Tử Thanh thở phào thật dài, khó tránh khỏi hổ thẹn trong lòng, bất an nói: “Hình như Tướng quân phiền muộn không ít rồi?”
Oman nhún vai: “Muốn hắn ta không dấy lên nghi ngờ còn bắt hắn phải dừng tay, chỉ còn cách đó buộc hắn, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Với cả, cũng chính vì hắn ta không phải loại người đó nên ta cũng mới dám dùng kế sách này.”
“Tuy là nói vậy…”
Tử Thanh như còn đang nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Khứ Bệnh trước khi rời đi, càng thêm áy náy.
“Đừng nghĩ nữa, ít ra mai này hắn ta cũng sẽ không đến gặp cô lôi lôi kéo kéo, xem như cũng là chuyện tốt.” Trái lại Oman chẳng chút xấu hổ, cười an ủi cô, “Mệt mỏi nửa buổi rồi, cô nằm xuống nghỉ đi, đợi lát thuốc xong ta sẽ đến gọi cô.” Nói xong bèn dìu cô nằm xuống, dém lại thảm nỉ dày giúp cô, thấy Tử Thanh còn lo lắng trợn mắt bèn dứt khoát đưa tay che lên cặp mắt cô: “Nhắm mắt, đi ngủ!”
Lòng bàn tay hắn ấm áp, Tử Thanh cười khúc khích, đành theo lời nhắm mắt.
“Đặt lên trên, đặt lên trên! Bị ẩm vào là không được!” Phía bên này, Hình Y Trưởng mồ hôi đầy đầu, lải nhải liên hồi chỉ huy người phân loại sắp xếp dược liệu, lơ đãng ngoảnh lại, thì phát hiện Hoắc Khứ Bệnh đã ở phía sau mặt đằng đằng sát khí tự bao giờ.
“Ta đã gửi thẻ thư cho Đô Úy Lũng Tây, cần dùng thuốc gì thì ông có thể trực tiếp đi tìm ông ấy, ông ấy sẽ phái Y tào đi làm.” Hoắc Khứ Bệnh hờ hững giao phó, “Ở đây đã không còn việc gì, ta về Trường An trước.”
“Ai nói hết việc, cậu gấp cái gì, đêm xuống ngay đây, bận rộn mấy hôm rồi, cứ nghỉ lại đây một đêm rồi hẵng đi, được dịp ta có thể châm cứu chút cho cậu, căn bệnh ho kia…”
“Không cần phiền phức.” Hoắc Khứ Bệnh nhấc chân định đi.
“Cái gì mà không cần, cậu theo ta vào đây, vào đây!” Hình Y Trưởng tốn hết một mớ sức lớn mới níu được chàng lại, khó hiểu lầm bầm trong miệng: “Thằng bé này bị chọc tức chỗ nào thế?”
Hoắc Khứ Bệnh thính tai bực nào chứ, sao lại không nghe, cơn điên lập tức bùng lên, buồn bực nói: “Ai bị chọc tức!”
“Rồi rồi rồi… Không phải cậu, là ta! Là lão già khú ta không có mắt, đáng để Hoắc Đại Tướng quân trút giận.”
Hình Y Trưởng lôi lôi kéo kéo Hoắc Khứ Bệnh vào y trướng mình, trong trướng vẫn là phong cách xưa nay của ông, rối lung tung beng không có chỗ đặt chân. Hoắc Khứ Bệnh ghét bỏ đá văng mấy món linh tinh dưới chân, cuối cùng cũng nể mặt Hình Y Trưởng chút, không xoay người rời đi.
“Lại đây, ngồi xuống đây.” Hình Y Trưởng sột soạt quét mớ thư từ, cân thuốc các thứ lộn xộn bừa bãi trên giường sang một bên, giành ra một chỗ cho Hoắc Khứ Bệnh ngồi, “Cậu cởi áo bào ra trước đi… Kim châm của ta đâu rồi nhỉ? Để chỗ nào rồi?”
“Sao ông không ném luôn quan ấn của mình đi?”
Nhìn ông cụ chổng mông tìm khắp phòng, Hoắc Khứ Bệnh trêu.
“Sao cậu biết là ta đã quăng quan ấn?” Hình Y Trưởng phớt lờ hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy căng cả đầu, hỏi lại: “Quăng mất thật à? Vậy khi cần đóng dấu thì phải làm sao?”
“Bình thường cũng có ai tìm ta đóng dấu đâu, lúc nào cần thật, cầm củ cải khắc luôn một cái, rất tiện.” Hình Y Trưởng moi trong cái cối thuốc túi đựng kim châm, “Ra là ở đây…”
Quan ấn, củ cải, Hoắc Khứ Bệnh hít một hơi thật dài, cố gắng làm tâm tình bình tĩnh.
Hình Y Trưởng giũ túi châm, quay người lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao còn chưa cởi áo? Mau lên mau lên, nếu không trời mà tối xuống ta còn phải tìm đá lửa châm đèn, phiền phức lắm.”
Hoắc Khứ Bệnh cởi áo nửa người, nghe lời để ông cụ cầm kim châm lên người… trong đầu có bóng người lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng, chàng vẫn không nhịn được hỏi:
“Lão già, sao tới giờ Tử Thanh vẫn còn sốt vậy, ông trị thương cho cậu ấy kiểu gì thế?”
“Không bột đố gột nên hồ, hết thuốc thì ta làm sao chữa, vết thương cậu ấy vốn đã nặng mà tâm tư cũng nặng, lại không thích nói chuyện, nếu có thể giống cái đám không tim không phổi kia nói không chừng còn khá lên nhanh chút.” Hình Y Trưởng nhắm mắt, cầm kim châm, chậm rãi chuyển động, “Cũng may mà có Oman chăm sóc nó cả ngày, không thì toi.”
Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh trầm tư không nói.
Hình Y Trưởng vê một lát, ngay sau đó lại châm một kim vào huyệt Phế Du*… Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, há miệng ọc ra một búng máu, lập tức cảm giác cả người thông suốt, người cũng nhẹ đi nhiều.
(*) biết thêm công dụng 1 huyệt.
“Tốt lắm.”
Hình Y Trưởng thu châm, miệng vẫn huyên thuyên: “Thằng nhóc cậu cũng nặng nề tâm tư lắm thay, mấy hôm nay về nhà uống không ít rượu nhỉ? Ta nói cậu hay, đã còn sống thì phải sống thật tốt, cần làm gì thì làm nấy, thiết thiết thực thực, mạnh hơn tất thảy mọi thứ.”
Hoắc Khứ Bệnh cười khổ: “Nếu mọi chuyện đều có thể dễ dàng như ông nói thì tốt.”
Hai người đương nói, Oman vén màn bước vào, thấy Hoắc Khứ Bệnh ở bên trong hơi sửng sốt, không xem trọng lắm chỉ chào chàng một cái rồi nhíu mày với giọng điệu không tốt bảo Hình Y Trưởng: “Vết thương trên vai cậu ấy lại mưng mủ, ông có thể dùng thuốc đúng đắn một chút cho cậu ấy không, kéo dài nữa thối rữa thành cái động mất.”
“Có thuốc thì ta có thể không dùng cho cậu ấy sao!” Hình Y Trưởng giận dữ, co cẳng định ra ngoài, “Ta đi xem sao.”
Hoắc Khứ Bệnh lo lắng trong lòng, khép áo bào định đi cùng.
“Hai cậu chớ theo cùng, ta xem bệnh không thích có người ở bên cạnh vướng chân vướng tay.” Hình Y Trưởng quay lại hung ác bảo hai bọn họ.
“Gượm đã!” Hoắc Khứ Bệnh móc một chiếc bình lưu ly nhỏ trong ngực ra đưa tới, thản nhiên nói, “Để trong người vướng víu, cầm lấy dùng đi.” Chiếc bình này là thuốc trị ngoại thương tốt nhất ở trong cung, vốn chàng muốn cho Tử Thanh, song trước đó bị Oman chọc giận nên quên mất chuyện này.
Xem là biết là đồ trong cung, Hình Y Trưởng nhận ngay, ngay sau đó sải bước rời đi.
Trong lều đang tối đi mỗi giờ mỗi khắc.
Hoắc Khứ Bệnh nhíu chặt mày, trong đầu không kìm được lại nhớ đến dáng vẻ Tử Thanh ban nãy, hai má gầy gò, cơ thể mỏng manh, nhìn yếu ớt như muốn biến mất bất cứ lúc nào. Cảm thấy mơ hồ có phần hối hận, biết thế không nên giận, cậu ta đã bệnh thành thế rồi mình cần gì tính toán chi li với cậu ấy chứ.
Oman liếc nhìn vết máu ở khóe miệng Hoắc Khứ Bệnh, không nói một lời ngồi xuống giường, hai tay chà xát mặt thật mạnh, thở thật dài.
“Vết thương trên vai còn chưa lành à? Vừa rồi cậu ta còn bảo vết thương đã ổn rồi. Ta thấy cậu ấy gầy giơ cả xương, dưỡng thương dưỡng thương, chữ dưỡng làm trọng, cần điều chỉnh ăn uống nhiều hơn mới phải.” Hoắc Khứ Bệnh mở miệng nói.
Oman giương mắt, ý cười khổ quá rõ trong mắt.
“Tướng quân, trong y doanh này đều là những người bị thương nặng, cũng đều là binh sĩ cấp thấp, đa số đều tàn tật cũng không thể từ quân, chính là phế nhân trong mắt đám quân tào, ngài nghĩ ai sẽ coi trọng chốn này đây. Ở đây không riêng gì thiếu thuốc, mà lương thực cho phép đều vô cùng có hạn, mỗi ngày gần đủ hai bữa cháo loãng, ngay cả thịt cũng không thấy.” Hắn thường phải xuống sông mò cá, miễn cưỡng còn nấu được chút canh cá hầm đậu hũ, xem như cũng ăn được thịt.
Phải, ở đây là y doanh của sĩ tốt cấp thấp, Hình Y Trưởng còn ở lại được đây đã là không dễ, Hoắc Khứ Bệnh thầm thở dài: “Ta biết rồi, việc này ta sẽ sắp xếp.”
Oman nhìn chàng, định nói lại thôi…
“Muốn nói gì thì cứ nói!” Hoắc Khứ Bệnh mất kiên nhẫn nói.
“Có thể mượn cớ, dời cậu ấy đi không?” Oman hỏi, “Ngài là Tướng quân, việc này không khó lắm nhỉ.”
Trong y doanh ngày ngày nhìn thấy không phải là cơ thể què cụt thì là người đang thoi thóp, không thì cũng là người chết khiêng đi, Tử Thanh nhìn thấy hết, trong lòng không dễ chịu, có khi cả một ngày cũng không nói câu nào. Hắn nghĩ chuyển sang nơi khác có lẽ Tử Thanh sẽ không đến mức buồn bực cả ngày.
Hoắc Khứ Bệnh im lặng một lát, lòng rối bời xoắn xuýt, trong thoáng chốc không lộ ra mặt, hờ hững nói: “Theo như cậu vừa nói, ở đây binh tốt bị thương tốt vô số, nếu ta chỉ mở lệ này cho mỗi mình cậu ấy thì chẳng phải là tự bê tảng đá đập chân mình sao, vừa đúng lúc chứng thực lời các cậu.”
Oman ngẩn ra, biết Hoắc Khứ Bệnh còn giận, không muốn nhờ nữa, cười khổ: “Không được thì thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh hừ lạnh, tự ra khỏi lều.
Danh Sách Chương: