• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau thời gian ngắn ngủi ngơ ngác, Mạnh Như Ký hoàn hồn lại liền tàn nhẫn tặng một cái tát lên mặt tên trộm: "Nếu không phải ngươi tới đào 'quan' trộm đan, ta có thể chết vừa nhanh vừa oan uổng như vậy sao!?"

Thiếu niên thịt dày, bị đánh cho đau, nhưng chỉ hơi nhíu mày, đến hừ cũng không thèm hừ một tiếng, vẫn không tỉnh lại.

Mạnh Như Ký liếc nhìn phần bụng lộ ra của thiếu niên, nàng hơi trầm tư, nhấc tay lên sờ, không vì gì khác, chỉ để cảm nhận xem nội đan của mình có phải vẫn ở trong cơ thể "quỷ hồn" của thiếu niên này không.

Đáp án là...

Vẫn còn.

Không hổ là nội đan của nàng, sở hữu sức mạnh sáng thế, đến chết vẫn có thể đi theo.

Nhưng đáng tiếc là... vẫn không thể lấy ra.

"Ài..." Mạnh Như Ký phiền muộn, nhưng bất lực nhiều hơn, nàng chết rồi, hắn cũng chết rồi, người chết hết nợ, nàng còn có thể làm gì hắn?

Coi như bị chó cướp đi.

Mạnh Như Ký đứng dậy, vỗ vỗ y phục của bản thân, định tiến lên thản nhiên "đầu thai", nhưng vừa quay đầu nhìn chỉ thấy xung quanh tối đen, chỉ có dòng sông nhỏ phía trước phát ra ánh sáng âm u kỳ dị, ở thượng du của dòng sông, trong màn sương mù, mơ hồ có một bến đò được thắp sáng bằng đèn lồng đỏ.

Trong đêm tối yên tĩnh, bến đò nơi xa càng thêm đột ngột và kỳ dị.

Có điều...

"Âm tào địa phủ mà." Mạnh Như Ký lẩm bẩm: "Nên có bầu không khí này, chỉ là hai xác chết nằm lâu như vậy cũng không thấy quỷ sai tới dẫn đường."

Mạnh Như Ký bước về phía bến đò phía trước, toàn bộ bờ sông, ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách cũng chỉ còn tiếng lầm bầm của nàng phiêu tán.

"Việc quản lý ở u minh địa phủ này còn không bằng núi Hoành Hư chúng ta..."

Đi được một đoạn, bến đò ở xa vẫn còn rất xa, nhưng Mạnh Như Ký lại cảm thấy bản thân càng đi càng mệt, mỗi bước nàng đi dường như đều treo thêm một quả tạ ngàn cân dưới chân.

"Tại sao làm ma rồi... mà đi đường còn mất sức như vậy?"

Mạnh Như Ký nhìn bến đò, thở hổn hển.

Thai này cũng quá khó đầu rồi... Thực sự không có quỷ sai nào đến dẫn đường chút sao?

Mạnh Như Ký dừng ở giữa đường, cảm thấy ý thức của bản thân cũng mệt đến mơ hồ, nàng đang giằng co giữa việc từ bỏ hay đi tiếp thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng gọi cà lơ phất phơ:

"Ê, ai đó, ngươi đang làm gì thế?"

Mạnh Như Ký quay đầu, nhìn thấy một người lái đò mặc áo tơi, một tay cầm cần câu cá, một tay chống cằm, đang ngồi trên một con đò lá, thả câu trên dòng sông nhỏ kỳ lạ này.

Nhàn nhã thả câu trên dòng sông này?

Có chút kỳ lạ, nhưng lúc này Mạnh Như Ký đã mệt đến mức không kịp nghĩ nhiều, nàng vẫy vẫy tay với người lái đò, mơ mơ hồ hồ dịch hai bước về phía đó: "Quá tốt rồi, cuối cùng cũng gặp quỷ rồi. Ta không cần đến bến đò phía trước nữa, hay là ngài đưa ta qua sông đầu thai luôn đi."

"Qua sông đầu thai?"

"Không phải sao?" Mạnh Như Ký hỏi: "Truyền thuyết dân gian không phải đều nói phải đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà rồi mới có thể đầu thai sao?"

Người lái đò bật cười một tiếng: "Con sông này tên là Nại Hà, nhưng nếu ngươi muốn võng sinh thì không cần qua sông, nhảy xuống là được."

"Nhảy xuống?"

"Đúng, nhảy xuống, thuận theo nước sông ngươi sẽ biến thành một điểm sáng trong dòng sông, sau đó theo nước sông lên trời, sau đó điểm sáng biến mất, ngươi cũng theo đó biến mất. Đây có lẽ chính là điều ngươi nói, võng sinh."

Đơn giản như vậy?

Mạnh Như Ký nhìn qua nước sông giống như tinh hà, cảm giác mặc dù nước sông này không giống bình thường nhưng cũng không hề nguy hiểm, nhảy xuống, có lẽ có thể đi rất thuận lợi?

"Đa tạ chỉ giáo." Mạnh Như Ký cảm tạ, tiến lên muốn đi vào dòng sông.

Thấy nàng bước đi thản nhiên như vậy, thậm chí còn hơi gấp gáp, ông lão thả câu trên đò ngược lại có chút kinh ngạc: "Cuộc sống này khó khăn vậy sao? Người khác đều liều mạng mưu sinh, ngươi lại vội vàng võng sinh?"

Mạnh Như Ký lại bị ông ta nói cho ngẩn ra: "Bây giờ ta còn có thể mưu sinh?"

Mưu sinh cái gì? Mưu sinh cho một cái chết oanh liệt hơn?

"Ngươi không muốn quay về sao?"

"Quay về đâu?"

"Nhân gian đó."

"Ta còn có thể quay về!?" Mạnh Như Ký càng kinh ngạc: "Nơi này của các người còn lưu hành thông hành hai chiều sao?"

"Vùng đất Vô Lưu, đến được tự khắc đi được."

"Vùng đất Vô Lưu?" Mạnh Như Ký phản ứng lại: "Nơi này không phải âm tào địa phủ? Ta chưa chết?"

"Cũng không tính, nửa không chết đi." Người lái đò đặt cần câu của mình sang bên cạnh, cầm lấy bình nước ở một bên, uống một ngụm nước, tiếp tục chậm rãi nói: "Người tới được đây, đều chỉ có nửa cái mạng. Bởi vì cơ duyên xảo hợp, vào khoảnh khắc sinh tử rơi vào nơi này."

Thế nên, nàng đích thực đã bị sét đánh, nhưng không chết mà bị đánh cho dở sống dở chết, không biết gặp phải cơ duyên gì mà cùng bị rơi vào nơi thần kỳ này với tên trộm đan.

"Vậy ta phải làm gì mới có thể quay về?" Mạnh Như Ký lên tinh thần.

"Đơn giản." Người lái đò dùng cần câu chỉ về phía bến đò ở thượng du: "Đến đó, mua một vé đò, ta đưa ngươi qua sông là được."

"Ta có thể mua ở đây không? Nơi này không biết bị làm sao, ta quả thực đi không nổi..."

Người lái đò chỉ lắc đầu: "Chỉ có thể mua ở bến đò, ta chỉ nhận vé đò ở bến đò."

Bây giờ Mạnh Như Ký không có linh lực, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Nàng vất vả tiếp tục đi về phía trước, nhưng càng tiến lên càng cảm thấy bước đi khó khăn, bước thêm vài bước, nàng thậm chí không cảm nhận được bước chân nặng nề nữa mà còn đau đớn tê tâm liệt phế.

Chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Mạnh Như Ký không thể không dừng lại, hít một ngụm khí: "Làm phiền hỏi thêm một câu, tại sao bắt đầu từ vừa nãy, bước chân của ta càng đi lại càng khó?"

Mạnh Như Ký tổng cộng chưa đi được vài bước đã lăn lộn ở nơi này. Nàng muốn hỏi thêm người lái đò, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy trên dòng sông lấp lánh điểm sáng, đã sớm khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu, nào còn con đò và người lái đò thả câu nữa.

Chuyện kỳ lạ quá nhiều, Mạnh Như Ký cũng không quan tâm ông ta nữa, chỉ quan tâm đến chân mình trước, lùi lại về sau vài bước, muốn làm dịu cơn đau trên cơ thể.

Mà lùi mấy bước này, khiến Mạnh Như Ký như có cuộc sống mới.

Lùi về sau, không tốn chút sức lực nào.

Nàng suy nghĩ, cả đường đi lùi, càng lùi càng nhẹ nhõm, đến tận khi lùi về bên cạnh tên trộm đan, Mạnh Như Ký dừng lại, nàng liếc qua tên trộm trên đất rồi lại nhìn bến đò ở xa, sau đó lại thử đi ra phía ngoài.

Một trăm bước, cực hạn rồi, cơn đau tê liệt lại truyền đến, Mạnh Như Ký lại rên rỉ chạy về.

Nàng ngồi xổm bên cạnh tên trộm, có một suy đoán vô cùng không hay.

Sau đó nàng bắt đầu đi về hướng khác, đi về hướng hạ du, rồi lại đi về bên phải tên trộm, mỗi phương hướng đều chỉ có thể đi khoảng một trăm bước so với khoảng cách của hắn.

Mạnh Như Ký nghiệm chứng suy đoán của mình... Không phải nàng không thể đi, chỉ là nàng không thể đi xa, nói cách khác, nàng không thể đi cách tên trộm này... quá xa.

Nàng ngồi xổm bên cạnh tên trộm, hoàn toàn ngây ngốc.

Tên trộm này... là thứ gì?

Là nợ kiếp trước của nàng? Hay là nghiệp tạo ra kiếp này? Tại sao nàng và tên trộm này, lại! có! kỳ! duyên!

Bây giờ nàng muốn đi mua vé đò, còn phải đỡ hắn đi cùng?

Xui xẻo!

Có điều, bỏ đi...

Mạnh Như Ký thầm nghĩ, bây giờ không phải chết thật, nếu có thể quay về thì cũng phải đưa tên trộm này cùng về, dù sao nội đan của nàng vẫn còn trên người hắn.

Nàng thở dài, chỉ đành vươn tay nắm lấy bụng thiếu niên, nhưng nàng vừa đỡ hắn ngồi dậy, còn chưa kịp đứng đã nghe thấy thiếu niên rên lên một tiếng, tỉnh lại.

Lông mi run run, mắt phượng mở ra, đồng tử tối đen phản chiếu khuôn mặt của Mạnh Như Ký và trời sao kỳ lạ sau lưng nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên đang tựa vào trong lòng Mạnh Như Ký, hai người nhìn đối phương.

Thiếu niên là mơ màng vừa tỉnh lại, Mạnh Như Ký là không kịp đề phòng ngây ra.

Giây tiếp theo, ánh sáng trong mắt thiếu niên đột nhiên sắc bén.

Mạnh Như Ký thấy vẻ mặt hắn không đúng, như có sát ý, lập tức đẩy thiếu niên ra, thiếu niên cũng thuận thế bật lên, nhảy về phía sau, đứng bên dòng sông, nhìn Mạnh Như Ký với vẻ phòng bị.

"Ta không làm ngươi bị thương." Mạnh Như Ký vội vàng giải thích: "Ta chỉ muốn đỡ ngươi dậy, đưa đến phía trước mua vé đò, tâm ta thiện, muốn đưa ngươi về cùng."

Thiếu niên hiển nhiên không nghe lọt tai lời giải thích của Mạnh Như Ký, bởi vì lúc này hắn đang quan sát xung quanh, cảnh tượng xung quanh khiến hắn có chút mơ hồ và căn thẳng.

Khoé miệng hắn hơi động đậy: "Nơi này... nơi này..." Giọng nói thiếu niên khàn khàn, hắn nói xong lại ôm đầu như bị đau đầu.

"Nơi này làm sao?" Mạnh Như Ký quan sát thiếu niên, muốn biết tình hình của hắn, không nhịn được mà tiến lên hai bước: "Ngươi biết nơi này sao?"

Cảm nhận được nàng đến gần, địch ý quanh người thiếu niên liền dựng lên như nhím xù gai, hắn tàn ác trừng Mạnh Như Ký, nghiến chặt răng, tựa như vừa nhẫn nhịn cơn đau trong người vừa phòng bị Mạnh Như Ký, không cho nàng lại gần, đồng thời lui về sau hai bước.

Thấy gót chân hắn đã chạm vào sông, Mạnh Như Ký vội vàng hô: "Được được được! Ta không lại gần nữa, con sông đó sẽ đưa ngươi lên trời, ngươi qua đây chút..."

Đừng có hiến dâng cả nội đan của nàng chứ...

Thiếu niên dường như cũng cảm nhận được dòng nước dưới chân không ổn, hắn bước lên bờ hai bước, nhìn xuống hướng bên dưới sông Nại Hà, nhìn Nại Hà chảy lên bầu trời, cuối cùng biến thành điểm sáng trên trời đêm, sau đó không thấy được nữa.

Thiếu niên xoa xoa mi tâm.

"Rốt cuộc ngươi đã từng tới đây chưa?" Mạnh Như Ký tò mò.

Thiếu niên nghe thấy giọng nàng lại lùi về sau một bước, hắn vừa phòng bị nàng vừa phòng bị dòng sông phía sau.

Mạnh Như Ký nhìn mà căng thẳng thay hắn, nàng quả thực không hiểu, một kẻ trộm như hắn dựa vào đâu mà đề phòng người khác?

"Được rồi, ngươi cũng không cần sợ như vậy, ta tạm thời không muốn lấy nội đan mà ngươi trộm." Mạnh Như Ký nói: "Việc gấp trước mắt là rời khỏi nơi này, nếu ngươi đã tỉnh rồi thì tự bước đi, chúng ta tới bến đò phía trước mua vé đò, chuyện khác đợi quay về nhân gian rồi nói."

"Nội đan?" Thiếu niên lẩm bẩm, sờ bụng của mình.

Mạnh Như Ký nhìn động tác của hắn, tức đến bật cười: "Không phải ngươi muốn nói, ngươi quên rồi đó chứ?"

Trong ánh mắt của thiếu niên khi nhìn Mạnh Như Ký, cuối cùng cũng thêm một tia mơ màng ngoại trừ phòng bị.

Vẻ mặt này của hắn...

Lẽ nào, thực sự quên rồi?

Mạnh Như Ký nhìn hắn, lại rơi vào sự im lặng quỷ dị.

"Bỏ đi..." Mạnh Như Ký nhéo mi tâm: "Không phải lúc so đo những chuyện này..."

Bất luận hắn có nhớ bản thân là một tên trộm không, thì khi quay về nhân gian vẫn phải bắt hắn trả lại nội đan!

"Vẫn là đi về phía bến đò trước đi..."

Nếu hắn cứ quanh quẩn mãi ở đây thì cả đời này nàng cũng không đến được bến đò! Không thể làm lớn...

"Đi thôi."

Mạnh Như Ký nở một nụ cười nhẹ khẩu thị tâm phi với thiếu niên.

Thiếu niên có lẽ đã mất trí nhớ, nhưng đối với cảm xúc của Mạnh Như Ký hiển nhiên là chần chừ rất đúng lúc. Hắn biết nụ cười của nàng không có mấy phần thật lòng.

Vì thế lại lùi về sau mấy bước.

"Đừng lùi nữa." Mạnh Như Ký cười giả tạo, khuyên nhủ: "Mau qua đây đi, cùng tỷ tỷ tới bến đò. Chúng ta cùng quay về."

Thiếu niên không đợi nghe xong đã xoay người phi đi!

Làn gió mang theo khiến tóc Mạnh Như Ký rối loạn.

Nàng ngơ ngác nhìn thiếu niên chạy về hướng hoàn toàn ngược lại với bến đò, sau một lúc cạn lời, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế lại dâng trào!

"Ê..."

Mạnh Như Ký chỉ kêu lên một tiếng liền phản ứng lại!

Mẹ nó không thể cách nhau quá xa!

Mạnh Như Ký lăn lộn bò lết chạy về phía thiếu niên như chó điên.

"Chậm chút!" Mạnh Như Ký vừa đuổi theo vừa hét: "Đứng lại! Ta không giết ngươi! Ngươi đứng lại! Ta không có nội đan! Ta chạy không nổi nữa!"

Cả đường chạy như phát cuồng, trong màn đêm yên tĩnh của vùng đất Vô Lưu chỉ còn lại hai bóng người chạy như thoi, còn có tiếng hét đứt hơi khản giọng của Mạnh Như Ký:

"Ranh con! Đứng lại!"

Thấy cách sông Nại Hà càng lúc càng xa, bến đò thắp đèn lồng đỏ trong sương mù cũng không thấy nữa, Mạnh Như Ký lại không còn tâm tư nghĩ đến bến đò, muốn quay về, muốn nhân gian, bây giờ chuyện duy nhất nàng đang nghĩ là...

Bắt được tên trộm đan kia, nhất định phải chặt chân hắn!

Tác giả có lời muốn nói:

Dắt cún đi dạo ~

Editor có lời muốn nói:



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK