thực nó giống như thượng đế đang chơi đùa vậy.
Gã chủ béo đưa mắt nhìn màn hình, miệng nhẩm thầm, " Việc lạ lùng năm nào cũng có mà năm nay lại đặc biệt nhiều"
Đọc nói được nửa thì điện thoại bỗng nhiên reo lên một tiếng, một tin nhắn vô danh hiện ra:
"Nhân loại NO30700156 thân mến, thực sự xin lỗi vì sự chậm trễ. Ngài đã bị chúng thần chọn để là người để tham gia "Ngày xét xử". Trò chơi diễn ra trong 99 ngày. Vui lòng đến đảo vườn địa đàng trước ngày mồng một tháng tư. Quá hạn không chờ"
"Cái quái gì đây? Lại là tin lừa đảo."
Gã chủ béo động tay xóa tin nhắn.
Đinh-- Thông báo nhắc nhở xóa trên điện thoại hoàn thành, cùng lúc đó đinh ốc cố định màn hình trên cao lỏng ra. Màn hình kim loại lớn lao thẳng xuống đỉnh đầu gã.
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn và gã chủ kia bị đè bẹp dí dưới đất. Cơ thể bị nghiền thành mảnh nhỏ, máu tươi cùng thịt vụn văng tung tóe bốn phía như pháo hoa, miệng phun ra vài chiếc răng nhuốm máu lăn trên đất vài vòng.
"Aaaa!!!"
Tiếng la hét thất thanh vang vọng trong đám đông, quảng trường nháy mắt lâm vào hỗn loạn. Con chim bồ câu lúc trước bị đuổi đi quay trở plại, nhảy trên đất một chút, cắp lấy một ngón tay gã rồi bay đi.
Trên màn hình lại quay trở về hình ảnh phía người chủ trì, " Hiện tại là thông báo khẩn thứ hai, đã có công dân nhận được tin nhắn giống như hình. Các chuyên gia bước đầu nhận định rằng "Đảo vườn địa đàng" chính là đảo hoang mới xuất hiện trên Thái Bình Dương. Những công dân nhận được thông báo như trên hãy lập tức liên hệ với tổ dân phố hoặc với chính quyền địa phương. Chúng tôi sẽ phái tàu chở chuyên nghiệp đưa mọi người tới đảo"
"Nhắc nhở từ cảnh sát, xin đừng xóa bỏ tin nhắn hoặc thể hiện ý muốn cự tuyệt, vì thông qua điều tra, chúng tôi phát hiện những sự cố ngoài ý muốn gần đây toàn bộ là do..."
Trên tầng một tòa chung cư cách quảng trường không xa, một thanh niên cao gầy đứng bên cửa sổ quan sát "tiết mục đặc sắc" kia nhíu mày không vui giống như cậu thực sự ghét cái cảnh máu me như này.
Nhìn qua thì tuổi tác ước chừng hơn hai mươi. Cậu mặc một chiếc áo rộng có mũ, một đầu tóc nâu sẫm ánh đỏ, ngũ quan đoan chính, đẹp trai, mặt mũi rất giống với một thầy giáo những năm 80.
Ánh mắt nghiêm nghị, đôi mắt phân biệt trắng đen rạch ròi, sống mũi thẳng, kiểu người có vẻ đẹp trong sáng như này rất thích hợp đứng cùng với ánh mặt trời, cho dù có nhíu mày khó chịu thì vẫn có cảm giác vô cùng soái khí. Sợi tóc bị ánh ánh nắng sớm chiếu vào đổi thành màu cam hồng nhưng cái khuyên màu đen hình lục giác trên tai thì vẫn như cũ một màu đen nhánh.
Bên ngoài, tiếng còi cảnh sát kêu inh ỏi, cậu thu lại tầm mắt, kéo rèm cửa rồi đi vào phòng lấy ba lô đen bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cậu kẹp tay lấy ra chứng minh nhân dân trong ba lô. Trên đó ghi một cái tên, Thời Vọng, là tên cậu. Có vẻ như chứng minh nhân dân vừa mới được làm cách đây không lâu.
Cậu thở hắt ra, bàn tay tùy tiện vuốt ngược mái tóc, cầm di động lên kiểm tra tin nhắn nhưng hộp thư trống không. Cậu cũng không nhận được cái tin nhắn như vậy.
Với cái đối đãi như này Thời Vọng rất không vui. Cậu quay đầu nhìn về phía nam nhân đứng cạnh giá sách, rất không khách khí, hỏi "Vì sao còn chưa gửi em tin nhắn tham dự?"
Dung mạo nam nhân đứng cạnh giá sách kia... rất đẹp, chỉ cần nhìn một lần là không thể quên, anh tuấn hơn bất cứ nam nhân nào, cũng đẹp hơn bất kì nữ nhân nào.
Giống như một quý tộc tóc ánh kim, anh khoác trên mình bộ cánh ngân bạc, phác họa hoàn hảo dáng người ngoại quốc của mình. Anh cao 1.87m, cao gầy giống người Châu Âu, lưng thẳng tắp, eo thon gầy, chân cũng rất dài.
Nếu nói Thời Vọng có tướng mạo soái khí trình độ người phàm thì người nam nhân này là ở cấp độ thần thánh rồi.
Vì là Thời Vọng nên cậu sẽ không bị mĩ mạo của người này dụ dỗ. Cậu ở cùng người này đã lâu, ăn qua không biết bao nhiêu mệt, cũng đủ biết bản tính hắn dung dữ như nào.
So với thần linh thì anh lại tùy tâm làm việc, đùa giỡn thế giới như ác ma.
Thời Vọng nhìn anh chằm chằm, lặp lại: "Em đã nói mình muốn tham gia trò chơi rồi. Vì sao còn chưa gửi tin nhắn cho em?"
Ánh mắt anh sáng lên lộ ra vài phần ý cười, vui vẻ trả lời: " A, thì ra em vẫn còn để ý đến cái tin nhắn hình thức này sao? Thật xin lỗi, ta cứ nghĩ em sẽ không thích nó chứ"
Anh nghĩ nghĩ, nói: "Hay là ta đích thân viết một bức thư mời cho em."
Ngón tay anh vừa động liền biến ra một tờ giấy ánh vàng tuyệt mĩ cùng một chiếc bút lông ngỗng.
Anh viết một dòng chữ xinh đẹp lên giấy: "Gửi tới bảo bối thân ái của ta, người vợ đáng yêu của ta, người tốt nhất trên thế giới này,..."
Thời Vọng nổi hết cả da gà da vịt, vội nói: "Đừng viết nữa, em sai rồi, em không cần thư mời nữa."
Anh dịu dàng nhìn cậu: "Vậy bây giờ em muốn gì?"
"Một mũi insulin" Thời Vọng mặt lạnh lùng nói.
"... Bảo bối, em thật đáng yêu"
Anh nhịn không được nở nụ cười, trong mắt đều là phong tình vạn chủng, đẹp cực kì. So với nụ cười đó, thế giới tươi đẹp kia cũng trở nên nhạt nhòa đôi phần.
Ánh mắt Thời Vọng không kiềm chế được mà bị hấp dẫn, nhìn ngẩn ngơ một lúc lâu. Cậu cảm giác mình giống như tia sáng bé nhỏ bị kẹt trong hang tối vậy, bị mê hoặc trong nó, không thể thoát ra.
Nhưng đến lúc cậu tỉnh táo lại thì nhanh chóng rời mắt, thầm mắng cái bản tính nhan khống đáng chết của mình.
Cuối cùng thì anh vẫn đưa bức thư hoàn chỉnh được cuộn tròn trong dải lụa đỏ đính kèm một bông lan tinh linh màu trắng cho cậu.
"Cho em, thân ái, không cân nhắc để ta đưa em qua đó sao?"
Tham gia trò chơi "Ngày phán xét" phải đến đảo không người trên Thái Bình Dương trước ngày mồng một tháng tư một ngày mà hôm nay đã là ngày 30 rồi. Nếu không đến đúng hạn, nói dễ nghe thì chính là "quá hạn không chờ" mà ý nghĩa của nó lại là "đến muộn phải chết".
Thời Vọng biết anh sẽ không giết cậu nhưng cậu cũng không nghĩ đến việc sẽ đến muộn.
Nhưng mà nếu bây giờ nhờ anh đưa đi, đến khi lên giường lại lải nhải, " Em xem, em làm gì cũng ỷ lại vào ta", toàn nói lời vớ vẩn.
Tính thời gian còn khoảng 2 ngày, ngồi máy bay vẫn đến kịp.
Thời Vọng tiện tay nhét thư mời vào ba lô, đeo một quai, nói: "Không cần anh đưa"
Cậu đi nhanh đến cửa, khi lướt qua nam nhân, Thời Vọng túm lấy cổ áo đối phương, giật mạnh một cái rồi hung hăng hôn một miếng trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Thời Vọng liếm môi, sắc bén nhìn anh chằm chằm, nhấn mạnh từng từ: "Em sẽ không thua đâu Dung Dữ. Em tuyệt đối sẽ không để anh hủy diệt loài người dễ dàng như vậy."
Nụ hôn lén lút kia cùng ánh mắt kiên định của Thời Vọng khiến trái tim anh nhảy dựng. Trong đầu cái vị thần không gì là không biết kia nhảy ra vô số những hình ảnh 18+ theo bản năng.
Đột nhiên một ý nghĩ nguy hiểm lóe lên --- Không ổn rồi, lúc này anh rất muốn lột sạch đồ của Thời Vọng.
- ----------------
Hết chương 1
Danh Sách Chương: