Em đừng nói gì cả, để cho tôi ôm em một chút có được không?Bạch Ly nghi hoặc, hắn ta rốt cuộc là muốn làm cái gì nữa đây?
Nhưng hiện tại Uông Tử Thần đang đứng trước mặt cô lại dùng dáng vẻ mười phần dịu dàng thì đến tám phần ôn nhu chỉ sợ khiến cho người con gái của hắn phải chịu ủy khuất. Cô không biết nên vui mừng hay là tự giễu đây nữa.
Bởi vì cô không biết rốt cuộc tại sao kiếp này người đàn ông trước mắt này đối với cô lại như vậy. Giống như tất cả những đau khổ và tủi nhục hắn gây ra cô kiếp trước chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.
Hai người cứ thế ôm nhau hơn ba mươi phút, Uông Tử Thần càng lúc ôm cô càng chặt, giống như muốn khảm cô vào tim vậy. Mặt trời đã lên quá đầu, trong căn phòng nhỏ tràn ngập mùi hương ngọt ngào bỗng nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài truyền đến phá hỏng không khí lãng mạn bên trong phòng.
- Tư Lệnh, quân doanh truyền đến có việc cần Ngài đến giải quyết một chuyến.
- Có người gọi anh kìa, mau đi đi.
- Còn không phải tại vì tiểu hồ ly bám người nhà em hại tôi trở thành một vị Tư Lệnh chìm trong mỹ sắc sao?
- Tôi không có.
Rõ ràng là hắn kéo cô ngồi vào lòng, ôm ôm hôn hôn, dây dưa cả ngày trời cũng không chịu buông tha mà bây giờ lại đổ thừa cho cô. Giống như cô mới là người giở trò quyến rũ hắn vậy.
Còn lâu bà đây mới thèm!
Lúc này hắn mới chịu buông cô ra, đứng dậy khỏi giường, kéo chăn lên đắp ngang ngực cho cô còn cúi xuống dịu dàng đặt lên trên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.
- Nào, em mau nói: “Chúc chồng yêu đi làm vui vẻ”.
Bạch Ly câm nín: “=.=”
Còn phải nói mấy lời sến súa như vậy sao?
Đã sắp hai mươi lăm tuổi rồi vậy mà tính tình vẫn như trẻ con vậy. Bạch Ly bĩu môi, khẽ lẩm bẩm trong đầu.
- Em mau nói đi!
- “Chồng iu”… đi làm vui vẻ ạ.
Chụt!
- Hôm nay em ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi về ôm em ngủ, đừng có chạy lung tung nữa.
- Tôi không phải là con nít ba tuổi, gì mà ôm ngủ chứ?
Rõ ràng là gạt người! Rõ ràng là hắn đâu chỉ ôm cô ngủ đâu, là vừa nhìn thấy cô liền lao đến như hổ đói thấy mồi, ôm ôm hôn môi, cắn cổ, sau đó sẽ là xé rách quần áo, rồi làm mấy chuyện sinh em bé gì đó suốt cả đêm.
Áaa, nghĩ đến là thấy sợ hãi ban đêm bị đem ra mần thịt rồi.
- Bạch Ly, tôi muốn em. Chính là cả đời này đều muốn em, cho dù tôi có chết đi chăng nữa, mỗi một giây phút tôi còn sống tôi đều sẽ dùng mọi cách để giữ em bên cạnh mình. Cho dù là cắt đứt gân chân em, tôi tuyệt đối cũng không cho phép em rời xa tôi đâu.
- Sao anh cứ thích kiểm soát người khác thế hả? Tôi không muốn làm một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng son. Cuộc đời của tôi là yêu thích tự do và sống cuộc đời mà bản thân mình mong muốn.
Bạch Ly vội vàng kéo chăn lên phủ qua đầu, không muốn nói chuyện với Uông Tử Thần nữa. Rõ ràng là cô giận rồi.
Có ai theo đuổi phụ nữ mà lại nói ra mấy lời đáng sợ như vậy không chứ? Dọa chết trái tim bé nhỏ của cô rồi.
Cái gì mà cắt đứt gân tay gân chân chứ? Rõ ràng là tên bạo chúa tàn ác mà.
- Nhưng tự do đó của em phải có cả tôi nữa. Em đừng có làm chuyện gì ngu xuẩn hòng thoát khỏi tầm mắt tôi nữa. Em không thoát được đâu.
- Tôi không muốn nói chuyện với loại người biến thái như anh nữa. Anh lượn đi cho nước nó trong.
Cô lật người lại không thèm để ý đến hắn nữa. Còn nói nữa cô sợ mình tức đến tăng xông máu mất.
Haiz, đúng là cái tên mắc bệnh cuồng chiếm hữu mà. Muốn thoát khỏi hắn, e rằng là chuyện không hề dễ một chút nào.
Uông Tử Thần sau khi mặc xong quân phục liền mở cửa bước ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên dặn dò.
- Bạch Ly mới ngủ thôi, kêu người làm vào dọn dẹp những mảnh vỡ dưới đất cho sạch sẽ đừng để Bạch Ly thức dậy giẫm phải mà bị thương. Đừng làm ồn đến cô ấy, đêm qua cô ấy… cũng mệt lắm rồi, cứ để cô ấy ngủ.
“Cũng Ngài làm người ta mệt chứ ai mà còn bày đặt ra dẻ quan tâm. Nếu như thật sự quan tâm, đêm qua đâu có quần người ta cả đêm?” Triệu Sơn cười mỉa mai trong bụng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra cung kính tuân lệnh.
- Vâng, tôi sẽ nói với thím Trương hết sức chú ý ạ.
Đột nhiên ánh mắt Triệu Sơn va phải dấu hôn đỏ chót trên cổ hắn, không nhịn được liền cảm thấy có chút giật mình. Không ngờ Tư Lệnh lãnh cảm nhà bọn họ mới biết đến mùi vị phụ nữ đây thôi mà đã chơi trò tình thú như vậy rồi.
- Tư Lệnh, cổ của Ngài…
- Có lộ quá không? Dạo này không hiểu sao tiểu hồ ly lại thích giở thói cắn người như vậy.
- Có cần tôi giúp Ngài che đi chút không?
- Không cần. Để như vậy cũng tốt, để đám nữ nhân hôi hám ngoài kia biết được tôi là hoa đã có chủ, chớ có động vào.
- Ngài là đóa hoa hồng có gai chứ có chủ cái gì?
- Cậu lẩm bẩm cái gì đó?
Triệu Sơn lập tức giật mình, liền chối bay chối biến.
- Không có, chúng ta đi thôi. Thống Đốc đang đợi Ngài.
Sau khi Uông Tử Thần rời đi, Bạch Ly liền ngủ một giấc ngon lành tới trưa. Dường như là đã quá mệt rồi, mà cũng đúng thôi, bị Uông Tử Thần hành hạ từ đêm hôm qua đến giờ, cô thật sự đã rất cạn sức rồi.
Đến khi Bạch Ly từ từ mở mắt nhìn lên liền thấy những mảnh vỡ bình hoa ở dưới đất đã được người làm dọn sạch. Cô mệt mỏi bước chân xuống dưới nhà, ghé mắt xem thử Uông Duật có ở nhà không? Dù sao thì người con dâu ngôn bất chính, danh bất thuận như cô gặp ông ta cũng cảm thấy vô cùng khó xử. Tốt nhất là nên tránh lẹ sang một bên.
Thấy dáng vẻ thập thò khi nhìn trước ngó sau của cô, sĩ quan Chu liền đi đến cúi chào.
- Chào chị dâu, cô có cần chúng tôi giúp gì không?
- Ối mẹ ơi! Hết cả hồn… Sao cậu lại ở sau lưng tôi thế?
- Vâng là tôi, chị dâu có cần gì không?
- Có… Uông lão gia ở nhà không?
- Ông ấy đã đi từ sớm, cô có việc cần tìm lão gia sao?
- Không, tôi… chỉ thấy hơi đói bụng. Muốn kiếm gì đó ăn lót dạ.
- Vậy để tôi nói người làm nấu bữa trưa cho cô.
Thật không ngờ cô vậy mà lại trực tiếp bỏ qua bữa trưa để đến bữa sáng. Nhìn thấy tô súp ngon lành trên bàn, Bạch Ly liền không khách khí mà ăn một cách ngon lành.
- À, Tử Thần, trước khi đi làm anh ta có ăn gì chưa?
Cô đột nhiên lại nhớ đến hình như từ trưa hôm qua, sau khi cô vứt cơm canh đi, hắn ta chẳng có gì trong bụng. Vậy mà đêm qua không biết đào đâu ra sức, không biết mệt mỏi mag muốn cô hết lần này đến lần khác.
Đúng là sức trâu mà.
- Tư Lệnh thường sẽ không dùng bữa sáng ở nhà. Ngài ấy sẽ ăn ở luôn ở quân doanh.
- Ồ, vậy sao?
Xem ra là sở thích của người đàn ông kia cũng không tốt lắm. Hay là anh ta muốn tránh mặt cha mình?
- Thiếu phu nhân, cô yên tâm đi. Tôi có thể nhìn ra được, Tư Lệnh nhà chúng tôi rất quan tâm đến cô. Hắn ta tuy có hơi khùng khùng điên điên, lâu lâu thường nổi giận vô cớ, thích lớn tiếng cộc cằn, lạnh lùng cao ngạo lại biến thái càn rỡ…
- Ủa vậy là tới khúc yên tâm dữ chưa?
- À, tuy nhiên tôi thấy Tư Lệnh đối xử với cô hoàn toàn khác biệt. Không những vừa ôn nhu lại còn hết sức dịu dàng, tôi chưa bao giờ thấy Ngài ấy như thế đối với bất kỳ cô gái nào khác.
- Vậy còn Lâm Linh thì sao?
- Cô ấy chỉ là vị hôn thê được Uông lão gia chọn sẵn cho Ngài ấy. Trước nay đều chỉ dùng bữa qua loa, một cử chỉ thân mật cũng chưa từng thấy qua. Cô không biết, Tư Lệnh có bệnh dị ứng với phụ nữ rất nặng, chỉ cần bị phụ nữ chạm qua liền phát ban, khí thở như bị trúng độc. Kết quả mấy cô gái đó đều bị đánh chết.
Dị ứng với phụ nữ hả? Nghe có vẻ hay ho à nha.
Sau khi dùng bữa xong, Bạch Ly đi ra ngoài vườn hoa đi dạo. Lâu lắm rồi cô mới có thể thư giãn đầu óc như vậy. Trong vườn trồng rất nhiều loài hoa xinh đẹp rực rỡ, nhìn chúng nở rộ dưới ánh nắng ban mai trông thật rực rỡ khác hẳn với không khí u ám bên trong tòa biệt viện này, khiến cho con người ta như chết dần chết mòn vậy.
Đến cây cối còn có tình cảm, lòng người lại lạnh lẽo tựa sương mai.
Cô nhìn thấy vài chú thỏ đang ăn cỏ ở gần đó liền chạy đến bắt lấy một con, đưa vào lòng ôm ấp.
- Đáng yêu quá đi mất.
- Phu nhân, những con thỏ đó được nuôi để làm thức ăn cho bầy sói sau vườn của Tư Lệnh đấy ạ, cô cẩn thận kẻo chúng làm bẩn quần áo.
Nuôi làm thức ăn cho bầy sói sao? Sao lại tàn nhẫn như vậy chứ?
Bạch Ly nghe xong liền đứng hình, không dám tin liền hỏi lại.
- Tư Lệnh nhà mấy người có nuôi chó sói sao?
- Dạ đúng rồi, không nhiều, chừng năm con. Ngài ấy nuôi cũng được bảy năm rồi, bình thường vẫn hay thường tự tay đem thức ăn bón cho chúng.
Tự tay đem thỏ giết sống cho chó sói ăn sao? Đây là cái loại thú vui biến thái gì vậy? Nghe đến là thấy nổi hết da gà rồi.
- Tránh ra! Mau cho tôi đi vào đó, tôi muốn gặp Bạch Ly. Kêu chị ta mà còn không ra gặp tôi thì đừng có trách.
Phía ngoài cổng dinh thự truyền đến tiếng kêu the thé của người phụ nữ, vừa truyền đến cô liền biết đó là giọng nói của ai.
Phương Ly Nhi!
Cô ta mò đến đây làm cái quái gì vậy?
Người làm vội vàng hớt hải chạy đến chỗ cô, bên trong giọng nói có chút gấp gáp.
- Có chuyện gì vậy?
- Phu nhân, ngoài kia có cô gái tự xưng là em gái của cô đến tìm gặp. Chúng tôi không cho vào, cô ta đang làm ầm ĩ hết cả lên.
Bạch Ly chẹp miệng, cô ta đến chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì rồi. Nhưng kệ thôi, đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì khó tránh khỏi.
- Mời cô ta vào trong nhà đi. Còn ở đó mà gào thì còn ra thể thống gì của Uông gia nữa.
Khi Phương Ly Nhi bước vào trong phòng khách, liền ngay lập tức bị choáng ngợp bởi vẻ xa hoa ở nơi đây, mọi thứ đều được dát một lớp đá cẩm thạch quý giá. Biết vậy cô ta đã không ngu ngốc mà để cho Bạch Ly gả cho Uông lão gia rồi.
Vừa nhìn thấy bóng dáng cao sang của Bạch Ly đang chậm rãi uống trà ở giữa sảnh đường, trong lòng Phương Ly Nhi đã bộc phát một luồng ghen ghét đố kỵ đến cực điểm. Hà cớ gì một đứa con nuôi ngu ngốc như thế kia lại được gả vào hào môn quyền quý? Còn cô ta bữa giờ lại chật vật như thế này?
Bị Uông Tử Thần đánh dằn mặt không thương tiếc, còn không biết bữa giờ Thẩm Trạch làm sao mà cứ tránh mặt cô ta mãi thế.
Cho dù cô ta có cố gắng như thế nào thì cũng vẫn dưới cơ của Bạch Ly, cô ta làm vợ lẽ mà lại ăn sung mặc sướng như bà hoàng như vậy.
Phương Ly Nhi cúi chào cô một cái.
- Chào chị. Xem ra tình cảm giữa chị và Uông lão gia thật sự rất tốt nhỉ? Cha mẹ còn đang lo chị sang bên đây làm dâu có gây họa gì hay không?
Bạch Ly nhếch môi cười nhạt. Lo lắng? Chứ không phải là bọn họ lo cô làm mất mặt Sở gia sao?
Nhưng bọn họ lo hình như đã thừa thãi rồi. Gây họa? Cô chính xác là đã gây ra họa cực kì lớn.
- Có rắm thì thả, có chuyện thì nói. Đừng có ở đây mà vòng vo với tôi, tôi bận lắm.
- Chị à, chị kết hôn đã được ba ngày rồi nhưng vẫn chưa về lại mặt. Cha mẹ lo lắng chị ở bên này không được người ta coi trọng nên bảo em đến xem thử. Tiện thể đem ít nhân sâm đến cho Uông lão gia bồi bổ thân thể, sớm ngày sinh quý tử.
Sớm sinh quý tử? Chẳng phải là đang mỉa mai Uông lão gia già cả bệnh tật sớm muộn gì cô cũng thành góa phụ sao?
Chậc, quả nhiên là thủ đoạn thâm độc.
- Cảm ơn em và cha mẹ đã quan tâm, chị thấy Uông lão gia vẫn rất khỏe, một đêm bảy nháy không thành vấn đề. Chắc chắn sẽ sớm giúp nhà họ Uông khai chi tán diệp. Ây da, đêm qua làm nguyên một đêm có chút hơi mệt mỏi.
Bạch Ly cố tình vén gọn tóc ra, xoa xoa chiếc cổ trắng để lộ dấu hôn đỏ chói trên cổ. Phương Ly Nhi nhìn thấy liền bị đứng hình, thật sự không ngờ Uông lão gia lại mạnh mẽ như vậy. Đã sáu mươi tuổi rồi còn dư sức cày đêm như vậy.
- Chị à, trên cổ chị bị gì vậy?
- Chị bị muỗi đốt đó em. Nguyên một đêm luôn, thấy con muỗi đó lì không?
- Vậy chắc con muỗi đó to lắm đúng không, A Ly?
- Đúng rồi.
- Con muỗi đó chắc cao một mét chín lăm, nặng tám mươi hai ký. Nếu như không cẩn thận mà để nó chích nhiều quá coi chừng bị sưng bụng đó nha Bạch Ly.
Bạch Ly gật đầu lia lịa cho đến khi phát hiện giọng nói phía sau lưng vang lên ngày một gần, hình như lại còn là giọng của tên ác ma kia nữa.
Cô thầm nuốt nước bọt.
Thấy mọe luôn!
Danh Sách Chương: