Nói cô là người nông thôn cô còn phật lòng ư?
Trương Lị châm chọc trong lòng, có giỏi thì biểu hiện khó chịu ra mặt đi, lấy việc xuất thân nông thôn làm hổ thẹn, để tôi xem cô có bị chửi chết không.
“Tôi nói là tôi sống trong núi.” Tần Ngư nói.
Trương Lị lập tức nghẹn họng. Người quay phim lẹ tay quay được biểu tình của ả ta… nhưng cũng theo bản năng nhìn về phía Tô Tình.Đây mới là người phụ nữ xấu xa có sức chiến đấu mạnh mẽ, mau nổi giận đi, mau dỗi đi, tốt nhất là có cảnh ba cô gái lao vào cấu xé nhau.
Nhưng ống kính vừa chuyển lại không thấy được Tô Tình. Người đi đâu rồi?
Thì ra Tô Tình đã bước vào trong bùn, ra sức đào bùn đất lên. Trương Lị vừa thấy vậy cũng không chịu yếu thế, ả nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay Tần Ngư. Cô lại hào phóng cho luôn cây gậy kiếm cơm, sau đó tự mang theo cái bọc chứa ba con cua lớn mà đi.
“Đồ nhỏ mọn!” Tận ba con ăn chừng nào mới hết. Trương Lị tuy rằng không lên tiếng, nhưng nhìn biểu tình cùng khẩu hình miệng thì biểu hiện rõ ý tứ này. Người quay phim đứng cạnh quay hết lại rồi nghĩ thầm rằng phần hậu kỳ có thể sẽ thêm hiệu ứng đặc biệt.
Nhưng ngay khi Tần Ngư rời đi, cô bỗng quay lại thì trông thấy Tô Tình vẫn đang nỗ lực đào bùn, đào đến cả người chật vật.
“Cũng có thể loại trừ Tô Tình cùng Trương Lị.” Con mèo chẳng có tý hảo cảm nào với hai người này, dù sao cả hai cũng không phù hợp với hình tượng phụ nữ tốt đẹp lương thiện.
Dĩ nhiên Tần thiếu nữ cũng không phải cô gái có lòng tốt.
Tần Ngư thật sự vô cùng lạnh nhạt. Cô so với nó càng giống một con mèo thứ thiệt, bình thường chỉ yên tĩnh nằm liếm móng vuốt, ngủ vùi, lâu lâu mới dùng móng vuốt đi thăm dò đối thủ…Nhưng bản thân Tần Ngư còn chưa xác định xem muốn loại trừ hai “Cô gái hư” kia hay không. Một lát sau cô đã đối mặt với một Trần Dịch Phong đang nổi sùng chất vất mình.
“Lửa đều bị dập tắt rồi, cô không biết ư? Không phải đã dặn cô ngồi canh lửa hả?”
Danh Sách Chương: