Cô sợ lắm rồi á, con ma to lớn này bắt được cô rồi, giờ phải làm sao, khóc nó có tha cho cô không nhỉ. Thử mới biết được.
"Huhu, tha mạng. Chu mi naaaa."
Phó Tranh từ ngái ngủ sang giật mình, chả lẽ cô gặp ác mộng sao. Hắn ngồi luôn dậy bật đèn sáng lên, ôm lấy cô vỗ về:
"Mộc Hạ em gặp ác mộng sao?"
"Mộc Hạ?"
Nghe như tiếng Phó Tranh gọi, Mộc Hạ nhảy ra ôm lấy hắn như ếch ôm lấy phao cứu sinh.
"Anh, vừa nãy có con ma to lắm. Nó kéo lấy chân em như thế này này..."
Mộc Hạ vừa mếu máo vừa diễn tả lại hành động bị ôm chân vừa rồi.
Phó Tranh nhìn cô thắc mắc, ma nào? Nhà hắn làm gì có ma.
"Anh ngủ ở đây có thấy con ma nào đâu?"
"Hức.. vậy sao vừa....???"
Khoan đã, hắn ngủ ở đây? Mộc Hạ như hiểu ra điều gì liền nín khóc, buông tay nhìn hắn một cách khó hiểu.
Sao hắn có mặt đúng lúc thế, cô đâu có nghe tiếng mở cửa phòng. Rồi 'Anh ngủ ở đây' là sao?
Hàng tá câu hỏi xuất hiện trong đầu Mộc Hạ, cô nhìn hắn yêu cầu lời giải thích.
Phó Tranh cũng nhận ra, hắn nói vậy khác nào 'Lạy ông tôi ở bụi này' chứ. Giờ giải thích sao nhỉ, cô đá hắn ra khỏi phòng mất.
"À... ừ. Đúng rồi phòng anh có ma, đúng thế. Anh sợ nên mới sang đây."
Mộc Hạ nghe xong mà phì cười, hắn không có lời nói dối nào thuyết phục hơn à. Giờ cô tỉnh lắm nhé.
"Anh đừng có lươn, phòng anh có sao không ngủ chạy sang phòng em làm gì?"
Phó Tranh vẻ mặt hối lỗi nhìn Mộc Hạ, ôm lấy cô nũng nịu:
"Nhưng anh thích ngủ ở đây cơ. Cho anh ngủ với em nha~Anh thề chỉ ngủ thôi."
Mộc Hạ nhìn hắn đầy nghi hoặc, có chắc không đó. Nhưng cái gương mặt kia thì cô không từ chối được, cô nằm xuống kéo chắn đắp.
"Tắt điện."
Phó Tranh nghe vậy vui sướng, nghĩa là cô đồng ý rồi. Nhanh chóng tắt điện, căn phòng trở lại không gian mập mờ của đèn ngủ.
Phó Tranh chui vào chăn ôm lấy cô, ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại mà thủ thì:
"Bảo bối ngủ ngon."
Mộc Hạ cũng quay người ôm lấy hắn coi như đáp trả, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cô thì ngủ rồi, nhưng ai kia thì không. Lòng hắn tự nhiên nhộn nhạo quá, hay hôn cô một cái rồi ngủ cũng được nhỉ.
Chần chừ một hồi, hắn quyết định hôn cô một cái, chỉ một cái thôi không làm gì thêm nữa. Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn ấm áp đầy đê mê.
Trong vô thức, Mộc Hạ hé môi đáp lại sự nhiệt tình của hắn.
Cô làm vậy khiến hắn không muốn rời mà càng hôn sâu hơn. Chả biết từ khi nào thân thể to lớn đã đè lên người cô, dùng sức ngấu nghiến đôi môi. Lưỡi hắn luồn vào khoang miệng mà sục sạo tìm kiếm lưỡi nhỏ mà quấn quýt, trêu đùa.
Càng hôn, lòng hắn như không tự chủ được mà đưa tay vuốt ve thân thể bên dưới. Tay hư lả lướt khắp người cô, rồi luồn vào trong áo. Vòng ra sau lưng cởi khuy áo lót, tay nắn bóp đôi gò bồng mềm mại.
Cảm giác thật thích, mềm mềm, núng nính. Hắn mạnh tay hơn cảm nhận sự đàn hồi.
Mộc Hạ bị hôn đến ngạt thở thì tỉnh lại, phát hiện thân thể gì đó bất thường. Môi thì bị hắn hôn, ngực thì bị hắn nắn bóp. Tên lừa đảo, vậy mà dám nói chỉ ngủ không làm gì.
Hắn tính hôn cô đến bao giờ nữa, cô sắp hết dưỡng khí đến nơi rồi. Mộc Hạ lấy chút sức yếu đẩy vai hắn hăn ra:
"Muốn hôn chết em sao. Còn nữa, anh thề chỉ ngủ thôi cơ mà, nhìn bộ dáng bây giờ xem?"
Phó Tranh thượng trên người cô, bàn tay trong áo vẫn tích cực xoa nắn, miệng hắn cười lớn:
"Thề là nghề của anh mà!"
Danh Sách Chương: