Mục lục
Tổng tài baba : mami giận thật rồi !
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Tổng tài BaBa : Mami giận thật rồi ! - Chương 15_Kinh tởm




"Rào rào".





Một làn nước lạnh buốt đổ vào người cô . Cảm nhận được cái lạnh , cô mơ màng tỉnh dậy . Hiện tại cô bị trói trên ghế, trước mặt là một người phụ nữ đeo mặt nạ và hai tên đàn ông cao to . Thoạt nhìn có thể thấy được một phần nếp nhăn .





Không một chút sợ hãi :"Các người là ai ?".





Người đàn bà đeo mặt nạ , nhếch môi , cầm lấy cằm cô:"Kiên cường đấy ! Nhưng tôi không thích điều đó".





"Tôi và bà có thù oán gì sao?".





"Chẳng có thù oán gì với tôi , nhưng cô có thù với chị tôi"





"Chị?".





"Đúng là Lâm Đàn".





"Là bà ta kêu cô bắt tôi , và muốn giết tôi".





"Bộp bộp bộp"_Từ ngoài của vang vào tiếng vỗ tay , Lâm Đàn lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô . Gương mặt của bà ta hiện lên vẻ tà ác khiến người khác run sợ . Lâm Đàn ngồi vào ghế , mắt nhìn cô , nham hiểm nói :"Rất thông minh , nhưng tôi lại ghét sự thông mình đó của cô".





"Nếu dùng trí không thắng được tôi , lại đổi thành bạo lực , Lâm Đàn bà khiến tôi kinh tởm".





"Chát chát"_Lâm Đàn tức giận , đúng dậy vung tay đánh vào má cô . Khóe miệng hơi rỉ máu , hai má cũng đỏ lên.





Mục Lạc Anh cư nhiên lấy lưỡi mình liếm lấy máu trên miệng , như một con sói khát máu nhìn cô rata đáng sợ . Điều đó cũng làm cho Lâm Đàn và em.gái bà ta run lên , lùi lại vài bước .





Cô không quan tâm là họ đang nghĩ gì về cô ? Nhưng cô sẽ nhớ hai bạt tay này . Đôi mắt lạnh hẳn đi , không một cảm xúc :"Đừng để tôi thoát được , nếu không bà đừng mong mình sẽ có mặt trên đời này nữa".





Lâm Đàn cười lạnh với lời nói của Mục Lạc Anh , khinh bỉ:"Được tôi đợi cô".





Đoạn bà ta quay sang cô em gái của mình :"Lâm Nguyệt giao lại cho em".





"Chị cứ yên tâm".





Hai chị em nhà này đúng quả là rắn độc .





Lâm Đàn rời khỏi , Lâm Nguyệt cười nham hiểm , cầm lấy sợi roi được đặt sẵn trên bàn , đánh vào người cô .





Nhưng cô không hề cất một tiếng nào . Cắn chặt môi đến nỗi bậc máu nhiều hơn .





Lâm Nguyệt càng tức giận hơn trước thái độ này của Mục Lạc Anh . Mỗi lần đánh lại rất mạnh , vui vẻ nói :"Để tôi xem cô chịu đựng được bao lâu ".





Và rồi mười phút , hai mươi phút , ba mươi phút , Lâm Nguyệt không kiên nhẫn được với Mục Lạc Anh , đưa roi về cho hai người đàn ông cao to :"Hai người thay phiên đánh cho tôi , đánh đến khi nào mà cô ta chịu mở miệng thôi".





"Vâng "_hai người đàn ông đó nhận lấy , thích thú .





Và rồi họ thay phiên nhau đánh cô , máu trên người cũng tuôn ra không ít . Nhưng đổi lại cũng chỉ là sự kiên cường của cô .





Từng phút từng giây . Cô chỉ mong Tư Phàm cứu cô , nhưng anh ta làm gì biết cô đang ở đây . Anh ta cũng chỉ xem cô là một thứ gì đó yêu thích . Nước mắt của cô cư nhiên lại xuống , giọt nước mắt đau , buồn , vị mằn mặn như xát vào trái tim.của Mục Lạc Anh . Thật đau , đau thấu tâm cang !!





-------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK