"Tuần tra kí túc?" Tề Triết mặc nhiên không hề nghĩ tới vị khách không mời mà đến kia sẽ cho ra một câu trả lời không đâu vào đâu như vậy.
Đầu Thời Vọng lập tức liền muốn lớn lên gấp đôi, dứt khoát đem đầu chôn dưới gối, âm thanh muộn khí nói: "Để anh ấy vào đi, tôi biết anh ấy....."
Có quỷ mới biết bây giờ Dung Dữ ở đây là muốn làm gì, dù sao khẳng định là chẳng phải cái gì tốt lành cho kham. Nhưng mà Thời Vọng cũng không thể cho anh đứng ngoài cửa, bằng cái tính có thù tất báo kia của Dung Dữ, mở chậm một giây anh có thể cho cả cái kí túc này bay màu luôn.
Tề Triết cẩn thận xác nhận lại, "Là cái người quen mà cậu đã nói kia sao?"
Thời Vọng miễn cưỡng gật đầu, "Là anh ấy."
Lúc này Tề Triết mới thu lại súng, mở cửa.
Quả nhiên ngoài cửa chính là Dung Dữ. Để phù hợp thời tiết hơi se lạnh trên đảo vào ban đêm, anh đổi một bộ áo gió mỏng thuần trắng, kết hợp với cổ lật châm dệt sam màu đen, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài, đúng là móc treo quần áo tiêu chuẩn, đem quần áo mặc đến cực kì đẹp, hơn nữa mái tóc màu vàng kim cùng bề ngoài tuấn mỹ nhìn không khác gì một vị thân sĩ quý tộc phương Tây.
Tề Triết rõ ràng bị tướng mạo anh làm cho đứng hình một chút, có lẽ là do ngày thường ít khi nhìn thấy người đàn ông nào xinh đẹp như vậy.
Anh và bầu không khí nơi này có vẻ như không hề hợp nhau, anh giống như thiên thần tỏa ra hào quang nhàn nhạt rơi xuống trần gian.
Ngay cả đầu bảng hộp đêm Lục Dư Tinh cũng nhịn không được mà nhìn anh thêm vài lần, bởi vì thói quen nghề nghiệp cho nên cậu ta đánh giá Dung Dữ từ trên xuống dưới một lượt tính bắt bẻ anh, nhưng chung quy lại vẫn là không tìm được bất kì khuyết điểm nào, vì thế hậm hực từ bỏ.
Trong lòng Thời Vọng bỗng nhiên dâng lên một chút đắc ý vô danh, người vợ này của cậu tuy rằng tính cách ác liệt tàn nhẫn lại lạnh lùng, còn là lão người yêu rối rắm với ngày kỉ niệm, nhưng chung quy lại luận dung mạo chính là hạng tốt nhất, không chọn ra được bất kì điểm xấu nào. Thời Vọng mang tâm ý hư vinh kì quái đẩy lên đến cực đại vô cùng thỏa mãn, đàn ông ấy à, chỉ cần vợ lớn lên xinh đẹp thì ở đâu cũng có mặt mũi.
Dung Dữ ngẩng đầu hướng về phía cậu cười cười, cố ý vô tình để lộ tay trái của mình.
Thời Vọng thấy trên cổ tay anh cũng có thêm một chiếc đồng hồ điện tử màu đen, giống hệt với bọn họ.
Được lắm, Thần Sáng thể này cũng nhàm chán quá rồi, bây giờ còn muốn bắt đầu chơi trò giả làm người dự thi tham gia trò chơi.
Thời Vọng không thể trốn tránh cùng Tề Triết giới thiệu bọn họ với nhau, "Đây là Dung Dữ, là người quen lúc sáng thi xong tôi gặp được."
Dung Dữ lộ ra ánh nhìn nguy hiểm, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại, "Người quen?"
Thời Vọng không nghĩ tới việc sẽ để lộ mối quan hệ của hai người trước mặt bọn họ, căng da đầu đáp: "Đúng vậy."
" À ah." Dung Dữ nhìn chằm chằm cậu không có ý tốt, cố ý thả chậm âm điệu nói, "Thì ra bảo bối có thể cùng người quen lăn đến trên giường người ta cơ đấy."
Thời Vọng: "?!"
"Đệt, được, được rồi." Thời Vọng không muốn bôi mình thành cái dạng đàn ông trăng hoa, đành phải thỏa hiệp, một lần nữa giới thiệu Dung Dữ, "Anh ấy là bạn trai tôi."
Tề Triết: "???"
Lục Dư Tinh hai mắt sáng ngời, ngửi thấy mùi bát quái tới rồi: " Có từ khi nào, làm sao mà tìm được đối tượng tốt như vậy?"
Cái đuôi của Thời Vọng lại một lần nữa vểnh lên, tuy rằng trong lòng cậu bây giờ lén lút ghét bỏ, nhưng trước mặt người ngoài lại luôn muốn khoe ra vẻ đẹp của cô vợ nhà mình.
"Tôi thật vất vả mới kéo về tay, anh cũng không biết tôi phải bỏ bao nhiêu mặt mũi, tặng không biết bao nhiêu món quà, viết bao nhiêu bức thư tình đâu."
Lục Dư Tinh lại nhìn nhìn Dung Dữ, bằng kinh nghiệm làm việc trong vũ trường nhiều năm của anh, nhìn thế nào cũng đều thấy người này không phải cây đèn cạn dầu*.
*Đèn cạn dầu: dầu hết đèn tắt, ý chỉ mấy người yếu đuối sắp ngỏm ấy.
Mà Thời Vọng này còn trẻ non, tuy rằng có chút hung dữ nhưng bản chất lại không hề có ý xấu, cậu ta có thể đem người cao thâm khó đoán như người này kéo về tay sao? Đừng nói là ăn người không thành còn bị người ăn ngược nha?
Tề Triết cũng không am hiểu tường tận việc phỏng đoán trên mặt tình cảm, nhưng anh vẫn chú ý tới một điểm đáng ngờ.
"Nếu các cậu là loại quan hệ như này thì tại sao bây giờ mới gặp nhau?"
Dung Dữ bình tĩnh nói: "Bởi vì trước đây chúng tôi xảy ra một chút mâu thuẫn, cho nên mới không lên đảo cùng nhau, nhưng mà hiện tại đã làm hòa rồi."
Anh đi đến mép giường Thời Vọng, ngữ khí đột nhiên trở nên ôn hòa hơn, "Phải vậy không, em yêu?"
Thời Vọng ừ hai tiếng cho có lệ.
Thấy Tề Triết vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, Dung Dữ đưa tay lên, khớp xương ngón tay cong cong gõ trên thanh sắt chắn ngang giường, Thời Vọng bất đắc dĩ cúi người xuống tiến lại gần, "Làm sao vậy?"
Vừa dứt lời, Dung Dữ liền nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi Thời Vọng, ái muội cắn xuống cánh môi cậu, sau đó nhìn về phía Tề Triết, dường như khóe miệng hơi nhếch lên thị uy, "Bây giờ tin rồi chứ?"
"......" Tề Triết ậm ừ không nói, quay đầu lên giường đi ngủ.
Thời Vọng khẽ nhếch môi, ngẩn người nửa này cũng không phản ứng lại.
Thẳng đến khi Lục Dư Tinh huýt sáo bỡn cợt cậu, cậu mới khôi phục tinh thần, vành tai đỏ lên, một nửa là buồn bực xấu hổ, một nửa là không biết nói gì thấp giọng nói: " Anh có thể đừng tự tưởng tượng ra tình địch giả đi có được không, ăn loại giấm vô nghĩa như vậy có thú vị không? Nếu đến rồi thì thành thật mà ngoan ngoãn lên giường ngủ đi!"
Cả một đoạn lời dài như vậy Dung Dữ chỉ lựa chọn tiếp thu bốn chữ, anh rất có hứng thú cởi áo gió, tính toán dẫm chân lên cây thang trên giường Thời Vọng
*Tiểu Linh: là tiếp thu bốn chữ cuối đó:))
Thời Vọng lập tức giơ tay đẩy anh xuống, hàng mày nhăn chặt, chỉ vào chiếc đệm giường cạnh đấy, "Bên này không phải còn trống sao? Anh lên giường em làm gì?"
Thật tình, thật vất vả mới có thể ngủ một giấc yên ổn, Thời Vọng lại không nghĩ tới bị lăn lộn tới eo đau chân mỏi, ban ngày vừa mới làm, hiện tại mông cậu vẫn còn đau rát đó!
Dung Dữ lộ ra vẻ mặt bi thương, " Bảo bối, em muốn chia giường ngủ với ta sao?"
"Đây là giường đơn." Thời Vọng dùng sức vỗ vỗ bên cạnh lan can, mặt không biểu tình nói: " Nếu anh muốn nửa đêm bị em đá xuống giường thì cứ việc trèo lên."
Dung Dữ: "......"
Cứ như vậy lăn lộn hơn nửa giờ, Thời Vọng cật lực phản đối ép xuống, Dung Dữ mới tiếc nuối đi ngủ.
Chờ sau khi bốn người bọn họ đều yên yên ổn ổn nằm xuống chuẩn bị ngủ, Thời Vọng nhìn cái đèn dây tóc phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt tỏa ra bốn phía ngay trên đỉnh đầu, chiếu sáng không chừa một ngóc ngách nào, đem cái nghi vấn xâm nhập vào trong cơ thể đánh thẳng vào linh hồn.
"Ai đi qua tắt đèn giùm cái?"
Qun:1030406523* "......"
*Chắc là cây đèn tội nghiệp:v
Trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động, hiển nhiên đối với loài người mà nói thì bò lên trên chăn ấm đệm êm rồi lúc sau lại xuống giường chính là một cái nan đề muôn đời không có lời giải.
Sau khi giằng co khoảng chừng 5 phút, giường gần cửa bỗng nhiên kẽo kẹt vài tiếng, quân nhân văn minh danh dự Tề Triết xuống giường, ngay sau đó đèn liền tắt, trong phòng chìm trong bóng đêm ôn nhuận.
Thời Vọng cuộn chặt chăn, hơi hơi cuộn người nhắm hai mắt lại. Hẳn là bởi vì có Dung Dữ bên cạnh nên cậu rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, hơi thở dần trở nên đều đặn và sâu hơn.
Nhưng mà không đợi cậu ngủ sâu giấc, bỗng nhiên cảm giác được một bên người bị đè nặng, có người lướt qua đệm qua chỗ thanh ngang tiến tới, nằm phía sau cậu, cánh tay đặt trên eo cậu, sau lưng cảm nhận được hô hấp ấm áp không tiếng động.
"!" Thời Vọng nháy mắt bị dọa tỉnh, cơ thể căng chặt, phản xạ có điều kiện sờ roi điện dưới gối.
"Đừng sợ, là ta." Tiếng nói mềm mại chậm rãi thổi vào tai cậu, Dung Dữ hôn nhẹ tóc mai cậu, trấn an cậu.
Tinh thần Thời Vọng lúc này mới hơi thả lỏng xuống một chút, cậu có chút tức giận nói: " Hơn nửa đêm anh định làm cái gì, có để cho em ngủ không!"
Dung Dữ cười nhẹ nói: "Em đã quên rồi sao, ở trên đảo này, mỗi đêm của em đều thuộc về ta, đây là ước định của chúng ta đấy."
Sắc mặt Thời Vọng cứng lại, trong lòng hốt hoảng, "Nhưng anh nhìn tình huống lúc này đi, ở đây lại không chỉ có hai chúng ta..."
"Như vậy thì sao? Đèn đã tắt, bọn họ cũng không nhìn thấy."
Dung Dữ mang theo mười phần tính xâm lược cắn lên cổ Thời Vọng, bàn tay tiến vào trong chăn, kéo quần lót của cậu xuống, mạnh mẽ xoa nắn cánh mông vẫn còn sưng đỏ của cậu.
Thời Vọng cảm thấy có chút đau, nhưng dục vọng lại giống như thủy triều bị trêu chọc một đường dâng lên, cậu không tự chủ được đỏ mặt giãy giụa, hổn hển thở dốc nói: "Anh đừng... Sẽ bị nghe thấy mất, buông em ra... Ưm.."
Đêm nay cậu dùng tay che miệng bị anh hung dữ bắt nạt, lực tay quá mạnh khiến cậu nửa câu xin tha cũng không thể phun ra.
Cậu không dám kêu ra tiếng, tất cả âm thanh rên rỉ đều cắn chặt răng nuốt vào bụng, nệm giường không ngừng phát ra tiếng rung động kẽo kẹt khiến cậu kinh hồn táng đảm, Tề Triết và Lục Dư Tinh cũng không phải kẻ điếc, khẳng định là sẽ chú ý tới tiếng động không bình thường này.
Thời Vọng tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, hận không thể xé ra đập nát người phía sau rồi quẳng lên nồi chiên!
Trong bóng đêm đen kịt chiếu tới vài tia sáng, đêm dài mới vừa bắt đầu, nhưng đối với Thời Vọng mà nói thì đêm này quả thực là một đêm vô cùng gian nan.
Nhưng mà, thật ra Dung Dữ thật sự vui sướng là được.
Danh Sách Chương: