• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã mấy ngày không thấy Cố Hạ trở về khiến Thập Đình Phong cảm thấy vô cùng khó chịu. Quả thực mấy ngày không có cô ở cạnh nói chuyện luyên thuyên khiến anh cảm thấy như thiếu đi thứ gì. Hiện tại, anh không thể nào tập trung vào công việc, cứ cách khoảng vài phút là nghĩ đến cô.

Xoạt...

Thập Đình Phong tức giận mà hất toàn bộ sổ sách trên bàn xuống sàn nhà, nghiến răng nói:

- "Cố Hạ, rốt cuộc cô đã đi đâu? Mau chóng trở về đây cho tôi."

Một lúc sau, phía bên ngoài, thuộc hạ mang đến cho anh một tấm thiệp mời, trầm giọng nói:

- "Thống đốc, ngài Trình gửi thiệp mời đến tham dự buổi lễ kỉ niệm ba mươi năm thành lập tập đoàn. Ông ấy rất mong thống đốc đến tham dự."

Thập Đình Phong vẻ mặt chán nản đáp:

- "Tôi không đi."

- "Nghe bảo phía Tô gia cũng có tham dự."

Nghe đến đây, sắc mặt Thập Đình Phong bỗng trầm lại liền đưa tay nhận lấy tấm thiệp, sau đó lạnh giọng ra lệnh:

- "Cho người đi tìm Cố Hạ quay trở về đây, càng sớm càng tốt."

Về phía Cố Hạ, mấy ngày này cô ở lại nhà của Tang Dĩ Thâm được anh đưa đi tham quan xung quanh biệt thự. Mặc dù đã đến đây một lần cùng Thập Đình Phong nhưng cô vẫn không khỏi trố mắt trước sự sa hoa, giàu có ở nơi này. Cả hai dừng chân trước khu vườn trồng nhiều loài hoa. Tang Dĩ Thâm mĩm cười, ánh mắt trìu mến nhìn về phía gương mặt đang không ngừng tỏ ra thích thú của Cố Hạ, liền sau đó đưa tay ngắt lấy một cành hoa hồng đưa đến trước mặt cô, ôn nhu nói:

- "Tặng cô."

Cố Hạ thích thú đưa tay đón nhận, một lúc sau cô lại nhíu mày, nhìn anh nói:

- "Hoa đẹp như vậy anh ngắt tặng cho tôi không tiếc sao?"

Khóe môi Tang Dĩ Thâm khẽ cong lên, sau đó cười đáp:

- "Tôi thà hi sinh một cành hoa nhỏ mà có thể đổi lại một bông hoa xinh đẹp bên cạnh mình thì vô cùng xứng đáng."

Vì là một nhà tiểu thuyết gia cho nên ngay khi nghe những lời này, Cố Hạ phần nào cũng hiểu ra ẩn ý của anh. Bất giác gương mặt cô ửng đỏ liền sau đó giả vờ tiến về phía trước.

Cảm thấy hôm nay tâm trạng của Tang Dĩ Thâm khá tốt cho nên cô quyết định hỏi anh về chuyện khi trước:

- "Thật sự tôi muốn biết về người tên Cố Hạ Sương."

Ngay lập tức, sắc mặt người bên cạnh trở nên lạnh băng. Ánh mắt anh thoáng chút buồn bã. Đôi chân đang bước đều lập tức dừng lại mà quay người lại, đối diện nhìn cô, đáp:

- "Cô thực sự muốn biết sao?"

Nghe hỏi, Cố Hạ gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng mong chờ. Tang Dĩ Thâm tiến lại gần về phía cô liền sau đó đặt tay lên xoa xoa mái tóc người con gái, nhếch môi cười đáp:

- "Vậy thì cô đồng ý với tôi chuyện này trước đã."

Nói rồi, Tang Dĩ Thâm rút ra tấm thiệp mà đưa về phía Cố Hạ, một lúc sau trầm giọng nói:

- "Tôi đang thiếu người bạn cùng đi tham gia buổi tiệc. Chi bằng cô đi cùng tôi nhé."

Tô gia...

- "Cái gì? Cha mẹ muốn con cùng Thập Đình Phong đến tham dự buổi tiệc ở Trình gia sao?"

Tô Mạn Giao vẻ mặt không vui ngay khi biết mình phải đi cùng vị thống đốc quân mà cô không hề muốn gặp. Ông bà Tô thấy con gái phản đối gay gắt, lập tức xuống nước mà hạ giọng thuyết phục:

- "Cha mẹ biết con có tình cảm với Quan Bất Phàm nhưng cũng không thể không giữ mối quan hệ tốt đẹp với Thập gia."

Nghe những lời này càng khiến cô cảm thấy Tô gia chẳng khác gì là người hai mặt. Một bên thì chiều theo quyết định của cô, bên còn lại vẫn muốn cô giữ quan hệ tốt đẹp với Thập Đình Phong. Trong chuyện tình cảm, sự day dưa này chẳng khác nào biến cô thành người con gái chẳng biết điều hay sao?

- "Không được. Khi trước con đã nói rõ ràng tình cảm của mình với anh ấy rồi. Mặc dù buổi tiệc này Bất Phàm không tham dự, nhưng con cũng không vì thế mà đi cùng với Thập Đình Phong."

NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK