Ngày hôm sau, trong chợ vô cùng náo nhiệt.
Sạp hàng của Mạnh Như Ký ở bên cạnh tiệm mì của Diệu Diệu, nàng ngồi nhìn người trong chợ đi tới đi lui, trên mặt người nào cũng tràn ngập vui vẻ, vì thế liền hỏi Diệu Diệu đang nghỉ ngơi uống nước bên cạnh: "Hôm nay là ngày gì sao? Náo nhiệt quá vậy?"
"Không phải, hôm nay là ngày các quân sĩ vận chuyển hàng hoá từ bên ngoài về, bọn họ sẽ mang theo rất nhiều đồ mới mẻ bình thường không có, đồ ăn, đồ dùng đều có hết. Phong phú hơn ở chợ chúng ta nhiều!"
"Nơi này của các muội còn có bên ngoài?" Mạnh Như Ký kinh ngạc: "Là nhân gian sao?"
"Không phải không phải, chính là bộ phận bên ngoài. Vùng đất Vô Lưu rất rộng lớn, chỉ là bình thường chúng ta đều không ra ngoài nên không ai nhắc đến, ở vùng đất Vô Lưu ngoại trừ chỗ chúng ta thì bên ngoài còn có thành trấn núi biển, còn có thành Trục Lưu chuyên buôn bán, nghe nói toà thành đó rất lớn, thành chủ bên đó còn giàu nứt đố đổ vách cơ!"
Bây giờ Mạnh Như Ký rất thích nghe vài chuyện mơ mộng về giàu nứt đố đổ vách này.
Nàng nổi hứng.
"Vậy thì, thành chủ của thành Trục Lưu đó làm sao mà giàu nứt đố đổ vách được thế?"
"Ngươi muốn học theo hắn sao?" Ông chủ đang ở bên cạnh luộc mì, nghe thấy hai người nói chuyện thì cũng bật cười: "Ta cũng muốn đây! Nếu ta có cơ hội như hắn, tiệm mì này của ta còn không kiếm được tiền bằng hắn sao?"
Mạnh Như Ký nghiêm túc hỏi: "Vậy hắn có cơ hội gì?"
"Ta sao biết được, nếu biết thì ta đã phát tài rồi, còn ở đây vớt mì làm gì! Nhưng ta biết, những người kiếm được nhiều tiền chắc chắn có cơ hội nào đó mà người khác không có!"
Thì ra đều là những người thích nghe chuyện mơ mộng.
"Còn có thể có cơ hội gì." Khách ăn mì chen vào: "Không phải là giết người cướp của sao, mấy người kiếm được nhiều tiền này đều là dựa vào việc tiễn người khác đi võng sinh, sau đó kế thừa tài sản của bọn họ, đều không phải thứ tốt lành gì."
Diệu Diệu và ông chủ nhìn vị khách một cái, không tiếp lời.
Mạnh Như Ký ngược lại nhướng mày, ghi nhớ một điều: Ở vùng đất Vô Lưu, tiễn người khác đi võng sinh còn có thể kế thừa tài sản của người đó.
Vị khách kia lại cho rằng bản thân đã nói ra chân tướng của thế giới này, nổi lên hứng thú, tiếp tục luyên thuyên: "Hơn nữa, hôm nay ta nghe nói, hôm qua lúc vận chuyển hàng của chúng ta từ thành Trục Lưu về, nha môn suýt chút nữa đã bị cướp!"
Mạnh Như Ký lại sáng mắt: "Ai cướp xe của nha môn?"
"Hình như là một ổ sơn tặc." Ông chủ tiếp lời: "Vẫn luôn trốn trong ngọn núi ở ngoại thành phía Bắc."
"Còn có cả sơn tặc!" Mạnh Như Ký đứng bật dậy, ngón tay hơi kích động xoa xoa, dường như đã bắt đầu đếm tiền rồi: "Bọn chúng vẫn ở đó sao? Không phải nói là không có trộm lớn sao?"
"Đó là thổ phỉ! Không phải loại trộm lặt vặt gì. Hơn nữa cũng cách chỗ chúng ta một khoảng." Diệu Diệu kéo kéo ống tay áo Mạnh Như Ký, bảo nàng ngồi xuống.
"Cái gì mà phỉ hay không phỉ!" Vị khách nói: "Ta thấy đó là hiệp khách! Đồ của thành Trục Lưu thì nên cướp! Không sợ không có để chia, chỉ sợ không chia bình đẳng! Thành Trục Lưu đã nhiều đồ như vậy rồi, dựa vào đâu mà không chia cho chúng ta một ít! Tên thành chủ đó ăn hết nhiều như vậy sao! Đáng đời!"
"Bọn thổ phỉ cướp xong cũng sẽ không cho không ngươi, ngươi ở đây khen ngợi chúng làm gì!?" Diệu Diệu bất mãn: "Người vận chuyển hàng đều là quân sĩ của nha môn, bọn họ không ngại nguy hiểm làm việc, vào miệng ngươi thì lại thành sai?"
Vị khách bị phản bác, lập tức cao giọng: "Đồ của thành Trục Lưu thì nên cướp! Ai cướp cũng đều là đúng! Ta nói vậy đó, thì sao!"
Hắn ta vừa cao giọng, những người xung quanh đều nhìn qua đây, ông chủ không muốn khách cãi nhau trong tiệm nên lập tức tiến lên hoà giải.
Diệu Diệu không muốn tranh cãi nhiều với hắn ta, trợn mắt kéo Mạnh Như Ký qua một bên.
"A tỷ, ta biết tỷ và Mục Tuỳ công tử có bản lĩnh, nhưng hai người tuyệt đối không gây chuyện với những tên đó được, đó là một ổ sơn tặc, còn dám đắc tội với thành Trục Lưu và nha môn, bọn chúng đều là những tên liều mạng! Bọn chúng sẽ giết người thật! Nha môn cũng từng sai người đi dọn dẹp nhưng không dọn sạch được, cách một thời gian lại xuất hiện..."
Mạnh Như Ký suy tính một chút: "Có thể có bao nhiêu tên?"
Diệu Diệu lắc lắc đầu: "Không biết, có điều dù thế nào cũng phải bốn năm mươi tên, bằng không làm sao có thể cướp xe của nha môn."
Mạnh Như Ký tính toán một chút, nếu khoảng bốn năm mươi tên thì bây giờ nàng và Mục Tuỳ đi hơi mạo hiểm, vẫn là phải cân nhắc chút, tìm cách lừa từng nhóm ra bắt.
Hơn nữa, vị trí cứ điểm của sơn tặc, có bao nhiêu người, còn phải đi hỏi nha môn, quan trọng nhất là, nếu phải sử dụng Mục Tuỳ thì cần suy nghĩ chút xem nha môn có thể cho bao nhiêu tiền thưởng...
"Ta có chừng mực." Mạnh Như Ký vỗ vỗ Diệu Diệu: "Muội cũng không cần tức giận với tên khách kia, không sợ không có để chia, chỉ sợ không chia bình đẳng, hắn nói lớn tiếng nhất, nhưng khi trộm cướp nhà hắn thì hắn chỉ càng kêu lớn hơn thôi."
Diệu Diệu tức đến mức giậm chân: "Muội nhìn không quen hắn."
Trong lúc hai người nói chuyện, vị khách đó đã bị ông chủ khuyên rời đi, Mạnh Như Ký nhìn bóng lưng vị khách đó đi vào trong hẻm nhỏ, đột nhiên, hình như có một bóng dáng quen thuộc cũng đi vào trong hẻm, mà người đó hơi giống...
Mục Tuỳ?
Không phải đã bảo hắn ngồi trong nhà sao?
Mạnh Như Ký thò đầu muốn nhìn rõ hơn, nhưng người đó đã bước vào con hẻm nhỏ rồi.
Mà lúc này, tấm biển "làm công" trước mặt Mạnh Như Ký bị người khác dùng gậy gỗ gõ gõ.
Mạnh Như Ký ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử ăn mặc chỉnh tề đứng trước sạp nhỏ của nàng, người tới mang theo một gói hàng màu đen.
"Có giúp đưa đồ không?" Giọng nói của nam tử trầm thấp.
Có việc làm, Mạnh Như Ký quyết định bỏ nghi hoặc xuống, tin tưởng Mục Tuỳ, vì trong nửa tháng này Mục Tuỳ không hề có dấu hiệu khôi phục ký ức. Hắn vẫn giống như một con thú nhỏ, phòng bị người ngoài, nhưng rất thân thiết với nàng, hoàn toàn tin tưởng nàng, nghe lời nàng, giống như đã thực sự coi nàng là tỷ tỷ.
Có lẽ hắn, sẽ không làm trái "mệnh lệnh" của nàng...
Điều Mạnh Như Ký tính sai là, bóng người nàng vừa nhìn thấy thực sự là Mục Tuỳ.
Trên phố Mục Tuỳ tất nhiên cũng đã nhìn thấy Mạnh Như Ký, thấy nàng đang nói chuyện với Diệu Diệu, cũng có việc làm tìm đến, hắn khắc chế sự kích động muốn tới gần nàng, nhanh chân bước vào trong con hẻm nhỏ.
Từ sau khi Mạnh Như Ký không cho hắn đi bắt trộm nữa, Mục Tuỳ quả thực ngoan ngoãn nghe lời Mạnh Như Ký, ở trong căn nhà nhỏ đợi...
Hai ngày.
Bởi vì mỗi ngày khi ra ngoài làm công Mạnh Như Ký đều dặn dò hắn: "Ngươi thử đã toạ xem."
Vì thế hắn đã thử hai ngày, thử không được, không kết quả.
Không phải do Mạnh Như Ký dạy sai, cũng không phải hắn không được, mà là nơi này không ổn.
Đối với tu hành, hắn vẫn có ký ức trong cơ thể. Mục Tuỳ có thể cảm nhận rất rõ ràng, trước kia bản thân nhất định có thể sử dụng linh lực, nhưng bây giờ hắn không dùng được, chắc chắn là đã bị thứ gì đó hạn chế.
Mà muốn dùng điều kiện hiện tại để giải quyết vấn đề tu hành thì gần như không có khả năng, vì thế rất nhanh Mục Tuỳ đã từ bỏ con đường tu hành này.
Khi Mạnh Như Ký rời đi, đầu tiên hắn sẽ lặng lẽ đi theo Mạnh Như Ký, nhìn xem nàng đến chợ làm gì.
Sau khi biết được nàng ở trong chợ rất vất vả nhưng không có nguy hiểm, Mục Tuỳ bắt đầu làm chuyện khác, ví dụ nghĩ cách giải quyết nỗi lo của Mạnh Như Ký.
Mục Tuỳ không thích bộ dạng nàng nhìn xa xăm bất lực thở dài. Hắn thích nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh, thích nàng cười, thích khí tức ấm áp toả ra từ trên người nàng.
Loại khí tức này giống như có sức mạnh, có thể thôi thúc máu trong cơ thể hắn chảy nhanh hơn, điều này sẽ khiến hắn cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Giống như... khi chạm vào nàng.
Để Mạnh Như Ký không còn lo lắng, Mục Tuỳ đã nghĩ rất nhiều cách.
Ví dụ, hắn phát hiện Mạnh Như Ký thích hái quả.
Lúc nàng hái quả thường sẽ gật đầu tự an ủi, sau đó cảm thán một câu: "Ông trời vẫn là không tuyệt đường sống của ta." Sau đó tiếp tục vui vẻ hái quả.
Vì thế, để Mạnh Như Ký có thể hái quả mỗi ngày, Mục Tuỳ đã vẽ một địa bàn trong khu rừng nơi họ sống.
Gặp người khác tới hái quả, hắn sẽ xua bọn họ đi. Sau khi đuổi vài đám người đi, hắn lại đảm bảo trong mảnh rừng này có đủ quả dại.
Hắn cũng không hái, hắn đợi Mạnh Như Ký tới hái.
Nàng thích hái quả, còn hắn thích nhìn nàng hái quả.
Mục Tuỳ càng thích nhìn nàng đắc ý nói: "Mục Tuỳ, ngươi xem, vẫn là phải dựa vào ta." Hắn sẽ gật đầu phối hợp, chân thành nói: "Đúng, Mạnh Như Ký, dựa hết vào ngươi."
Ví dụ nữa, Mục Tuỳ phát hiện, Mạnh Như Ký không thích đi săn.
Trước kia khi hắn ra ngoài bắt trộm, Mạnh Như Ký từng đi săn trong rừng, thỉnh thoảng bắt được thỏ hoang, gà rừng, lúc mang về nàng luôn thở dài: "Chỉ chút thịt thế này, sao đủ đây!"
Vì thế, để nàng không u sầu nữa, sau này nhân lúc nàng ra ngoài làm công, Mục Tuỳ liền bắt hết thỏ hoang gà rừng trong rừng lại.
Cũng không lãng phí, sau khi giết thịt, hắn lặng lẽ mang ra chợ đổi sang khoai và rau, một chút thịt có thể đổi được một đống rau. Hắn mang về, nói với Mạnh Như Ký rằng đây đều là do hắn đào được ở trong rừng.
Sau khi vui vẻ, Mạnh Như Ký lại chuyển sang phiền muộn, hỏi hắn: "Đào được nhiều như vậy, ngươi không mệt chứ?"
Sau đó Mục Tuỳ quyết định sau này vẫn làm như vậy. Tuy nhiên, trước khi Mạnh Như Ký quay về nhất định phải ăn hết khoai và rau, như vậy Mạnh Như Ký sẽ không phát hiện ra ban ngày hắn ra ngoài.
Hơn nữa, buổi tối hắn cũng có thể ăn ít hơn chút, Mạnh Như Ký cũng ít sầu hơn chút.
Cuối cùng, chính là hôm qua.
Mục Tuỳ thấy Mạnh Như Ký phiền muộn quay về, lúc hái quả cũng không vui vẻ mấy, ngồi trong nhà rửa quả thỉnh thoảng lại thở dài.
Mục Tuỳ ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân nên làm gì đó.
Hắn ra ngoài, muốn nhân lúc trời tối đi xa hơn chút, bắt thêm ít thỏ hoang gà rừng cho Mạnh Như Ký để ngày mai nàng đến chợ đổi sang "tiền" mà nàng thích nhất, khiến nàng không còn u sầu vì chuyện ăn nữa.
Nhưng đi xa hơn chút, Mục Tuỳ lại nhìn thấy một người đang bước đi vội vã trong đêm.
Là tên trộm túi đó, trong tay cầm bao tải và dao, hắn ta vội vội vàng vàng, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía sau, giống như đang trốn gì đó.
Trong màn đêm phía xa có vài tiếng bước chân sột soạt, Mục Tuỳ tai thính, nghe thấy phía xa ít nhất cũng phải hai ba mươi người, khoảng cách ước chừng ba mươi trượng, nên người trước mặt này, lạc đàn rồi.
Mục Tuỳ nhìn tên trộm túi đi một mình trong rừng đêm, lập tức hiểu ra.
Mạnh Như Ký thường xuyên lẩm bẩm rằng trong khu rừng này không có thú săn lớn, rất đáng tiếc, Mục Tuỳ thấy người trước mặt vừa cao vừa to, nếu xẻo thịt hắn ta thì đêm nay nhất định có thể ăn no.
Nhưng hắn không ngờ rằng...
Chuyện này khiến Mạnh Như Ký càng không vui, nàng hung dữ với hắn, còn chặn hắn bên ngoài, suýt chút nữa không cho hắn vào nhà...
Nhưng hôm nay, sau một đêm suy nghĩ, Mục Tuỳ cảm thấy, mặc dù không thể ăn tên trộm túi lạc đàn kia, nhưng hắn ta có lẽ còn có tác dụng khác...
Ví dụ...
"Rầm" một tiếng, bàn tay Mục Tuỳ đỡ lấy một cánh cửa gỗ cũ rách.
Tên trộm túi đứng trong căn phòng, nhìn Mục Tuỳ tìm tới cửa, giọng nói và cơ thể đều run rẩy: "Đại... đại ca... đừng giết ta."
Mục Tuỳ không chút biểu cảm: "Đi vào nói."
Trong căn phòng bày trí đơn giản, có một cái bàn, ghế dài và giường gỗ, chăn gối chất đống lộn xộn trên giường, còn có mùi lạ rồi.
Mục Tuỳ bước vào phòng, ngồi trên chiếc ghế dài trước bàn, ghế có lưng tựa, cơ thể Mục Tuỳ gần như vô thức tựa về phía sau, theo thói quen muốn dùng tay phải nắm lấy gì đó.
Khi tay không nắm được gì, Mục Tuỳ mới có chút bối rối nhìn tay phải của mình.
Trước kia hắn... có lẽ thường xuyên ngồi trên ghế có lưng tựa, hắn sẽ tựa lưng vào ghế, trên tay, dường như thường cầm thứ gì đó...
Lúc Mục Tuỳ hơi ngẩn người nhìn tay phải của mình, tên trộm túi đã thức thời rót trà, đặt đến trước mặt Mục Tuỳ.
"Đại ca... tại sao lại là huynh thế..." Hắn ta xem ra sắp khóc rồi: "Huynh đánh hơi mùi ta mà tới sao..."
"Ừ."
"Hả?"
"Tối qua đi đâu?"
"Ta... ta... chuyện này mà huynh cũng biết? Lẽ nào người tối qua đánh ngất ta..."
"Đi đâu?" Ánh mắt Mục Tuỳ hơi lạnh đi.
Tên trộm túi nhất thời kinh sợ: "Chợ... Không phải lần trước sau khi huynh bắt được ta thì không thể trà trộn vào chợ nữa sao, ta đã vào trong núi, nhờ vả sơn tặc ở ngoại thành phía Bắc, hôm qua... hôm qua muốn cùng bọn họ đi cướp xe vận chuyển đồ của nha môn từ thành Trục Lưu... sau đó giữa đường... ta sợ, nên chạy về, gan ta nhỏ, cũng không dám đi làm sơn tặc nữa."
Thế nên hắn ta lạc đàn rồi.
Ngón tay Mục Tuỳ vô thức gõ gõ mặt bàn: "Ổ sơn tặc ở ngoại thành phía Bắc, ngươi từng đến chưa?"
"Lúc... lúc đi nhờ vả từng đến."
"Vẽ ra."
"Hả? Vẽ cái gì?"
"Bản đồ, ổ của sơn tặc."
Tên trộm túi nuốt nước miếng, chống đỡ áp lực cực lớn, sợ hãi nhìn Mục Tuỳ: "Đại... đại ca... huynh muốn đến tận đó bắt cướp? Bọn chúng là thổ phỉ đó! Đại ca... ta, ta thực sự không dám vẽ..."
Mục Tuỳ lạnh lùng nhìn tên trộm túi: "Không vẽ, thì giết ngươi."
Sau đó tên trộm túi không dám nói thêm một câu nào nữa, hắn ta tìm bút và giấy trong phòng hồi lâu, cuối cùng lấy cục than đã cháy ngồi xuống bàn vẽ.
"Ta cũng không biết ta vẽ có đúng hay không, huynh... huynh tuyệt đối đừng nói là ta vẽ..."
Mục Tuỳ liếc nhìn bản đồ trên bàn một cái, ghi nhớ, sau đó đứng dậy.
Tên trộm túi cho rằng hắn sắp đi thì cũng khóc lóc đứng dậy, không ngờ gần đến cửa, Mục Tuỳ đột nhiên quay đầu: "Đồ ăn, còn không?"
"... Hả? Cái gì?"
"Sau này trả ngươi tiền."
"A... Ồ... Ờ... Ở, ở đây vẫn còn một ít..."
Mục Tuỳ lấp đầy bụng, sau khi rời đi, chưa qua bao lâu, tên trộm túi cũng thò đầu ra từ trong phòng.
Tên trộm túi nhìn trái nhìn phải, sau đó lập tức quay người vào phòng, đợi khi quay ra, trên lưng hắn ta đã vác một bao tải lớn, bên trong đựng toàn bộ xoong nồi bát đũa trong căn phòng.
Tên trộm túi mắng thầm: "Còn tưởng rằng hôm nay lại bị hắn tóm được... Vẫn may hôm nay có thu hoạch, không thì chết đói mất..."
Tên trộm túi ăn trộm đồ rồi rời đi. Cánh cửa sau lưng cũng không đóng, cứ để mở như vậy.
Ở một bên khác, một người vừa ngâm nga khúc hát vừa xỉa răng, chậm rãi quay về, chính là tên khách ở tiệm mì trước đó. Tên khách thấy cửa nhà mình mở toang, lập tức biến sắc, xông vào trong phòng, sau đó là một tiếng gào thét thê thảm.
Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh, chỉ có nhà hắn ta truyền đến tiếng mắng chửi không dứt.
Editor có lời muốn nói:
Danh Sách Chương: