Tiết trời sang xuân chim hót hoa nở nơi nơi, đất bằng Chung quốc máu chảy thành sông. Vua nước Chung mở thành đầu hàng,từ nay vong quốc. Ta từng hứa với Việt soái,nếu hắn diệt được nước Chung sẽ cho dựng lại Bào thành đáng tiếc hắn đi quá sớm.
Hắn một đời vì Bào cơ ra công đánh Côn Ngô. Tỷ Khê lại vì Bào cơ thành một đời hôn quân,còn ta thì vì một lời của nàng giành thiên hạ.
Khi ấy,Tỷ Khê bạo ngược Côn Ngô binh phát chư hầu thâu thành diệt quốc. Phụ thân đương chưc triều ca ra lời can gián liền bị đọa ngục khép tội tử. Ta thiếu thời khí thịnh dương túc,cạn suy liều mình mang thuộc hạ lẻn vào triều ca thành hòng cứu phụ thân. Bây giờ nghĩ lại thực ngu xuẩn,mang tấm thân đẫm máu ta dạo một vòng Ngô cung. Trời xui đất khiến thế nào ta lại gặp nàng,kẻ thù của ta ân nhân của ta. Nàng giấu ta dưới thân bên trong làn váy áo thị vệ đến rồi lại đi,còn với ta chỉ một khắc thời gian đó trời đất như đảo lộn.
Xuân phong thiếu niên thực không thoải mái mùi hương đó không thoải mái cảm giác đó quá không thoải mái,nhục,nhục nhã vô cùng.
- Ngươi là thế tử nước Khương,gan đủ lớn nhưng tài có đủ dùng.
Lời nàng cắt ngang dòng suy nghĩ của ta,tài chưa đủ dùng thực nữ nhân này hiếp người quá đáng. Ta muốn động cho nàng một trận,liền bị nàng đè lại mà mắng.
- Muốn chết sao thị vệ hãy còn chưa đi xa ở yên đó đi.
Ta bất lực dựa vào ghế mắng.
- Nữ nhân vô sỉ
Nàng liền gõ đầu ta.
– Thân trang bảy lớp làng váy ba tầng.
Ta càng bất mãn nữ nhân lẵng lơ này rồi.
- Nam nữ thụ thụ bất tương thân huống chi ngươi là gái đã có chồng.
- Khương quốc thái tử ngươi có muốn diệt Côn Ngô không.
Ta giật mình,nàng đây là đại nghịch bất đạo,âm thanh ta rít từ kẽ răng.
- Côn Ngô là thiên tử đại quốc,Khương quốc chư hầu chi phụ há có thể đại nghịch bất đạo thế ư.
Ta nghe một tiếng thở dài,nàng rót trà rồi lại nói.
- Trước Công Ngô có Mẫn Côi bạo ngược,trước Mẫn Côi có Hiệt Đại mê dâm,trước Hiệt Đại có loạn Tương Ung,Họa Thạch tộc Cổ Thành,nạn Phong thành Hỏa Đô. Thiên địa tạo hóa,vũ trụ xoay chuyển lấy đâu ra thiên tử đại quốc,tất cả điều là đánh giết có được.
Ta nghẹn,nghẹn thật rồi một thằng nhóc chưa đọc được bao nhiêu sách,con nhà công hầu ăn chơi như ta thực không cãi lại nàng.
- Ngươi thực ra là ai.
Không có có tiếng trả lời rất lâu sau ta nghe nàng nấc nhẹ,nữ nhân này khóc rồi.
- Ta…ngươi đừng khóc.
Ta nghe tiếng nàng lau lệ tất cả điều nuốt ngược vào trong.
- Tỷ Khê nói chỉ cần dâng ta cho hắn,hắn sẽ tha cho dân ta. Thật nực cười kiệu hoa vừa vào đất Côn Ngô lời hắn nói liền bay mất,phụ mẫu ta sinh diệt cùng nước. Ta thành kẻ vong quốc,bọn hắn nói ta lấy gà theo gà lấy chó nhưng có ai hỏi ta nào nguyện ý hay không. Nước diệt nhà vong,nam nhân các ngươi có thể vì nước vì dân,ta thân là công chúa chỉ có thể lau lệ hay sao.
Nàng là ai,nữ nhân dâng cho Côn Ngô rất nhiều nhưng Công chúa dâng cho Côn Ngô mà mất nước chỉ có một người, Bào cơ.
- Đại vương đến - tiếng thái giám lanh lãnh truyền vào,nàng liền giấu ta vào mật thất động tác này nhanh gọn dứt khoát bây giờ nghĩ lại có lẽ nàng đã làm rất nhiều lần mới thành thục như vậy.
Trong hầm tối không thấy được bàn tay nhưng động tĩnh bên ngoài lại nghe rõ vô cùng. Chốn phòng the lần đầu tiên ta đến,cũng lần đầu tiên vụn trộm nghe lén chuyện tư tình nam nữ,đối với xuân phong thiếu niên mà nói thực sự kích thích lắm lắm đa.
Hân hoan ái lạc quả thực một đôi cẩu nam nữ,có điều hình như bọn họ là vợ chồng rồi mà khoan lúc nãy nàng nói rất hận Côn Ngô vương kia mà sao giờ tỷ tê ái lạc thế kia. Nữ nhân này…
- Đại vương dự định xử lý Khương hầu thế nào.
Xử lý phụ thân,họ đang nói,là nàng cố tình sao.
- Theo nàng thì nên tính thế nào.
- Đại vương,chuyện quốc sự nữ nhân không nên can dự.
- Ha ha ha,ta cho phép nàng nói cứ nói dẫu sao nơi đây chỉ có hai ta chẳng phải trên triều.
- Nhược bằng đại vương cho phép thiếp xin tâu. Khương hầu tại triều bất kính ỷ mình tam triều lão thần vốn không xem đại vương ra gì,chi bằng mượn cớ này ta thử dạ nếu thuận thì giữ nếu nghịch thì diệt. Nhân tiện thế tử Khương quốc còn trẻ cạn suy nếu dấy binh nghịch phản,đại vương liền có cớ gồm thâu đại quốc Ngọc Thị Khương hầu. Còn như thế tử khuất phục,ấy là kẻ kém trí non tài lòng dạ nhu nhược dễ sai dễ bảo đó đại vương.
- Bào cơ,Bào cơ,nàng có thể nhẫn tâm thế sao. Hắn là lặn lội ngàn dặm từ Khương quốc tới đây đòi một cái công đạo cho Bào thành,cho phụ mẫu nàng đó.
- Đại vương thiếp đã là người của đại vương thì phải tâm tâm nhất nhất hướng về người,sao có thể vì chút tình riêng mà khác đi.
- Ha ha ha ha,tốt tốt Bào cơ của bản vương từ hôm nay nàng đừng gọi Bào cơ nữa hãy gọi là…Ngô phu nhân
- Đa tạ đại vương ban tên.
Nàng Bào cơ,ta thề hôm nay nhớ rõ cái tên này.
Qua một đêm giông tố,theo tiếng gọi ta lai tỉnh vừa thấy nàng liền nộ khí công tâm muốn mắn muốn chửi,muốn xuất cả quyền, phịch, nàng quỳ rồi. Nàng vái lại ta,nàng dập đầu rất mạnh rất nhiều da rách máu cũng tuôn rồi.
- Thiên hạ đại định,sau này lên ngôi thiên tử cúi xinh điện hạ cho phép Bào thành phục quốc,đây là tâm nguyện cả đời này của Bào cơ.
Sau đó,ta không bao giờ gặp lại nàng nữa,vương phụ đúng thực mất rồi là bị hành hình đau đớn tới chết. Nhớ lời nữ nhân đó,ta không động ta tuân phục,ta đợi.
Mười năm đời người dài đăng đẵng, triều ca thành khói lửa,ta lần nữa trởi lại nơi này. Cảnh vật hoang tàn thế đạo đổi thay,người cũ còn không.
Tỷ Khê bạo ngược,ngày càng điên cuồn thiên hạ đại loạn. Ta thống lĩnh chư hầu các nơi lấy cớ trừ bạo quân Tỷ Khê diệt yêu cơ Ngô phụ tiến đánh Côn Ngô.
Thù phụ thân đã báo,xác Tỷ Khê làm mồi cho quạ,Khương quốc trở thành thiên tử đại quốc nhưng ta vẫn còn thấy thiếu mất một ai đó.
Nơi ngục tối,nàng vẫn động lòng người như vậy.
- Nhiều năm không gặp Bào cơ vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Nàng vẫn là nàng năm đó nhưng có vẻ thanh thản lạ thường.
- Bào cơ tham kiến đại vương.
Ta đuổi hết thị vệ ra ngoài nhìn nàng ngắm nàng rất lâu.
- Ta muốn nàng như đêm đó,nói chuyện với ta là như vậy đã rất lâu rồi không ai nói với ta lời thật lòng.
Bào cơ khó hiểu nhìn ta,rồi nàng chợt khẽ cười.
- Bào cơ không còn là Bào cơ năm đó. Đại vương cũng không phải xuân phong thiếu niên khi nào,đã chính chắn rất nhiều trở thành bậc đại trượng phu rồi.
Phải thời gian,thời gian thay đổi con người cho dù gặp lại ta cũng không thể thấy được một bào cơ năm xưa nữa.
- Ngày mai, sẽ có người đưa nàng đi,sau này …đừng xuất hiện nữa.
- Đại vương muốn thả Bào cơ.
Ta nhìn vào bóng tối xa xăm quay lưng hướng về cửa ngục mà đi không để cho nàng nói tiếp nữa. Ta biết nàng sẽ nói gì nhưng ta không muốn nghe,thật không muốn. Ngươi nữ nhân này thế mà lại ôm chân ta thế ư,ngươi...
- Đại vương là dùng lý do gì để diệt Côn Ngô…
Ta liền cắt lời nàng
- Ta là đại vương là thiên tử triều Khương muốn giữ mạng một người thật...khó thế sao.
Bào cơ khẽ cười,nàng cười mà hai mắt nhòa lệ.
- Lòng Bào cơ đã chết rồi. Con ta là vương tử Tùng chỉ mong đại vương bảo bọc cho.
Ta...nàng thật muốn chết thế sao.
Nàng lại tiếp mà lạnh lùng đanh thép như dao nhọn cắt vào tim ta.
- Bào cơ là yêu cơ hại nước,chư hầu các nơi vì muốn giết Bào cơ mà cùng đại vương đánh Côn Ngô,không thấy Bào cơ chết há có thể yên lòng.
- Ta có thể sắp xếp…
- Vạn sự không nên liều,vì Đại Khương trường tồn một mạng Bào cơ có xá gì. Chỉ mong Bào cơ đi rồi Tùng nhi nhờ cả vào đại vương,còn có…
- Còn có gì ?
- Bào thành có thể phục quốc không.
Là năm đó,nàng dập đầu xin ta điều này hôm nay còn có vương tử Tùng.
Phong tuyết nổi lên rồi đêm nay khí hàn thật nhiều, lòng nữ nhân này thật vô tình.
Trời chưa vào đông Bạch sơn lĩnh đã đọng tuyết trắng,hàn phong đến sớm ào ào thét ghào. Nơi hình đài tiếng trống vang rềnh,Việt soái chính khí uy nghi trảm yêu cơ.
Tiếng trống ngoài xa muôn dặm ngang bướng càng rỡ ,một mực theo gió mà tới. Đêm hôm đó ,thái giám cung nữ mấy người bị đánh. Sau hôm đó, gian thần Côn Ngô diệt tộc mấy nhà. Thiên tử đại quốc không động thì thôi,mà đã động là máu chảy thành sông. Mặt trời vừa mọc,vương tử Tùng bị giải ra khỏi ngục lãnh chiếu chỉ tới đất tổ Côn Ngô nhận phong ba quận gọi là Ngô hầu,chỉ cần không phản không nghịch bình bình an tới già.
Thời gian cũng qua được mấy năm,hôm đó hàn tuyết nổi sớm đầy trời trắng xóa,hắn một thân giáp trụ đội phong sương mà tới quỳ trước ta.
- Công trạng thần có lớn
Ta hồ nghi
- Không có Việt soái nào có triều ta ngày nay
Hắn dập đầu phủ phục.
- Công ấy há có thể dựng lại Bào thành.
Ra là vậy,ra là vậy. Thì ra ngươi là người của nàng,nam nhân của nàng nào phải chỉ có mình…Tỷ Khê. Bào cơ thâm sâu sớm đã bố cục bên người ta kẻ này,vốn rằng dự định sau vài năm ổn định thế cục sẽ cho nàng như nguyện nhưng hắn lại không chờ được rồi. Đúng là võ phu lỗ mãn nhưng Việt soái là người tài ít ra cũng nên để hắn tận lực vài năm nữa.
- Yêu cơ với Bào thành vốn dĩ một thể,dựng Bào thành tức nhớ yêu cơ.Việt soái công cao nhưng chưa đủ.
Có lẽ hắn biết ta muốn gì nên hôm sau chẳng màn gió tuyết ra ngoài quan ải,thật hiểu tâm tư đế vương . Con người này không ngốc nhưng sao chỉ cần là việc của bào cơ thì trở thành kẻ ngốc. Dẫu sao,quả nhân cũng còn nhiều việc cho hắn đi làm. Tỷ Khê triệt phiên dẹp hầu,gồm thâu đất đai thì bị thiên hạ gọi là hôn quân bạo ngược. Ta cũng làm như hắn đó,người liền tụng một đấng minh quân.
Tư tưởng hắn không sai nhưng cách làm lại quá sai. Hắn mang quân đi đánh người,bức người ấy gọi là cướp. Còn ta,ta ép chúng làm phản ta diệt chúng danh chánh ngôn thuận.
Thời gian lần lữa thắm thoát đã qua mấy mùa xuân thu,tóc ta nay đã điểm sương giang sơn đại Khương to lớn gấp bội phần. Ngày hôm đó hắn lại đội tuyết mà đến,ngươi đã già rồi Việt soái à.
- Thần có thể phục Bào thành.
Bao nhiêu năm vẫn là câu nói đó,mái đầu ngươi trắng xóa gầy yếu mà cố chấp quá đỗi. Ta thẩn thờ nhìn đầy trời hoa tuyết,năm xưa ân duyên hai người chỉ một cái bánh bao mà khiến hắn cố chấp một đời không buôn thế sao. Ta nhìn cung điện đã phai màu sơn son,thời gian đã lâu đến vậy ư.
- Nước Chung làm phản,sang xuân khởi binh nếu Việt soái đại thắng Bào thành tất phục dựng.
Đáng tiếc đó cũng là lần cuối cùng ta thấy hắn nói cười. Mắt thấy Chung thành sắp sụp đổ,Việt soái lâm bệnh qua đời là chết trên đường về. Ta phong trưởng tử hắn là Việt hầu cai quản ba quận Châu Viêm,con thứ làm tự khanh,còn về việc Bào thành…
Đại thọ khi đó thật náo nhiệt,hoàng thành lễ nhạc tưng bừng,đèn hoa giăng kết pháo nổ vang rền,chỉ có điều quả nhân không tại nơi ấy. Lầu cao không người chỉ có trăng sao,năm nay con cháu vui đầy mà lòng quả nhân sao cô quạnh. Cuồn phong ào ào gào thét âm hàn xâm thực tận tâm can,ta nghe đâu trong màn đêm bao lời kêu gọi “mau về đi”.
Yến thọ chưa tàn cung chương đà khóc than,Vũ Đức thọ 60 tuổi băng hà tại lầu trích tinh.
Ta hỏi nàng ấy đến đón ta sao phải không,thật lòng quả nhân cũng mệt mỏi thật sự vô cùng mệt mỏi. Lồng đèn trắng phiêu linh, nhẹ nhàng mà ấm áp. Ta nương theo ánh sáng ấy, dõi theo bóng lưng nàng đi hết một đời người. Khi còn sống ta là bậc cửu ngũ chí tôn,lúc chết rồi chỉ phiêu phất nhạt nhòa. Nàng bây giờ là âm sai đại gia,còn ta đây chỉ là cô hồn nhỏ bé.
Âm phong giờ không còn lạnh lẽo,màn đêm sao trở nên ấm áp. Ta không nói,nàng cũng im lặng lồng đèn trắng lắc lư đi tới. Tiếng gió rì rào,cát vàng dưới chân biển hoa bỉ ngạng tới tận chân mây đua nhau khoe sắc,cứ vậy qua hết đường hoàng tuyền.
Nàng không phải Bào cơ đừng hiểu lầm lời ta,nàng là Khả nhi sơn thôn tiểu nữ. Năm đó,ta dẫn quân chinh phạt Côn Ngô chẳng may thất trận lẩn trốn rừng sâu. Là nàng cứu ta,nàng bảo mình không có tên ta liền gọi nàng là Khả nhi. Cái gì là nhất mực tình thâm khắc cốt ghi tâm,ta chỉ biết khi nàng bị chính mẫu thân hại chết tim ta như chết lặng thế giới dường như sụp đổ.
Chiến trận liên miên ta và nàng không có bao nhiêu ngày ân ái,mẫu thân nói đó chỉ là nốt điệm nhỏ trong cuộc đời đế vương của ta sau này mỹ nhân thiên hạ điều là của ta,một sơn thôn thiếu nữ thì có xá chi.
Có lẽ bà cùng phụ thân ta là liên hôn chính trị bà chưa bao giờ biết đến chân tình chân ái,hay trong cuộc đời bà chưa bao giờ xuất hiện. Còn cuộc đời ta,chỉ có 2 người cùng ta nói lời thật lòng,chỉ có một người tâm tâm nhất nhất hướng về ta.
- Khả nhi- âm phong bỗng nổi lên,lời ta trở nên nhỏ bé.
Một đời đế vương thốt một tiếng là vang động tứ phương,vậy mà chỉ hai chữ này sao khó khăn quá đỗi. Tiếng sóng hay tiếng người gào thét,bên bờ kia đá tam sinh sừng sững. Ta nhìn bia đá ngắm lại một đời,trong vô thức nước mắt ta rơi khỏi vành mắt hòa vào hư không rồi biến mất. Mãi sau này,ta mới biết đá tam sinh làm người rơi lệ,nồi canh mạnh bà thu lệ.
Nơi xa xa hẳn là cầu nại hà,tại trên cầu đứng một thư sinh áo trắng. Khả nhi bước tới hành đại lễ
- Sinh phán đại nhân.
Thư sinh kia khẽ gật đầu,thì ra là một vị phán quan.
- Hồn đã tới rồi à,cô đã tròn ước nguyện vậy có muốn ở lại đây làm thêm vài năm nữa không.
- Khả nhi không còn gì vướn bận,xin một chén canh đoạn hồng trần.
Nàng lại người kia một lại rồi quay sang lại ta ba lại.
- Đại vương khi xưa ra đi không một lời từ biệt khiến người ngày đêm nhớ nhung,thiếp thân thật có lỗi cùng người.
Nói xong rồi vái lại rồi nàng đứng lên đi thẳng không quay đầu lấy một lần. Phía xa xa khói trắng lượn lờ bên bếp lửa mập mờ ,nàng nhận một chén canh uống cạn theo âm sai nhập luân hồi.
- Khả nhi ở tại địa phủ trông ngươi một đời,độ ngươi một kiếp. Nàng cũng nhìn thấy mẫu thân ngươi lãnh nhân quả trời phạt,oán hận đã sớm tiêu tan. Tâm vốn đã tịch tình đã diệt,đưa ngươi một đoạn chỉ là chút vươn vấn hồng trần còn xót lại.
Lời hắn nói như gió thoảng bên tai,tâm ta giờ nơi phía trước trong vô thức bước lên theo nàng. Bộp,vật gì đó ngán chân ta,Sinh phán lại kinh hô kéo ta lại.
- Thì ra là ở đây,vậy mà tìm hoài không thấy đâu.
Ta trông ra trên tay Sinh phán là chiếc mão ô sa,có lẽ là ai đó đánh rơi. Sinh phán lao chùi mão ô sa rồi lại nhìn ta ân cần nói chuyện.
- Vài ngày trước Tử phán quyết định từ chức nhập luân hồi,ta tìm chiếc mão của hắn lâu rồi không thấy hôm nay thật trùng hợp thật có duyên.
Trùng hợp,ngài nghĩ ta là trẻ lên ba sao.
- Tiểu Khả trông ngươi một đời,ngươi có muốn bù đắp trông nàng hết kiếp này không.
Nụ cười ân cần của sinh phán khiến ta rùng mình,rõ ràng là gian thương. Sau ngày hôm ấy,ta chính thức trở thành chấp bút Tử phán quản chuyện dương thọ,thâu hồn.