• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ít nhất là cậu cũng biết trong ba dây dẫn này có một dây là đường nối trực tiếp đến kíp nổ, hai dây còn lại là hai dây nối song song. Nếu muốn sống phải cắt chính xác dây dẫn nối đến kíp nổ, làm dòng diện không thể lưu thông làm nổ bom, nhưng nếu cắt sai, bom lập tức sẽ nổ tung.

Cậu giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nhìn về phía Dung Dữ, thúc giục hỏi: "Không phải anh nói sẽ cho em gợi ý sao? Gợi ý là gì?"

"Rất dễ." Dung Dữ cười cười lộ ra ý vị thâm trường, xinh đẹp cùng cực hệt như đóa hoa anh túc nhưng đồng thời cũng nguy hiểm tứ phía, Thời Vọng vừa thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng liền dâng lên một loại dự cảm không lành, khẩn trương nuốt nước miếng.

Dung Dữ vẫn dùng ngữ khí ôn hòa thong dong như lúc đầu, nói: "Màu sắc của dây dẫn đến kíp nổ chính là màu sắc bó hoa ta tặng em vào dịp Lễ Tình Nhân năm ngoái."

Thời Vọng thần sắc cứng lại, Dung Dữ nguy hiểm nhìn chằm chằm cậu, hệt như một con rắn độc dùng răng nọc ngậm lấy con mồi trong yết hầu, " Đây chính là đề bài tặng điểm đó bảo bối, em đừng nói với ta là chuyện này năm ngoái cũng không nhớ rõ."

Thời Vọng: " Ưm... Cái này... Việc đó...."

Trả thù! Cái này nhất định là anh nhắm vào cậu báo tư thù! Còn không phải là mấy hôm trước nhớ nhầm ngày kỉ niệm thôi sao, quỷ hẹp hòi!

Cậu chột dạ vuốt ve ngón tay, dưới mông như có ngàn vạn cái kim đâm khiến cậu đứng ngồi không yên, nhúc nhích một chút, "Hay cho thêm một cơ hội khác đi? Ví dụ như xin sự trợ giúp từ bên ngoài hoặc là loại trừ 2 sự lựa chọn sai lầm chẳng hạn?"

Dung Dữ thần sắc lạnh lùng, "Quả nhiên là em không nhớ rõ."

"... Xin lỗi."

Dung Dữ thường xuyên tặng hoa với quà cho cậu, mà Thời Vọng thực sự không nhớ rõ Lễ Tình Nhân năm ngoái anh tặng cậu hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ hay là hoa tử la lan, nhưng rốt cục Lễ Tình Nhân là một ngày lễ quan trọng, Dung Dữ tức giận cũng bình thường.

Nhưng mà.....

Vợ người ta cáu kỉnh là đòi tiền muốn an ủi, còn vợ cậu mà tức giận, chính là đòi mạng đó!

Thời Vọng nhìn con số không ngừng nhảy lên trên quả bom điện tử, trong lòng khổ sở hơn cả ăn phải khổ qua.

Thời Vọng cảm thấy bản thân mình hiện giờ hoàn toàn có thể đồng cảm với người đàn ông trung niên vừa rồi kia, bởi vì cậu cũng không biết nên xuống tay từ dây nào, trước tiên kéo đặt trên dây màu đỏ, ở Lễ Tình Nhân anh tặng cậu hoa hồng đỏ à? Hình như không phải, Dung Dữ tặng hoa hồng đỏ đều thích đưa một bông.

Kéo lại dừng trên dây màu trắng... Chẳng lẽ là hoa hồng trắng sao? Dung Dữ hình như đã từng tặng, nhưng hình như là vào ngày sinh nhật mình. Dây màu tím, hoa tử la lan? Cũng không đúng, anh ấy từng tặng loại hoa này sao?

Các loại kí ức cùng hoa tươi chạy loạn xạ tới lui trong đầu Thời Vọng khiến cậu hoa cả mắt, cái gì hoa hồng, hoa tử la lan, hoa đinh hương, hoa bách hợp, hoa cẩm chướng, lan hồ điệp bay vòng vòng quanh người cậu, tạo thành một vòng tròn lớn quây cậu ở giữa, mặt trên hiện ra hai câu phúng điếu*, viết: vợ giận không tốt, kiếp này chết sớm.

Thời gian làm bài không còn nhiều, trên đỉnh đầu vang lên thông báo: "Thời gian kết thúc bài thi còn 20 giây, mời thí sinh kiểm tra bài thi cẩn thận, chuẩn bị tốt để nộp bài."

Thời Vọng thật sự không còn lựa chọn nào khác, ngón tay gắt gao cầm lấy kéo, thà chọn bừa nghìn câu cũng không thể bỏ qua một câu, muốn chết cũng phải chết với tinh thần vĩ đại, dứt khoát cầm kéo xuống tay, lỗ mãng cắt đứt toàn bộ 3 dây nối!

Màn hình điện tử đếm ngược đột nhiên im bặt, Thời Vọng còn chưa kịp phản ứng, một giây sau, bom liền ầm ầm nổ tung!

Đoàng --!!!

Thời Vọng chỉ cảm thấy trước mắt bùng lên một ngọn lửa nóng, ngọn lửa thổi quét mà đến, cậu thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ cùng đau đớn, đại não liền giống như máy móc bị sập nguồn, nháy mắt mất đi ý thức.

Suy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi 'sắp chết', chính là:

Cái đệch! Khỉ gió!!

.....

"01:11"

Bom đếm ngược dừng ở 1 phút 11 giây, xem như là vô cùng dư dả thời gian.

Tề Triết bình tĩnh buông dụng cụ trong tay, trên người nửa giọt mồ hôi lạnh cũng chưa chảy ra.

Trên bàn là mạch điện cùng dây điện bị anh phá rơi tan tác, là một người lính đặc chủng trong quân đội, anh có kinh nghiệm phá bom rất phong phú, mặc dù cấu trúc của loại bom điện tử có sức công phá lớn rất phức tạp nhưng chỉ cần thao tác cẩn thận một chút thì vẫn có thể tháo dỡ hoàn toàn.

Chỉ cần cấu tạo bên trong hoàn toàn lộ ra, vậy chỉ cần nhìn lướt qua liền biết phải cắt đường dây nào.

Đồng hồ trên cổ tay trái phát ra một tiếng 'tích', con số trên màn hình nhảy từ 70 lên 80.

Tề Triết cũng không dừng lại quá lâu, anh đứng lên, rời khỏi phòng thi, đi dọc theo cầu thang đến tầng 3.

Bây giờ anh cũng không đặc biệt lo lắng cho an nguy của Thời Vọng với Lục Dư Tinh, bởi vì chế độ điểm thi của trận này tương đối thoải mái, thắng trận cộng 10 điểm, thua trận hoặc bỏ quyền bị trừ 30 điểm.

Tuy rằng hầu hết người chơi đều sẽ nghĩ rằng càng về sau đề bài sẽ càng khó hơn nên thường có khuynh hướng giữ điểm đến lúc cuối mới đem ra dùng, không muốn lãng phí điểm ở mấy câu đầu tiên, hơn nữa đề chỉ có 3 lựa chọn, dù là đoán mò thì xác suất chiến thắng cũng được 33.3%, nhưng nếu gặp phải cái đề bài quá mức nguy hiểm như này, ví như những người bình thường không thể đối phó với bom hẹn giờ, vẫn là bỏ quyền giữ mạng mới là lựa chọn sáng suốt.

Nói thế nào đây, Tề Triết cảm thấy hai người kia sẽ không ngốc tới mức dùng mạng sống đi cá cược 33.3℅ cơ hội chiến thắng này.

Quả nhiên còn chưa xuống cầu thang, liền gặp phải Lục Dư Tinh từ tầng 5 đi xuống, Tề Triết hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Lục Dư Tinh giơ tay vén bên tóc mái màu đỏ bên phải ra sau tai, nhướn mày cười nói: "Không có việc gì, chơi bài chính là sở trường của tôi, đoán bài poker thôi, chuyện nhỏ, Thời Vọng đâu, còn chưa ra sao?"

Tề Triết lắc đầu, "Đi xuống tìm cậu ấy đi."

Hai người vừa mới bước xuống cầu thang, còn chưa đi được vài bước liền nghe dưới tầng 'Đoàng' vang một tiếng lớn, lửa lớn bốc lên tận trời sáng chói một vùng lớn, gió lớn nóng bỏng phá tan cửa kính, mảnh thủy tinh loảng xoảng rơi đầy đất, khói cuốn theo gió quét qua toàn bộ hàng hiên, người trên hành lang hỗn loạn chạy tán loạn bốn phía.

Tề Triết cùng Lục Dư Tinh liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nhanh chân chạy xuống cầu thang.

.......

Lúc này ở nơi trang hoàng hoa lệ nào đó, trên giường ngủ lớn trong một căn phòng ngủ sáng rộng sạch sẽ, có một người đang chầm chậm tỉnh dậy tạo thành một trận xôn xao không lớn không nhỏ.

Việc đầu tiên Thời Vọng làm sau khi khôi phục ý thức chính là bật phắt dậy, sờ soạng lung tung khắp người một vòng, xác nhận chính mình không thiếu mất cánh tay cái chân nào, cũng không bị bỏng do ảnh hưởng của vụ nổ, thậm chí trên tay cũng không hề có vết xước nào.

Quần áo trên người đã được đổi thành bộ đồ ngủ rộng thoải mái, Thời Vọng nâng tay lên nhìn lên mặt đồng hồ, điểm số là 40, chỉ là bị trừ điểm thua trận chứ cậu không bị đào thải.

Thời Vọng nhẹ nhàng thở ra, xem ra cậu đánh cược thắng rồi.

Thời Vọng ngốc chắc? Tuy rằng khả năng ngẫu nhiên có chút ngớ ngẩn, nhưng trong lúc thi cậu thực sự nghiêm túc cân nhắc qua lợi và hại.

Sở dĩ cắt luôn 3 đoạn dây như vậy chính là hành vi tự sát, thật ra là cậu muốn thử thái độ của Dung Dữ. Thời Vọng muốn biết nếu mình rơi vào trường hợp gần chết, anh sẽ làm như thế nào.

Mà hiện giờ câu trả lời đã quá rõ ràng, Dung Dữ sẽ cứu cậu, hơn nữa anh cũng không trừ thêm điểm, nói cách khác, chỉ cần chính mình đảm bảo điểm số lớn hơn không, dù có thoải mái tìm đường chết, cậu cũng sẽ không bị loại trừ.

Quả thật đây giống như có hack khóa máu trong game ấy.

Đây chính là gian lận đó!

Trong lòng Thời Vọng nảy lên một cỗ may mắn vui mừng như điên, đại não nhanh chóng vọt thẳng lên trên: Chỉ cần lợi dụng tốt điểm này, cậu có thể tùy ý 'hi sinh' chính mình để đạt tới một mức mục tiêu nào đó, trò này rất có ích trong việc trợ giúp tiến trình trò chơi.

"Cho nên em bây giờ muốn đem tính mạng mình trở thành lợi thế trong tay, đúng không?"

Dung Dữ đứng ở mép giường, ý cười lành lạnh, tựa như còn tức giận vì chuyện vừa rồi, giọng điệu cũng thật lương bạc, "Nếu em nghĩ như vậy thì hoàn toàn sai rồi, ta cũng không rộng lượng đến mức có thể cho em tùy ý đem mạng mình ra đùa giỡn."

Thời vọng hơi không rõ lắm nhìn về phía anh, "Vậy vì sao anh cứu em?"

Ngữ khí Dung Dữ thay đổi hoàn toàn, cười nói: "Ta cũng không máu lạnh đến mức nhìn người mình yêu bị nổ tung chia năm xẻ bảy."

Anh ngồi vào mép giường, đưa tay nắm cằm Thời Vọng, nhích người lại gần, nở một nụ cười lạnh lẽo âm trầm nói: "Nhưng ta không giống người vô tình nào đó đến cả ngày kỉ niệm cũng không nhớ, em gặp nguy hiểm ta còn đến cứu."

"....." Thời Vọng chột dạ cực kỳ, tiến lại gần hôn đầu ngón tay Dung Dữ lấy lòng, hoa ngôn xảo ngữ giống như khi mới yêu nói: "Thật xin lỗi mà, em đều nghe theo anh hết, đừng nóng giận, hơn nữa vừa rồi anh còn cứu em, cảm ơn anh."

Dung Dữ liếc mắt nhìn cậu, "Là có giới hạn."

"Hả?"

"Trong 99 ngày ở đây, ta chỉ cứu em 5 lần."

Tay Dung Dữ trượt xuống dọc theo ngực Thời Vọng, giống như con dao phẫu thuật lạnh băng xẹt một đường trên cơ bụng, khiến Thời Vọng run rẩy từng cơn, cuối cùng dừng ở lưng quần, ngón tay khớp xương rõ ràng kéo quần ngủ của cậu tới đầu gối, lộ ra quần lót màu đen cùng cặp đùi trắng nõn.

Thời Vọng lập tức run lên, hô hấp dần trở nên dồn dập, tưởng chừng như chân cũng run theo, cậu theo bản năng bắt lấy tay Dung Dữ, lại bị Dung Dữ cự tuyệt tách ra, ngón cái chạm vào phần mẫn cảm phía trong đùi nhẹ nhàng lướt qua liền xuất hiện một vệt ấn kí màu đỏ, giống như số "Một" viết hoa.

"Đây là lần đầu tiên, bảo bối." Dung Dữ xoa nắn đùi cậu, mỉm cười ghé sát lỗ tai cậu nói: "Sau 5 lần, em liền hoàn toàn bị loại trừ, bất luận em có khóc lóc cầu xin ta, lấy lòng ta như nào cũng vô dụng."

- ---------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK