• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở cái tư thế hiện tại của cả hai, Tôn Gia Hoàng càng thấy nhóc con bên dưới rất dễ bắt nạt, cậu yếu ớt thế kia khiến anh cực kỳ muốn lao vào chiếm đoạt. Lâm Dịch Anh cố gắng vùng vẫy bao nhiêu thì qua con mắt của họ Tôn đều trở thành những hành động câu dẫn bấy nhiêu, dục căn bên dưới từ lâu đã cương cứng.

Cuối cùng vẫn là Tôn Gia Hoàng không kìm được tà niệm nên đã có hành động lỗ mãng trước, anh ghé sát vào hõm cổ của người bên dưới mà tha hồ hôn hít. Cũng trong chính lúc này đầu Dịch Anh bỗng hiện lên cảnh tượng tựa như thước phim tua chậm...nhưng lại là một thước phim kinh dị.

***

"Hu...hức...thả tôi ra...hức...tôi không muốn...huhu."

"Em nghĩ tôi có thể dừng lại sao? Tôi cương rồi, cho tôi nhé?"

"Cha...hức...mau tới cứu con...con sợ lắm...hức...thực sự rất sợ..."

"Mẹ nó! Em sợ cái gì? Hả?"

*Bốp Chát*

***

Có lẽ dù hiện tại đã mất đi trí nhớ nhưng phần ký ức kinh khủng ở quá khứ vẫn còn là một thứ gì đó cứ đeo bám mãi trong tâm thức của Lâm Dịch Anh và ám ảnh lấy cậu. Tuy không hề nhận ra người trong cảnh tượng mơ hồ ban nãy chính là mình và cũng chẳng biết kẻ hung bạo kia là ai nhưng Lâm Dịch Anh vẫn rất hãi hùng.

Cậu giãy giụa một lúc kịch liệt hơn, mãi cho đến khi cảm thấy có thứ gì đó vừa mềm vừa nhớt nhát đang rà dọc trên cổ mình thì cậu mới giật nảy người mà hét lên một tiếng.

"A...đừng..."

Âm thanh vừa mang theo sự run sợ vừa pha chút hoảng loạn của Lâm Dịch Anh đã thành công thức tỉnh tâm trí Tôn Gia Hoàng, mọi hành động thô lỗ lập tức đều được dừng lại. Anh vực người dậy khỏi giường thì hình ảnh đầu tiên thu vào đôi đồng tử màu bạch kim chính là cặp mắt đỏ au của nam nhân bên dưới, chắc hẳn Lâm Dịch Anh đã phải rất sợ hãi khi xém chút nữa đã bị cưỡng bức.

Họ Tôn tự nguyền rủa chính bản thân mình vạn lần. Lâm Dịch Anh nhảy lầu tự tử là lỗi do ai anh đã quên rồi à? Cậu vô duyên vô cớ trở nên bơ vơ một mình không còn người thân để nương tựa là vì kẻ nào? Hơn cả tháng nay phải bó mình trong bệnh viện, ngày ngày dùng mùi thuốc sát trùng thay cho không khí, đến cả chính bản thân mình mà cậu còn chẳng có khả năng để nhớ không phải do Tôn Gia Hoàng gây ra hay sao? Vậy mà bây giờ còn muốn lặp lại sai lầm một lần nữa thì thật đáng trách.

"Dịch Anh...anh...xin lỗi...anh...."

Tôn Gia Hoàng dùng giọng run run nói với Dịch Anh, nhưng xem ra cậu thật sự đã bị dọa cho hồn phách bay đi mất luôn rồi, chỉ nằm bất động trên giường mà thút thít từng tiếng lí nhí.

"Dịch Anh đừng giận anh...anh thật sự xin lỗi em...anh sai rồi, em đánh hay mắng gì anh cũng chấp nhận...Chỉ xin em đừng im lặng như vậy!"

Họ Tôn nhanh chóng ấp cậu vào lòng mình để xoa dịu, anh khẽ vuốt lưng cậu như thể đang trấn an. Không chỉ riêng Dịch Anh mà chính Tôn Gia Hoàng lúc này cũng hốt hoảng chẳng kém, anh hối hận vì những hành động thiếu kiểm soát vừa rồi của mình, đáng lẽ ra anh nên kiềm chế ham muốn của bản thân hơn mới phải, dẫu biết là anh rất muốn được cùng cậu ân ái nhưng đây thực sự chưa phải là lúc, Lâm Dịch Anh cần có thêm thời gian để chấp nhận.

Giờ thì hay rồi, vì một phút nông nỗi mà Tôn Gia Hoàng đã khiến cho cậu trở nên như cái xác vô hồn, ai biết được cậu sẽ lại nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết một lần nữa thì phải làm sao đây?

Tưởng chừng bao nhiêu cố gắng gây dựng thiện cảm trong mắt Lâm Dịch Anh bấy lâu nay của họ Tôn đã đều đổ sông đổ biển thì bỗng một âm giọng vang lên từ trong lòng ngực đập thẳng vào nhĩ căn khiến anh ngưng trệ cảm xúc.

"Gia Hoàng...anh...thích tôi đúng không?"

Cái gì thế này? Tôn Gia Hoàng có đang nghe nhầm hay không vậy? Lâm Dịch Anh là vừa mới hỏi hắn có thích cậu hay không ư?...Đương nhiên câu trả lời sẽ là có!...Nhưng anh biết phải trả lời bằng cách nào đây?

"Sao lại không trả lời tôi?"

Còn chưa kịp thông suốt câu trước, câu sau đã tiếp tục được Lâm Dịch Anh thốt ra. Bị thúc giục như vậy, Tôn Gia Hoàng cũng chẳng muốn giấu giếm tình cảm của bản thân nữa, anh nới lỏng vòng tay ra rồi để cậu đối diện với chính mình. Giọng run run bày tỏ:

"Hứa với anh...dù câu trả lời có như thế nào thì em cũng đừng ghét bỏ...có được không Dịch Anh!"

Cậu mở to cặp mắt còn hơi hoe đỏ nhìn thẳng vào anh không một chút e ngại, đầu khẽ gật thay cho lời đồng ý.

Với tình hình hiện tại, Lâm Dịch Anh chịu hứa xem ra Tôn Gia Hoàng cũng đã yên tâm hơn vài phần, cứ cố chấp ôm lấy mảnh tình cảm đơn phương này mà đè nén mãi trong lòng thì đúng thật là rất khó chịu, thôi thì hãy thử thổ lộ một lần vậy, nếu như không được cậu đáp lại thì ít ra cũng xem như giúp tâm tình nhẹ nhõm đi một chút.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại dũng khí, Tôn Gia Hoàng bộc bạch hết nỗi lòng mình cho nam nhân trước mặt.

"Dịch Anh, xin em hãy nghe cho thật kỹ lời anh sắp nói...Tôn Gia Hoàng anh bấy lâu nay đối với em không chỉ đơn giản là thích, càng không phải vì sự thương hại nên mới luôn bên cạnh để chăm sóc em.....Mà thật sự từ tận cõi lòng, anh đã lỡ đánh rơi con tim mình vì một đứa nhóc tên Dịch Anh...Và ngay lúc này, chính tại nơi đây anh chỉ muốn nói với em rằng...Anh yêu em, Lâm Dịch Anh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK