Bên cạnh cũng có người cơm nước xong xuôi đang trao đổi với nhau, có người đáp đúng, có người đáp sai, hoặc âm thầm may mắn, hoặc hoảng loạn, sợ bị đưa trở về. Từ lúc nếm được bữa ăn chan nước thịt trộn ít thịt vụn, bọn hắn đều không hẹn mà cùng muốn được ở lại nơi đây.
Không đầy một lát, vẫn là Triệu Phá Nô tới, cười bảo muốn dẫn bọn họ đi chung quanh một chút, quen thuộc đường lối. Tất nhiên đám người y lệnh, tự giác nhóm thành đội, theo sau lưng Triệu Phá Nô.
Tiếng vó ngựa đầy ồn ào náo động trước đó nghe thấy đã không còn, Tử Thanh nhìn theo hướng ấy, có một đoàn người nhỏ đang dắt ngựa chậm rãi đi tới, mà Triệu Phá Nô thì lại đang dẫn bọn họ đi qua. Đám người kia rất nhác, sau khi thấy Triệu Phá Nô bèn dứt khoát không đi, thả thớt ngựa dẫn theo cho tùy ý ăn cỏ, còn bọn họ ngồi xuống đất, giỡn đùa cùng nhau.
Mãi đến khi đi đến trước mặt họ, Triệu Phá Nô mới bĩu môi với họ, ung dung cười nói với đám y công: “Đây đều là các huynh đệ trong quân, lắm tật xấu, các người đi bắt mạch cho bọn hắn, trị được thì trị,”
“Trị cậu trước đấy, cậu là nhiều tật xấu nhất đấy!” Trên mặt đất có người cười hì hì ném cục sỏi vào Triệu Phá Nô, bị người sau nhanh nhẹn tránh thoát, lập tức nhiều người hơn hè nhau tấn công anh ta.
“Đừng rộn, đừng rộn… đây là ta đang làm quân vụ…”
Triệu Phá Nô né trái tránh phải, vẫn bị ném trúng mấy lần, mấy người mới xả giận buông tha cho anh ta.
“Mau đi đi! Đứng ngốc ở đó làm gì.”
Triệu Phá Nô giục đám y công, bọn họ lúc này mới do dự tiến lên, lúc chọn người càng chậm chạp thắc mắc. Số người này đem so với số người đám y công không hơn không thiếu một người. Tử Thanh vốn ở sau lưng Dịch Diệp, đợi Dịch Diệp chọn xong, mới chọn lấy một người gần bên cạnh đấy.
Người kia nửa nằm, nắng chiều ở phía sau lưng hắn, vì ngược nắng, trong chớp mắt ấy cô nhìn không rõ mặt hắn, chỉ thấy trên phát quan lấp lánh sắc vàng vụn vỡ, có hơi chướng mắt. Tử Thanh cụp mắt cúi đầu định xem mạch, nhưng trên người này còn mang theo hộ oản (đồ bảo vệ) bằng da, đành cúi người thi lễ trước: “Có chỗ mạo phạm xin thứ lỗi.” Sau đó mới lấy tay hắn ra, bắt đầu cởi hộ oản bằng da giúp hắn.
“Bao lớn?” Người kia đột nhiên hỏi, giọng hơi khô khốc.
Cởi hộ oản thả xuống đất, Tử Thanh tự biết không đủ tuổi, từ khi đóng vai thành phận trai càng lộ vẻ non nớt, bèn im lặng không nói, đặt ngón tay lên cổ tay hắn, rũ mắt xem mạch…
“Bao lớn?” Hắn ta thả giọng chậm hơn, không nhẫn nại nữa, mơ hồ có mối nguy hiểm nào đó ẩn núp.
Tử Thanh giương mắt nhìn hắn ta, cô không thể không để ý, cực kỳ không tương xứng với vẻ mặt lười biếng này là người trước mặt có một đôi mắt sáng sắc bén, sáng ngời như đuốc. Trong những năm tháng cô từng trải qua nó cũng không hề phổ biến.
Bốn mắt nhìn nhau, sau một lát, Tử Thanh cứng đờ đáp: “Hai mươi ba.”
“Nói thật.”
Trong mắt hắn ta điểm chút ý cười, toát vẻ vui sướng mèo vờn chuột.
Tử Thanh im lặng một lát, thành thật nói: “Mười tám.”
“Ta muốn nghe câu trung thực.”
“Thật sự là mười tám.”
Hắn ta chậc chậc vài tiếng, lắc đầu nói “Mười tám… chỉ cao có bấy nhiêu, xem ra mới sinh ra đã ốm yếu.” Rồi rút tay về, “Không cần xem mạch nữa.”
Hắn ta đã nói, tất nhiên mình chắc chắn sẽ bị lọc trừ. Tử Thanh ngẩn ra, kiềm chế cơn tức giận trong lòng, chằm chằm nhìn hắn ta chậm rãi nói: “Ngài cũng đâu đến hai mươi.”
“Không sai,” hắn ta nghênh ngang thừa nhận, “Sao hả, muốn so với ta? Người bé tí thế này, đến kích còn cầm không được.”
“Ta cầm nổi.” Tử Thanh cố bình thản phản bác hắn ta.
Hắn ta hơi nhíu mày, ngồi thẳng người dậy, biểu cảm trên mặt lộ rõ ý trêu chọc cô không thèm che giấu: “Cậu lấy cây kích kia tới đây.” Hắn ta hất cằm về phía cây thiết kích nằm trên mặt đất cách tầm vài trượng.
Tử Thanh không chần chừ, đi tới cầm lên. Đây là mã kích mà kỵ binh sử dụng, còn dài hơn kích bình thường chút, xấp xỉ hơn trượng, cầm không thuận tay. Dịch Diệp lo lắng nhìn cô, thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn người khó xử cô, nghĩ cách làm sao giải vây cho cô mới phải.
Từ đầu đến cuối một tay cầm kích, đi đến trước mặt người kia, Tử Thanh mới đặt xuống.
“Có chút sức lực đấy,” người kia cười một tiếng, nói tiếp, “Nhưng chỉ cầm kích thôi cũng không giết nổi người Hung Nô.”
Nghe vậy, Tử Thanh lẳng lặng đứng, sau một hồi, một tay cầm lại kích, giơ lên cao cao đâm kích tới trước, hít sâu một hơi… Đám người lúc này đều lom lom nhìn hai người xem náo nhiệt, thấy thế không hiểu, không ngờ sau một khắc nhìn thấy trường kích rời tay bay ra, vẽ một vòng cung mỹ lệ trên không trung, sau đó phóng xuống, vững vàng cắm trên mặt đất.
Tiếng xuýt xoa bên tai không dứt, phần lớn người trong bọn họ, tự nhận không làm được vậy.
“Cậu…” Ý trêu chọc trong mắt người kia biến mắt, thay bằng ý khó hiểu hàng thật giá thật, “cậu ở nhà làm nghề gì?”
Nên nói thật không? Hay là nói một phần thật? Nói dối chăng? Nên nói nói dối thế nào? Tử Thanh không đáp, chỉ khô khan nhìn hắn ta, bởi cô không biết nên trả lời thế nào.
“Cậu ấy là đệ đệ tôi,” Dịch Diệp tiến lên cười nói giải vây, “Ở nhà hay lên núi chặt củi đi bán, nên có tí sức đần.” Nói xong xoa đầu cô mấy cái như đùa chó con, thật ra là đẩy đầu cô cúi xuống, tốt nhất lộ chút vẻ kính cẩn nghe theo.
“Các cậu rốt cuộc là y công hay tiều phu thế?”
“Quân gia có chỗ không biết, ở chỗ chúng tôi, dựa vào xem bệnh đến bản thân mình còn không nuôi sống nổi. Nên còn phải lên núi đốn củi, cộng thêm hái chút thảo dược bán lấy tiền.”
Người kia khẽ nhếch khóe miệng, như cười như không suy nghĩ một lát, mới giương mắt nhìn Tử Thanh: “Hôm nay ta cảm thấy cổ họng khô đau, cậu chữa thế nào?”
Tử Thanh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hắn ta, mời hắn ta há mồm kiểm tra đài lưỡi một lát, sau đó mới nói: “Có thể day trên mắt cá chân một chút theo Hải huyệt chữa trị.”
Hắn ta không hỏi nhiều, miễn cưỡng đưa thẳng chân dài ra trước mặt cô: “Thế thì chữa đi.”
Giày vớ chưa cởi, Tử Thanh ngập ngừng một lát, mới xăn ống tay áo, nhanh nhẹn cởi giày vớ gấm giúp hắn ta, chiếu theo Hải huyệt trên hai chân bắt đầu day nhẹ.
Mắt cá chân vốn là chỗ hơi yếu đuối, cô lại hơi dùng lực day xoa, hắn ta khẽ nhíu mày, vừa định mở miệng đã nghe cô nói: “Ngậm miệng chớ nói, đợi có nước bọt xuất hiện nuốt xuống, hiệu nghiệm cao hơn.”
“…”
Qua chừng nửa chén trà nhỏ, Tử Thanh mới dừng tay, ngẩng nhìn hắn ta, ánh mắt mang ý hỏi.
“Day xong rồi?” Hắn ta hỏi.
Tử Thanh gật đầu, nghe giọng hắn ta trong trẻo hơn, hiểu rõ trong lòng, lại cụp mắt.
Thấy khi nói chuyện quả thật không làm đau như trước, hắn ta nhìn cô chằm chằm một lát, mới lười biếng nói: “Thất thần làm cái gì, còn không mang giày vớ vào.”
Tử Thanh cúi đầu lẳng lặng mặc lại vớ gấm cho hắn, rồi tròng ủng ngoa.
Hắn ta đứng dậy, có vẻ như cảm thấy mang giày không ôm theo chân, không kiên nhẫn giẫm tại chỗ mấy lần, mới lơ đãng vẫy tay: “Ưng Kích Tư Mã.”
Triệu Phá Nô thịch thịch thịch nhanh chân tới, cung kính đứng trước mặt hắn ta: “Tướng quân!”
Vừa dứt lời, đám y công bên cạnh đều giật mình, tò mò cực kỳ mà không dám trắng trợn đánh giá vị Tướng quân tuổi còn quá trẻ mà cũng quá tuấn lãng này.
Thì ra người này chính là Hoắc Khứ Bệnh, thảo nào mặc vớ gấm thêu hoa văn rườm rà, tốn sức tốn của, xong cuối cùng cũng thành thứ vô dụng. Tử Thanh cụp mắt nhăn mày, không thèm tò mò liếc hắn ta lấy một cái.
Hoắc Khứ Bệnh tùy ý quét mắt qua người đám y công một vòng, đại đa số đều vội cúi đầu, chàng ngó Triệu Phá Nô hỏi: “Lão Hình nói thế nào?”
Triệu Phá Nô nói: “Bẩm Tướng quân, Hình Y trưởng đã trình lên danh sách ghi chú rõ có ba mươi sáu người có thể dùng.”
“Ừm…” Hoắc Khứ Bệnh cúi đầu tự cài hộ oản, lườm Tử Thanh, “Cậu ta thì sao?”
“Cậu ta y thuật cũng được, nhưng tuổi nhỏ quá, đã bị Hình Y trưởng xoá tên.” Triệu Phá Nô kề tai thấp giọng, “nhưng mà lão Hình nói trí nhớ ổng không tốt, muốn xin Tướng quân cho chút thể diện, để ổng nhận làm tên dược đồng bên người.”
Hoắc Khứ Bệnh nghe vậy, cười hừ: “Lão này, cả ngày đều nhớ một mẫu đất ba phân của mình. Anh nói với lão ấy, Tướng quân không cho phép. Cậu bé này tuy hơi nhỏ tuổi, song lại có mấy phần sức mạnh, ở lại đây đi.”
“Rõ.”
“Thu xếp y công lần này đến Chấn Vũ quân, ngày mai cho bọn hắn đi theo thử lên ngựa.”
“Rõ.”
Triệu Phá Nô nhận lệnh, triệu tập y công nhóm hướng Chấn Vũ quân đi.
“Nguy hiểm thật! Không ngờ người đó lại là Hoắc…Tướng quân.” Đi thẳng ra ngoài mười mấy trượng, Dịch Diệp mới thở hắt, thì thào vào tai Tử Thanh, “thì ra em suýt chút bị xoá tên, may mới lộ ra một chiêu, mới có thể ở lại.”
“Đúng là nguy hiểm.”
Hai người đều thở phào, lý do lại không giống nhau. Dịch Diệp chỉ lo Tử Thanh rời mình sẽ có nguy hiểm bị người phát hiện thân phận, Tử Thanh thì nghĩ nhiều hơn hắn: Thánh thượng đối đãi Hoắc Khứ Bệnh ân sủng có thừa, hôm nay nhìn tình trạng trong doanh hiển nhiên là chuẩn bị cho hắn ta mai sau lãnh binh xuất chinh. Còn cái vị Hoắc Khứ Bệnh phú quý trời sinh này có phải là tướng soái có tài không, hình như cô không ôm bất kỳ hy vọng nào, cô chỉ có thể kỳ vọng mai này đừng bị thua quá thảm. Sau khi Dịch Bàn chết, Dịch Diệp đã là mầm rễ duy nhất của họ Dịch, cô có thể ở cùng một chỗ với anh ấy thì chí ít trên chiến trường, có thể che chở anh ấy chút.
Đã đến Chấn Vũ quân, Triệu Phá Nô chia nhóm y công hai người một tổ tự phân đến trong quân, Dịch Diệp và Tử Thanh được phân đến dưới trướng Việt Kỵ Giáo Úy Mông Đường. Quân Hán năm người làm thành Ngũ, hai Ngũ làm thành Hỏa, năm Hỏa thành một Đội, hai Đội thành Quan, hai Quan thành Khúc, mỗi Khúc bố trí hai y sĩ phụ trách chẩn bệnh trị thương. Để tiện cho hỏi bệnh, y sĩ có y thất riêng, không ở cùng binh lính khác.
Nhận xong khôi giáp quân phục, hai người Dịch Diệp được dẫn đến y thất trong Khúc, hai y sĩ cũ biết được vội vội vàng vàng bận bịu thu dọn đồ riêng đủ kiểu chuẩn bị lập tức chuyển ra.
Tử Thanh vốn không giỏi ăn nói, lúc này liền lặng lẽ hầu bên ngoài y thất. Trái lại Dịch Diệp thì tự dưng sinh ra cảm giác tu hú chiếm tổ, áy náy muốn đi hỗ trợ, lại lo bị người ta nhìn sắc mặt, nở nụ cười mang hy vọng có thể giúp một tay.
“Tiểu huynh đệ, lại lại lại, bên này còn chút thuốc bị thương, rượu thuốc còn dư non nửa bình, bọn ta không mang đi, để lại cho các ngươi.” Một y sĩ tuổi chừng trên dưới bốn mươi cười chỉ chiếc bình lớn trong góc báo với Dịch Diệp.
Dịch Diệp vội cám ơn lia lịa: “Đa tạ, đa tạ!”
“Các cậu tốt nhất tranh thủ ủ thêm vài hũ, thừa chút xíu ấy cũng không bao lâu đâu.”
Tuy biết bị thương là chuyện thường trong quân, nhưng Dịch Diệp mơ hồ phát hiện hình như ý ông ngoài lời: “Thường có huynh đệ bị thương à?”
Một vị y sĩ khác cười ha hả, vỗ vỗ bả vai hắn: “Các cậu chuẩn bị nhiều chút luôn không thừa, chúng ta ở dưới trướng Hoắc Tướng quân, lại đụng phải Việt Kỵ Giáo Úy… Các cậu tự lo thân cho tốt đi.”
Hai vị y sĩ hiển nhiên không muốn nhiều lời, đồ không nhiều, gói ghém xong túi đồ, nhìn quanh trướng, nhìn nhau một chút, trong ánh mắt là ý cười không che giấu được, như trút được gánh nặng nhẹ chân đi.
Tử Thanh chậm rãi bước đến, thấy Dịch Diệp còn đứng tại chỗ ngẩn người, không hiểu hỏi: “Sao thế ạ?”
“Em trông thấy bọn họ đi ra không?” Dịch Diệp hỏi.
“Thấy.”
“Vậy em có cảm giác giống như là họ đi vô cùng… vô cùng…” Dịch Diệp moi ruột gan muốn miêu tả dáng vẻ hai y sĩ kia, “… thấy nét mặt dáng vẻ ấy của họ chứ?”
Tử Thanh gật đầu: “Mặt mày hớn hở.”
“Không sai, là mặt mày hớn hở, chắc chắn là họ đã muốn đi từ sớm.” Dịch Diệp cau mày dò xét y thất, có phần ảo não, “Như thế xem ra, nơi đây hẳn là dữ nhiều lành ít.”
Tử Thanh chỉ im lặng, ngồi xổm xuống, cầm đống thẻ tre trên bàn lật ra xem, trên ấy đều là tên người và chứng bệnh, phối đơn thuốc, đúng là ghi chép hỏi bệnh của các binh lính trong Khúc.
Tính Dịch Diệp vốn lạc quan, chỉ ảo não chốc lát lại vui trở lại: “Nhưng hai ta có thể ở một chỗ, lại riêng một y thất, thật sự là không thể tốt hơn, nhờ có tổ tông phù hộ…”
Đang nói, đột nhiên có một người xông tới, trên huyền giáp đầy bụi đất, lúc đứng chững lại áo khoác sau lưng còn tung bay mãnh liệt. Nét mặt đầy mệt mỏi, vóc người tuy không cao lắm song lại có khí thế không giận tự uy, trầm mặt dò xét hai người họ. Ánh mắt đảo một vòng trên người Dịch Diệp rồi chuyển qua Tử Thanh, cơn giận dâng đầy mắt, vừa muốn xoay người ra ngoài thì đụng phải Triệu Phá Nô cười cười chậm rãi bước vào.
Danh Sách Chương: