Trong thành Trường An, phủ đệ Trường Bình Hầu.
Vệ Thiếu Nhi lo lắng không yên chờ ở công đường, chẳng bao lâu, Vệ Thanh và công chúa Bình Dương cùng ra đón, chào hỏi nhau một phen xong ai nấy bèn tự ngồi xuống chỗ mình.
Cười cười áy náy, Vệ Thiếu Nhi bảo Vệ Thanh: “Hôm qua ta mới được biết Khứ Bệnh lại đi Lũng Tây, nó không nói với ta một tiếng là vì chuyện gì, làm lòng ta từ trên xuống dưới không yên nên mới đến chỗ cậu hỏi thăm.”
Vệ Thanh ôn hòa an ủi bà: “Hai bộ lạc Hung Nô đưa thư hàng Hán triều, Thánh thượng cho Khứ Bệnh đi tiếp nhận đầu hàng, xem chừng mấy ngày sẽ về, chị không cần phải lo lắng.”
Nhìn chồng, công chúa Bình Dương mỉm cười cúi đầu không nói gì. Những người chinh chiến bên ngoài như Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đều có một thói quen, luôn cố ý nói về những chuyện rõ là nguy hiểm khó lường đầy hời hợt, bọn họ không muốn để người bên cạnh lo âu khiếp đảm. Mà bà cũng biết, lần này Khứ Bệnh đi tiếp nhận đầu hàng hẳn cũng có chút nguy hiểm, bởi Vệ Thanh đã liên tiếp hai đêm trằn trọc khó ngủ, lúc nào cũng chú ý tin tức từ Hà Tây truyền đến.
“Thì ra là đi tiếp nhận đầu hàng!” Vệ Thiếu Nhi không hiểu việc quân, chỉ cần nghe không phải là đi đánh trận là nhẹ nhõm, cười nói, “Thằng bé này, cũng không sai người báo với ta một tiếng, thật sốt ruột.”
Công chúa Bình Dương cười nói: “Cũng không phải, mấy đứa nhà chúng ta cứ như ngựa hoang thoát cương, tỷ xem Kháng Nhi kìa, đúng là một đứa trẻ mới lớn không còn nghi ngờ, suốt ngày không có ở nhà, thật là không còn cách nào khác.”
Vệ Thiếu Nhi cười nói: “E là phải chờ cho đến khi chúng nó lập gia, sinh con, mới có thể ổn trọng chút.”
Gia nhân bưng nước mơ trộn đá vụn và hoa quả các loại, nối đuôi nhau vào, khom người đặt lên bàn trà rồi lùi ra ngoài.
Bưng nước mơ khẽ nhấp một miếng, công chúa Bình Dương nhớ tới một chuyện trên đường hôm trước, hé miệng cười nói: “Tỷ tỷ, chị không cần phải vội, ta xem chừng chỗ Khứ Bệnh sắp có chuyện vui rồi, đợi ít lâu nữa chị có thể ẵm cháu trai cũng khó nói.”
“…” Vệ Thiếu Nhi sửng sốt, không rõ ý, “Chả lẽ là Thánh thượng có ý tứ hôn?”
“Vậy cũng không phải,” Công chúa Bình Dương và Vệ Thanh nhìn nhau, lại cười nói, “Ta nói là, Khứ Bệnh đã có người nó vừa ý. Hôm nọ ta và Trọng Khanh ở trên đường tận mắt nhìn thấy, nó đúng là lo lắng cho cô nương kia cực kì.”
Vệ Thiếu Nhi vui mừng, hỏi vội: “Là cô nương nhà ai thế?”
“Chuyện đó thì không biết, chị cũng biết tính tình Khứ Bệnh rồi, không chịu nói gì với bọn ta. Nhìn cách ăn mặc, có lẽ chỉ là một thứ dân…” Nói đến đây, công chúa Bình Dương nhìn thấy nét mặt vui mừng trên mặt Vệ Thiếu Nhi rút đi, vội tiếp lời, “Thứ dân không quan trọng, thu làm thị thiếp cũng được, quan trọng là trước mắt phải thêm đứa cháu trai cho tẩu tử, đúng không?”
Vệ Thiếu Nhi ngẫm lại cũng đúng, cười nói: “Nếu có thể gặp được thì tốt, nếu nó thích thật thì ta tìm cách thay nó nhận vào trong phủ, nói không chừng còn có thể kiềm chế nó lại.”
Công chúa Bình Dương che miệng mà cười, nói: “Cái tính nóng nảy kia của Khứ Bệnh kia, nói không chừng, hiện người đã sớm về phủ nó rồi, chỉ là còn chưa tiện thưa với chị thôi.”
Xét tính tình Khứ Bệnh thật đúng là có khả năng này. Vệ Thiếu Nhi suy nghĩ đợi lát nữa sẽ đi Hoắc phủ một chuyến, làm rõ việc này mới được.
“Hôm đó hai người nhìn thấy cô nương đó nom như thế nào?” Uống mấy ngụm nước mơ xong, dù sao cũng là mẹ người ta, không khỏi thiếu quan tâm, Vệ Thiếu Nhi cuối cùng nhịn không được hỏi.
Công chúa Bình Dương bèn đem chuyện đầu đường hôm ấy kể lại chi tiết với bà, tiếc nuối nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, bọn ta cũng chỉ nhìn thoáng qua, chỉ thấy cô nương kia mặc nam trang, dung mạo xem như thanh tú.”
Nghe được vừa có người bị thương vừa đi chặn xe ngựa, vô cùng nguy hiểm, Vệ Thiếu Nhi không lo đến chuyện khác, cả người vã mồ hôi lạnh vì con trước, thầm nghĩ cô nương kia đến cùng là thần thánh phương nào mà chọc phiền toái nhiều vậy, không biết là có biết liên lụy Khứ Bệnh hay không? Hơn nữa công chúa Bình Dương còn nhắc chuyện cô ta mặc nam trang, thế là sao, lẽ nào còn có chuyện muốn người không nhận ra?
“Sao cô ta phải mặc nam trang nhỉ?” Vệ Thiếu Nhi không tự chủ được nhíu mày, “Chẳng phải là ăn mặc bất nam bất nữ, chuyện này… không khỏi không ra sao rồi.”
Vệ Thanh nhìn vợ một cái, cảm thấy tuy nàng có ý tốt nhưng không tránh khỏi nói hơi nhiều.
Sao công chúa Bình Dương có thể không nhận ra ánh mắt của chồng chứ, bèn trong tay áo khẽ chạm tay ông trên tháp ngồi, vẫn cười bảo Vệ Thiếu Nhi: “Giả nam trang cũng có gì đâu, năm ngoái lúc Lý Mỹ Nhân theo hầu Thánh thượng đi Hoài Nam còn đặc biệt đóng vai thành thị vệ, Thánh thượng còn khen không ngớt.”
Nghe đến Lý Mỹ Nhân, Vệ Thiếu Nhi càng không thích, song hiện giờ Lý Mỹ Nhân được thánh ân sủng quyến nên tất nhiên bà không tiện lộ ra mặt, chỉ qua loa cười cười nói: “Cũng là ta quê mùa thiển cận.”
Vì muốn đi Hoắc phủ xem một lần, Vệ Thiếu Nhi cũng không có lòng dạ nào tám rỗi cùng họ, sau khi hàn huyên mấy câu, bèn nói thác trong nhà còn có việc, đứng dậy cáo từ.
Vệ Thanh và công chúa Bình Dương biết trong lòng bà có chuyện nên cũng không giữ lại, đứng dậy đưa tiễn. Đợi Vệ Thiếu Nhi đi rồi, Vệ Thanh mới quay sang công chúa Bình Dương, khó hiểu hỏi: “Chuyện này chúng ta cũng không hoàn toàn xác định, mà nếu có xác định thì cũng nên để Khứ Bệnh tự báo cho chị ấy mới phải. Trong mắt ta…” Ông thở dài, không nói gì nữa. Tuy hiện giờ công chúa Bình Dương là vợ ông, nhưng trước đây là chủ nhân, đối với bà, từ đầu đến cuối Vệ Thanh đều giữ ý tôn kính, chưa từng dám mở miệng trách móc.
“Là chàng đang trách ta nói nhiều?” Há công chúa Bình Dương không biết trượng phu đang nghĩ gì.
“Không phải, không phải… Chỉ là ta nghĩ, nếu Khứ Bệnh thật lòng vừa ý cô nương ấy, vậy chuyện này nên để Khứ Bệnh tự mình nói cho chị ấy, ta thấy như thế mới ổn thỏa.”
Công chúa Bình Dương oán trách liếc chồng: “Đạo lý này, lẽ nào ta không hiểu sao?”
“… Vậy sao mình lại?” Vệ Thanh càng thêm không hiểu.
Công chúa Bình Dương nhìn ông một lát, khẽ thở dài, lại hỏi: “Hôm đó, vì vị cô nương kia, Khứ Bệnh ngăn trước đầu xe ngựa của chúng ta, nếu không phải chàng khống chế ngựa kịp thời, thì Khứ Bệnh không bị thương cũng phải chết, đúng không?”
Vệ Thanh do dự một lát, lại cẩn thận nhớ lại tình hình lúc ấy, đúng là nguy hiểm vô vàn, trầm tư nhẹ gật.
“Thì đấy, Khứ Bệnh lại không ngốc, há không biết nguy hiểm trong đó ư, nó không muốn sống bảo vệ cô nương kia vậy thì chàng nói xem, trong lòng nó, lo lắng cho cô nương kia biết là bao! Người như nó, nếu không phải tình cảm đã sâu, sao có thể làm ra chuyện.”
“Ừm.”
Nhớ tới tình cảnh Khứ Bệnh ôm bảo vệ cô nương kia vào trong lòng, quả nhiên là bảo vệ rất chặt chẽ, như sợ cô ấy bị tổn thương chút nào, Vệ Thanh cũng không nhịn được thán.
Bỗng công chúa Bình Dương chuyển đề tài, nói: “Cô nương kia xuất thân thứ dân, cũng không làm được chính thê.”
“Sao mình biết nhất định cô nương ấy là thứ dân? Cô bé giả nam trang, nói không chừng là người trong đại hộ…” Vệ Thanh mới nói được nửa câu, thấy ánh mắt vợ nhìn mình đầy bất đắc dĩ, đành ngậm miệng.
“Nhìn da thịt cô bé thì biết, con gái nhà đại hộ đâu thể có dáng vẻ rám nắng vậy, nhất định là thường xuyên làm việc nặng dưới nắng trời mới thế.” Công chúa Bình Dương giải thích.
“Ồ, ra là vậy.”
“Ta chỉ không rõ, bình thường Khứ Bệnh không hề để tâm vào nữ tử, ta cứ nghĩ nó không có ý định, thật không ngờ thế mà nó đã âm thầm có tình cảm sâu đậm với cô nương này. Mai đây nếu nạp cô nương này làm thị thiếp, chắc chắn sẽ còn lạnh nhạt với chính thê.”
Vệ Thanh nghe nãy giờ, vẫn không hiểu duyên cớ bên trong.
Công chúa Bình Dương thở dài: “Sao ông vẫn không hiểu vậy! Hầy… ông suy nghĩ xem, chính thê Khứ Bệnh chắc chắn sẽ do Thánh thượng chỉ hôn, mặc dù trước mắt còn chưa biết là ai, nhưng quá nửa cũng là một công chúa, cho dù không phải công chúa cũng sẽ là hoàng thân quốc thích. Một khi Khứ Bệnh vắng vẻ chính thê sẽ đắc tội cả một đám người, trong đó còn có Thánh thượng. Chỉ cần nghĩ tới, đã nơm nớp lo sợ cho Khứ Bệnh rồi. Cho nên, nếu có thể để cô nương kia rời Khứ Bệnh thì không còn gì bằng.”
Hình như đã hơi hiểu hiểu, Vệ Thanh nói: “Cho nên hôm nay mình cố ý nhắc đến, thật ra là để tỷ tỷ sinh lòng ghét bỏ cô nương kia ư?”
“Với cái nết của Khứ Bệnh, tuy là vì tốt cho nó, nhưng ta cũng không dám lấy cứng chọi cứng với nó. Tỷ tỷ thì khác, họ là hai mẹ con ruột, dù thế nào đi nữa Khứ Bệnh cũng sẽ không hận chị ấy.”
Dứt lời, công chúa Bình Dương cười dịu hiền với ông.
Cho đến lúc này, Vệ Thanh mới hoàn toàn hiểu tâm tư xoay chuyển trăm ngàn lần của vợ, không khỏi chợt nghĩ đến đương kim hoàng hậu Vệ Tử Phu, còn có Lý Mỹ Nhân hiện nay được sủng ái, đều là từ công chúa Bình Dương hiến cho Thánh thượng, tâm tư của nàng ấy mình nào có thể đoán nổi.
“Mình làm như vậy, thật sự chỉ là vì tốt cho Khứ Bệnh?” Ông không khỏi hỏi.
“Đương nhiên.”
Vệ Thanh không tiện hỏi nữa, song từ đáy lòng vẫn mơ hồ cảm giác rằng vợ mình vẫn còn có suy tính nào khác mà không nói cho ông biết.
Danh Sách Chương: