Khi ta đến hoa bỉ ngạn khoe sắc thắm,vừa đúng hôm nay lá chớm một màu xanh. Mạnh Bà trang tấp nập ra vào,âm sai thấy ta liền chào hỏi,Mạnh Bà hay tin cũng ra đón. Ta nghe nói canh Mạnh Bà nấu bằng nước mắt hỉ nộ ái ố của vong hồn vừa mất,lọc đắng lấy ngọt khiến kẻ uống vào quên mình là ai. Nhưng quan trọng nhất vẫn là nước mắt của người nấu canh,một giọt lệ tương tư.
Từ hơn rất lâu rất lâu về trước,Mạnh Bà đau lòng rời địa phủ nguyền rằng khi nào mạng đà la hoa nở khắp hoàng tuyền sẽ trở về. Mạnh công ngày nấu canh tương tư,đêm đem hạt giống mạng đà la trồng khắp muôn vạn dặm hoàng tuyền. Cuối cùng,Mạnh Bà cũng trở về tạo thành tuyệt mỹ tình duyên nơi u minh. Từ đó canh Mạnh Bà không còn lệ tương tư,đắng chát khó nuốt. Nhưng người khóc lệ tương tư trong thiên hạ đầy rẫy,vậy là địa phủ thêm hạng mục thu nước mắt khắp nhân gian khiến cho âm lực thiếu trầm trọng. Mạnh Bà thấy vậy bèn tóm đại một vong hồn,Diêm quân phong cho chức Mạnh nương ngày ngày nấu canh. Trãi qua năm tháng,Mạnh nương đổi mấy lần cho tới nay là nàng.
Bên bếp lửa thiếu phụ áo trắng điều tay khuấy canh,nước trong nồi trong vắt xoay tròn. Làn khói xanh bốc lên phả vào mặt thiếu phụ,nàng bất chợt ngẩn đầu nhìn về nơi xa hai hàng lệ thoát khỏi bờ mi rơi vào nồi.
Ta biết nơi nàng hướng về gọi là U minh chi ngục. Ta cũng biết là nàng nghe thấy gì,là âm thanh của nợ của duyên trừ nàng ra và cũng chỉ có nàng mới có thể nghe được. Nhìn người thiếu phụ tiếp tục khuấy canh,tiếp tục rơi lệ,lòng ta tự hỏi .
- Nàng là đang khóc vì ai,Bào cơ ?
Rời Mạnh Bà trang,ta tới ngục U minh tìm một cái tên Câu Việt. Hắn vì nàng một đời chinh chiến,vong hồn dưới tay nhiều không đếm xuể. Nơi U minh đài thay nàng lãnh hình,ngày ngày chịu cảnh róc thịt lột da. Còn nàng phản phất Mạnh Bà trang tuy xa cách tầng tầng,hắn rên một tiếng kêu la thảm thiết tất cả điều vào tai Bào cơ. Không ai nghe thấy chỉ có mình nàng nghe thấy,văng vẳng ám ảnh ngày đêm.
Đọc xong lòng ta cảm thán “ nợ duyên hai người thật sâu,dây dưa tới tận địa phủ này sao”. Giữa hai người bọn họ ta chỉ là kẻ qua đường,nhắm mắt lại hít sâu một hơi thanh thản đi nhiều. Khép sổ sách cất đi,ta rời u minh ngục tìm Sinh phán hỏi chuyện Khả nhi.
Nơi điền trang phú hào nhỏ ,một bé trai tập tành múa thương. Là nàng đó sau,kiếp trước một thân phấn hồng kiếp này là trang nam tử,nàng đoạn thực đã tuyệt.
- Ngươi,ngươi là người phương nào ?
Tiểu hài đồng nhìn ta thị uy,thật không ngờ lại có thể thấy ta.
- Ta là U minh thần tới dạy ngươi võ công,có muốn học không.
Tiểu tử tỏ vẻ hoài nghi,ném côn gỗ xuyên qua thân ta đụng vách tường.
- Trời ơi ! Quỷ a.
Thằng nhỏ thét chói tai,cởi gầy cởi tất ném vào ta xong rồi thì co giò chạy. Ta thở dài,kiếp này sao gan vẫn lớn như vậy. Sau hôm đó ta luôn đến tìm nó,dạy có trêu trọc có,thỉnh thoảng nghĩ đến cùng một nam hài nói chuyện yêu đương ai thật kinh khủng quá đỗi. “ Sinh phán đại nhân à,ngài làm như vậy có ác quá không”.
Ngày nhàn tản rồi cũng kết thúc,sổ sách cao dày có hơn 1503 vong hồn. Hoàng thành trống giục hối hả,đao phủ chém xuống máu chảy đầu rơi. 1503 người điều là gia quyến của năm vị thân vương,mà năm vị đó điều là con ta. Người xưa nói kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đau đớn nào hơn,hôm nay là ta tới đón bọn chúng về u minh. Ngày ta mất,bọn chúng có đau lòng không thì ta không biết,chứ hôm nay thật có quỷ tức muốn đội mồ sống lại. Chúng hỏi ta sao không phù hộ con cháu, để cho bọn nó cửa nát nhà tan. Các ngươi là làm phản,là mưu giết thái tử ta chọn lên làm thiên tử còn muốn ta phù hộ. Ta chỉ mặt từng tên răng dạy,tới đứa cuối cùng thì lại thôi vì nó im lặng từ lúc đầu.
- Phụ vương,đây là lần thứ hai người dạy bảo nhi thần,nhi thần thật lòng cảm tạ cũng chẳng dám mong người phù độ.
Đứa ít nói nhất lại cay độc nhất,nó nói vậy chẳng bằng từ nhỏ không ai nuôi dạy hay sao, ta … ta thực là như vậy.
Qua mấy mươi năm thái tử cũng là ta đón tới,khi phán quan xử định tội ngục hình. Hắn liền níu kéo ta van khóc kêu nài luôn miệng gọi phụ vương cứu con,nhưng ta bất lực đứng nhìn. Ta mang ký ức phụ thân hắn,phụ thân hắn chết rồi ta là Tử phán của u minh.
Bấy giờ ta mới hiểu,Câu Việt nơi ngục u minh là chịu hình,Bào cơ nấu canh ngày ngày cũng là chịu hình,còn ta chấp bút phán chết cho con cháu tự mình đưa chúng vào ngục tù ngày đêm nghe chúng ghào thét. Tử phán quan,danh hàm này có phải chăng là phạt hình cho ta.
Khả nhi lấy vợ sinh con,nàng đi rồi là ta ta đón. Nàng sống là thân nam nhi,chết hồn mang hình hài nữ nhân. Ta nhìn nàng mỉm cười,nàng gọi ta sư phụ. Nàng luân hồi vài kiếp,hồn đã không còn là hình dáng nữ nhi,tiểu Khả của ta năm nào đã hoàn toàn biến mất. Ngọc Thiền ơi Ngọc Thiền thì ra nàng hận ngươi tới vậy,năm đó thì ra nàng đau lòng đến vậy nên mới chọn cách này khiến bản thân hoàn toàn tiêu biến. Nhưng với ta vĩnh viễn trong ký ức nàng hãy còn đó.
Khương quốc lớn mạnh khi nào cũng tới hồi suy vi. Bọn con cháu vô năng thực làm ta tức chết,cơ nghiệp tổ tiên tiêu tan xương máu các tướng sĩ uổn phí,thực muốn đội mồ sống dậy. Ta vào mộng răng dạy chúng hỏi ta là ai,thật tức quá mà. Ta tới tổ miếu liền trông nơi thờ phung,quả thật khó mà thốt nên lời. Họa hình nơi trên hương án kia đúng là nhìn không ra mặt mũi gì. Ta đứng giữa cung điện xa hoa mà lòng cảm thấy lạc lõng,mất tất cả rồi,không còn gì nữa rồi. Ai,liệu còn có ai nhớ tới ngươi nữa đây Ngọc Thiền ơi Ngọc Thiền. Khả nhi,phải Khả nhi, “ sư phụ,con rất vui gặp người”, “ sư phụ đường về U minh sao toàn cỏ không vậy”, “ sư phụ thì ra người là đại quan nơi địa phủ,vậy mà đồ nhi cứ nghĩ ngài là sơn thần ở ngon núi hoang vu nào đó” thứ duy nhất ta còn chính là đây.
Nàng ấy từ hình hài tới linh hồn điều là của nam nhi rồi,nhưng ta chỉ mong một câu nói đó “ sư phụ người tới rồi con mừng quá”. Ta ra dáng đĩnh đạt,nén lại tâm trạng mất mát.
- Những gì ta dạy,con có luyện tốt ko.
Thằng nhóc kiếp này tên Du Long con một gia đình quan viên chính trực,âu cũng là phúc khí mấy kiếp ta bắt nó hành thiện mà được. Trăng cao đêm khuya,tiểu tử đi ngủ ta toan quay về thì hàn phong nổi lên mang theo cuồn cuộn âm khí tà ác. Ta theo gió mà lần tới trước phòng tiểu tử,xa xa trong góc đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm tiểu đồ đệ của ta. Con lệ quỷ này ta biết,mấy trăm năm qua địa phủ tổn hao biết bao nhân lực mà không làm gì được nó. Vô Phương ngươi cả gan đánh chủ ý lên đồ đệ của ta,Tử phán ta liều với ngươi.