Mục lục
Tổng tài baba : mami giận thật rồi !
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Tổng tài BaBa : Mami giận thật rồi ! - Chương 57_Tình yêu chiến thắng tất cả




Ở Tây Đô bây giờ đã là mìa đông , một mùa lạnh giá , gió tuy thổi nhẹ những vẫn khiến nhiều ta run bần bậc . Ngoài đường những làn tuyết trắng rơi phủ khắp nơi . Trong những ngôi nhà , gia đình quay quần trang trí cây thông , trong rất ấm cúng .





Còn ở Mộ gia , Mộ Tư Phàm từ khi xúc viện đến nay , trong anh cứ như một con robot có lập trình . Sáng đến công ty làm việc, tối lại làm việc , một ngày của anh chỉ có những con số , con chữ , tuyệt không còn gì cả . Tuy làm việc dồn dập như vậy nhưng anh không thể nào ngừng nhớ đến cô . Như hôm nay là noel , vậy mà anh cũng chỉ ở một mình. Thật sự đến thời gian hiện tại , anh không thể lừa dối chính mình nữa . Anh rất rất nhớ Mục Lạc Anh , có lẽ thời gian qua anh đã tha thứ cho cô rồi . Nghĩ vậy , anh lấy điện thoại điện cho cô .





Mục Lạc Anh nằm buồn chán , nghe tiếng chuông , lại hiện lên hai chữ 'ông xã' , cô định không nghe nhưng lí trí cứ mách bảo cô phải nghe , thơ thửng :"Có chuyện gì?".





"Anh nhớ em"_Mộ Tư Phàm thật lòng nói , nghe câu đó , cô im lặng không biết nói gì .





Mộ Tư Phàm cảm nhận không khí giữa hai người tản ra hàn khí dù chỉ cách bằng chiếc điện thoại , Mộ Tư Phàm không chịu nỗi nữa nói:" Anh muốn nghe tiếng của em ? ".





Mục Lạc Anh cũng rất nhớ tiếng nói này , nhớ người đàn ông làm tim cô đau , cô khẽ nói:"Muốn tổn thương tôi nữa sao?".





Mộ Tư Phàm suy tư một lát , rồi nói :"Về nhà đi em, anh cần em ".





"Muộn rồi"_Cô kiên định nói .





"Mục Lạc Anh , không phải anh chỉ nói là hai chúng ta bình tĩnh lại rồi hãy gặp nhau ! Giờ anh bình tĩnh rồi , anh thật sự rất nhớ em , nhớ đôi mắt em , nhớ sự tức giận của em , nhớ bờ môi đỏ mọng của em , nhớ tất cả những gì liên quan đến em , trở về đi , anh không thể nào sông thiếu em".





Bên kia , cô thút thít khóc :"Vậy , vậy hức sao hức lúc đầu anh hức lại làm hức như vậy?".





"Anh xin lỗi , bây giờ anh đón em , em ở đâu?".





"Em sợ , anh lại bỏ rơi em như lúc này".





"Tin anh lần nữa , anh sẽ làm em hạnh phúc , chỉ cần em đừng giấu anh bất cứ chuyện gì cả ".





"Ừm ".





"Em đang ở đâu?".





"Anh đi đến đường SS đi".





"Đợi anh".





Mục Lạc Anh không muốn anh biết đến căn cứ của mình , nhanh chóng bắt taxi đến đường SS , đứng chờ anh . Từ xa , một chiếc xe bóng loáng , với ánh đèn sáng rực chiếu thẳng vào mắt cô . Nhận ra anh đã đến , cô cảm thấy ngạt thở , đã lâu rồi cô không được gặp anh liệu anh còn yêu thương cô như trước .





Mộ Tư Phàm lịch lãm bước ra , ánh mắt yêu thương nhìn cô , xoa tóc cô :"Đợi lâu chưa?".





Mục Lạc Anh ngượng ngùng , hai má cũng đỏ lên thấy rõ , Mộ Tư Phàm thật sự nhớ gương mặt này , gương mặt khắc sâu vào xương tủy anh . Hôn nhẹ vào cánh môi cô :"Em vẫn rất ngọt".





"Về đi , người ta nhìn kìa".





"Em ngại sao? Hahaha , về thôi".





Trên xe , không khí cũng tốt hẳn lên một chút , Mộ Tư Phàm chăm chú lái xe , nhưng vẫn liếc mắt nhìn cô :"Thời gian này , anh không bên cạnh em , khiến em chịu khổ rồi".





"Có thật anh tha thứ cho em không? Hay là chỉ đang trêu ngươi em , rồi một ngày vứt bỏ em thậm tệ hơn".





"Sẽ không , giờ anh mới biết tình yêu có thể chiến thắng tất cả . Chỉ cần ta tin tưởng nhau không giấu dím nhau điều gì?".





"Em biết rồi , từ nay em sẽ không giấu anh nữa ".





Mộ Tư Phàm vui lòng , lấy tay mình nắm lấy tay cô :"Ngoan ".





------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK