Tần Ngư vừa nói vừa đi tới chỗ đá ngầm cách đó không xa.
Con mèo cảm khái: “Chà, cô quả thật là một cô gái vừa có lý tưởng vừa có tôn nghiêm.”
Tần Ngư không thèm để ý tới nó. Đá ngầm thì có cái gì? Nhìn tới nhìn lui cái gì cũng chẳng có. Tần Ngư có chút thất vọng. Cô đang tính rời khỏi chỗ đá ngầm nhưng phải dừng bước bởi cô cảm thấy hô hấp của con mèo trong đầu mình đột nhiên có chút kỳ lạ, nó bỗng hít thở thật nhẹ, sau đó Tần Ngư xoay người nhìn thật kỹ vào khe hở giữa hai mỏm đá. Nhòm thật cẩn thận vào…Có một con cua!
Tần Ngư nhìn thấy cái càng cua thoáng qua giữa khe hở, cô lập tức nhướng mày. Càng cua không hề nhỏ, nhìn lướt qua thì cũng khá lớn, nó có màu xanh đen trông giống màu của đá ngầm nên mới nãy khó trách cô nhìn không ra.
Cái này có thể ăn được lại trông hấp dẫn hơn trái cây nhiều.
Chỉ là việc bắt cua khá phiền phức. Nhưng Tần Ngư là người sống ở quê mà, cô cũng không phải chưa từng xuống ruộng. Tần Ngư lập tức thăm dò xung quanh khe hở, cô phát hiện bên trái còn có một cái hang.
Cô cầm áo mưa tới, gắn vào bên trái miệng khe hở rồi dùng cục đá đè kín mít, sau đó dùng cái que gỗ thọc vào mấy cái. Con cua chống cự vài lần nhưng thấy kẻ địch mạnh mẽ liền trực tiếp rút lui…lúc nó chạy vào áo mưa, Tần Ngư lập tức bước tới túm áo mưa lại thành một cái bao.
“Oa!” Người quay phim reo lên một tiếng.
Bắt được rồi sao? Vừa mở cái bọc ra liền thấy bên trong là một con cua lớn cỡ một bàn tay.
“Đây là loại cua gì thế?” Hứa Thanh Kha hỏi nhiếp ảnh gia. Đã được huấn luyện nên nhiếp ảnh gia lập tức trả lời: “Đây là cua bùn Đông Timor.”
“Hả? Nhưng nó có miếng bùn nào đâu?” Tần Ngư buột miệng thốt ra.
Nhiếp ảnh gia: “…”
Bộ không cho người ta tắm rửa à?
Nhưng cua bùn ở Đông Timor không phải hàng hiếm lạ. Một con cua thanh niên có thể nặng tới 6 lạng, được xem là lớn nhất trong các loài cua trong nước.
“Bên kia có một bãi bùn, có lẽ con cua này trộm đi sang đây.”
Tần Ngư dùng áo mưa bao con cua lại thành một bọc treo bên hông, cô trở về xem xét đống lửa sau đó lại chạy ra bãi bùn.
Bên trong quả nhiên có rất nhiều cua, nhưng lại khó tìm bắt hơn. Chúng đều chui vào bùn để trốn nên càng khó kiếm. Tần Ngư cẩn thận hành động, đứng bên ngoài quan sát thật lâu.
“Cô tính làm gì vậy?” Người quay phim nhịn không được liền hỏi.
“Xem vận khí của bản thân thôi…” Tần Ngư trả lời xong thì đi qua bên cạnh, cô tìm được một cây gậy rất dài sau đó mới quay lại chỗ vũng bùn.Đi một hồi rồi lại bất động, bộ cô ta tính học theo Khương Thái Công câu cá à? Người quay phim sắp giữ máy không nổi, đương lúc muốn nhắc nhở Tần Ngư, đột nhiên trong vũng bùn có cái gì đó khá lớn đang nhúc nhích..
Một con cua cỡ bự vừa bò ra, ước chừng cũng nặng khoảng bảy tám lạng. Ngay khi con cua mới lấp ló nửa cái đầu ra khỏi bùn, Tần Ngư lập tức hành động.
Tay cô nắm chặt cây gậy gỗ…Giơ lênBang!
Trong nháy mắt, con cua đang cách cô ba bốn mét bỗng bị cây gậy quét trúng, kéo nó ra khỏi bùn. Sau đó nó đập thẳng vào mỏm đá to cách đó năm mét. Con cua hẳn đã chết vì lúc rơi xuống đất nó không còn nhúc nhích nữa.
Người quay phim: “…”
Con mèo: “…”
Châm chước một hồi thì người quay phim mới rối rắm hỏi: “Cô có học đánh golf hả?”
Tư thế vừa nãy trông y hệt lúc giơ gậy đánh bóng, ông cũng cũng chưa từng thấy qua cách bắt cua lạ như thế.
Hay là do ăn may?
“Không phải đâu, khi còn nhỏ tôi toàn bắt cua bằng cách này.” Tần Ngư nói.
“Nhìn qua cũng giống lắm.”
“Chắc là do trời sinh.” Tần Ngư tủm tỉm cười mà nói đùa, con mèo đốp lại:
“Trông giống như đang hốt phân vậy đó.”
Tần Ngư: “…”
Danh Sách Chương: