- Sống khổ như vậy sao vẫn sống.
Hắn không giận nhìn nàng nồng hậu đáp.
- Phụ mẫu ta nào cho ta chết.
Nàng gật đầu lại hỏi.
- Ngươi có biết đánh nhau không.
Hắn ngông cuồn trả lời rằng.
- Ta có thể vì nàng đánh khắp thiên hạ.
Sau ngày hôm đó,hắn trở thành người của nàng theo nàng ra sức bảo vệ nàng.
Côn Ngô nước mạnh gồm thâu chư hầu trước diệt Tào sau vô ngôn đánh Tằng,giờ lại tới Bào thành. Bào hầu dân thư xin hàng,Côn Ngô lệnh dân công chúa Bào cơ. Ngày ấy mây che mặt trời ảm đạm,đoàn xa giá rồng rắn nối đuôi tiễn Bào cơ. Hắn cưỡi ngựa bảo vệ xe hoa,đi kề bên mà lòng chết lặng.
- Đã cách bào thành mười dặm,nàng có muốn khóc thì cứ khóc.
Bánh xe lộc cộc nặng nề lắc lư,trong gió cát tiếng nàng như có như không.
- Việt đêm nay và cho tới khi nhập Côn Ngô,ngươi hãy thủ hộ cho ta.
Hắn nắm chắc đao trong tay xiết chặc đến nỗi gân xanh thấy rõ cả, “ nàng không khóc,nhưng giọng nàng thê lương quá đỗi”.
- Vi thần tuân mệnh công chúa.
Trời chưa vào đông lá cây còn đó mà phong hàn đã nổi,tuyết rơi lưa thưa. Ngoài màng trướng ánh lửa bập bùng,bên trong liều bóng người may vá. Hắn sừng sững giữa trời đêm giá rét,nhỏ nhẹ mà ân cần.
- Chung quanh đây đã không còn ai,nàng muốn khóc cứ khóc nính nhịn trong lòng sẽ thành bệnh.
Ngọn lửa lêu xiêu nhảy múa trên than hồng phong hàn khua bông tuyết bay tán loạn,bên trong liều nàng khẽ nấc. Hắn biết lòng nàng đau,tỏ ra kiên cường thì có ít gì.
- Việt,ta đã tìm nơi gửi gắm cho ngươi,khi tới Côn Ngô ngươi đừng rời đi.
Hắn nhìn màng đêm tĩnh mịt,nuốt vào lòng mặn đắng gắn gượng thốt ra từng chữ.
- Vi thần tuân lệnh công chúa.
Trong liều may vá đã xong, thị nữ bước ra nâng áo mà nói.
- Đêm dài sương lạnh,công chúa bảo nô tì mang cho người chiếc áo ngự hàn mà dùng tránh cảm nhiểm phong hàn.
Tì nữ nói xong lui xuống. Hắn khoát chiếc áo mà lòng rét buốt,răng cắn vào môi đau đớn rỉ máu đêm dài cứ thế thầm lặng trôi.
Đoàn xa mã lộ trình chậm chạp,một tháng phong tuyết mới tới triều ca. Công chúa nhập Côn Ngô cung từ nay đã là người Côn Ngô,hắn theo nàng phân phó không rời triều ca mà nương nhờ hộ xa giá tướng quân Cô Viễn,vốn là thân hữu từng học chung với phụ thân nàng.
Trời vừa sang xuân hoa cỏ đua nhau khoe sắc thắm,Côn Ngôn xuất binh hạ liền Bào Thành. Phụ mẫu nàng cùng tồn vong với nước tự tận nơi đài cao. Hắn biết ngày hôm đó nàng khóc nhiều lắm,có lẽ đây là mùa xuân tan thương nhất. Côn Ngô chiến sự liên miên,lòng hắn cũng đã có tính toán.
Phong tuyết nổi mấy bận thu đông đổi vài lần,nước Côn Ngô xuất hiện một đại tướng quân trăm trận trăm thắng,triều ca thành cũng xuất hiện một yêu cơ mê hoặc quân vương. Ngày hôm đó,đại tướng quân hồi triều qua vườn ngự uyển diện kiến yêu cơ.
- Qua mấy năm Việt ngươi đã đổi khác.
Hắn cúi đầu chăm chăm nhìn nên đất trắng.
- Có ta nắm binh quyền,xem như một phần trợ lực cho nàng.
Nàng khẽ cười,giọng điệu có chút rẻ khinh lơ đãng phong tình.
- Với sự sủng nịnh của đại vương hiện thời ai có thể hại ta.
- Công chúa...- hắn chỉ có thể thốt lên như vậy,thiếu nữ thuần khiết khi nào sao đến nông nỗi này. Lòng hắn như lửa đốt,tức giận, hắn hận mình vô năng bảo vệ nàng. Công chúa Bào thành đã chết,yêu cơ kia lẳng lơ phong tình.
Đột nhiên chậu hoa bị nàng đập vỡ,tay ngọc chỉ hắn tức giận mắn.
- Câu Việt ngươi thật quá đáng dám khinh bạc bổn cung.
Sau hôm đó vườn ngự uyển hỗn loạn,thái dám cung nữ chết mấy người. Thiên nhan đà đại nộ,hạ lệnh giam Việt đại tướng quân vào tử lao.
Màng đêm giăng giăng,chốn lao tù lạnh buốt hắn thờ thẩn nhìn khung cửa sổ. Ánh trăng le lói rủ từng sợi bạc mong manh vào ô cửa nhỏ. Hắn tự hỏi lòng người là sâu bao nhiêu,chỉ nay mai nữa thôi chiếu lệnh từ triều ban ra hắn sẽ đầu lìa khỏi cổ,thật nực cười cho số phận mình. Trống canh điểm đêm về khuya,bóng dáng yểu điệu xuất hiện giữa ngục tù.
- Việt ngươi có hận ta chăng.
Câu Việt đờ đẩn cả người,muốn nói mà khó thốt nên lời.
- Công chúa...người đây là...Câu Việt nào dám.
Bào cơ tháo bỏ ngự hàn y gian vòng tay ôm chằm lấy hắn. Theo thói quen bao năm,hắn giật mình né tránh sụp quỳ.
- Công chúa cành vàng lá ngọc,Câu Việt thân lao ngục hôi hám sợ bẩn thân người.
Bào cơ nắm lấy hắn mạnh nẽ kéo lại,ôn nhu mà ôm ấp.
- Ngày nhập cung ta ưu sầu quạnh quẻ,lấy nước mắt rửa mặt. Tỷ Khê nhìn ta chán chường,vì thế mà hắn diệt Bào thành. Ta có lỗi cùng phụ mẫu,ta có lỗi với dân chúng Bào thành. Mãi đến sau này ta gặp được một người,là nàng ấy chỉ lối cho ta...
Hắn im lặng ngồi đó nghe nàng nói,nói rất nhiều chuyện trong những năm qua. Hắn biết đêm nay là lần cuối cùng gặp được nàng,sau này vĩnh viễn cách xa. Hắn nắm tay nàng,cố gắn xoa dịu nỗi đau mà nàng chịu đựng bằng hơi ấm bản thân mình. Áo lụa tung bay chốn tù ngục nam nữ giao hoan,nàng bảo rằng đời này là của Tỷ Khê duy chỉ đêm nay là người của Câu Việt. Nàng hỏi hắn.
- Thiên hạ sắp đại loạn,chàng có giúp thiếp diệt Côn Ngô.
Hắn sửng sốt nhìn nàng,không bảo có cũng chẳng bảo không.
- Nếu thực có ngày đó nàng phải làm sao đây.
Tiếng cú đêm vang vọng âm u ngọn gió lạnh thổi lùa khe đá,nàng nặng nề nhìn hắn khẩn này.
- Nếu có ngày ấy,ta mong người cầm đao là chàng.
Côn Ngô bạo ngược tru diệt chư hầu,trong nước yêu cơ hại trung thần. Khương hầu hàm oan mà thác,Võ Đức kế vị hiệu triệu chư hầu diệt bạo quân trừ yêu phụ.
Đỉnh Bạch sơn vào cuối thu phủ màu tuyết,hôm nay lá vàng đã lìa cành. Hắn được nàng cứu khỏi tử lao vì nàng đầu nhập triều tây Khương,khổ cực chinh chiến 10 năm. Ngày vào thành triều ca,hắn vừa mừng vừa lo.
Côn Ngô diệt rồi,thân nàng vươn xiền xích. Phong tuyết gào thét,tiếng người rềnh vang.
“ chém chém chém yêu cơ chém yêu cơ”.
Chốn hình đài cô quạnh,nàng nhìn hắn. Hắn nhìn nàng không thốt nổi một lời.
Đao thép lạnh nhướm tuyết sương đỉnh bạch sơn cây đã trơ cành. Hắn hỏi nàng mình làm có tốt không. Nàng nhìn hắn mỉm cười mà thanh thản làm sao. Hắn hỏi nàng còn tâm nguyện gì không.
Nàng nhìn trông bầu trời u ám đỉnh bạch sơn già nua mái đầu,đôi dòng lệ thấm nền đá lạnh.
- Ta chết rồi.Bào thành có được phục quốc chăng.
Chốn hình đài cô hồn than khóc máu tươi đà kết băng,một đao đó hắn hạ xuống đoạn tâm can,đoạn cõi lòng,đoạn nhân duyên,đoạn một đời.
Thời gian thấm thoát thoi đưa,Việt soái vì nước quên thân chinh chiến không ngừng công lao hiển hách. Vào hôm ấy đầy trời tuyết trắng,một thân giáp trụ người phục quỳ bên bệ rồng hỏi thiên tử
- Công trạng thần có lớn.
Thiên tử nhíu mày kiếm mà đáp
- Không có Việt soái nào có triều ta ngày nay.
Việt soái vái lại mà thưa
- Công ấy há có thể dựng lại bào thành.
Thiên tử mày kiếm càng sâu
- Yêu cơ và Bào thành vốn dĩ một thể,dựng Bào thành tức nhớ yêu cơ. Việt soái công cao nhưng chưa đủ.
Xuân hạ qua bao mùa thu đông đổi mấy bận,Việt soái thân mang giáp trụ mái đầu trắng tựa bạch sơn đội phong tuyết vào chầu thiên tử.
- Thần có thể phục Bào thành.
Thiên tử tóc đã hoa râm điểm sương khẽ nhấc tay mà thở dài,người nhìn trời tuyết trắng xa xa dãi Bạch sơn lúc ẩn lúc hiện ,nhìn cung điện xa hoa đà phai màu sơn son.
- Nước Chung làm phản,sang xuân khởi binh. Nếu Việt soái đại thắng Bào thành tất phục dựng.
Mùa xuân tuyết tan nắng ấm vạn vật sinh sôi cây cỏ nở hoa,cũng là lúc binh đao nổi lên.
Mở mắt nhắm mắt hết một ngày,mở mắt nhắm mắt đoạn một đời.
Hắn chết rồi,là chết trên chiến trường. Bào thành chưa phục quốc làm sao gặp mặt công chúa đây. Lồng đèn trắng lắc lư,hắn theo gió mà đi một đường tới hoàng tuyền vào điện u minh.
Phán quan xét sử tội hắn nặng lắm,đày vào ngục lãnh hình lột da. Hắn chẳng màng sụp quỳ dập đầu vái lại hỏi.
- Bào cơ công chúa Bào thành ở tại nơi đâu?
Thư sinh áo trắng từ ngoài điện đi vào,tất cả âm sai phán quan đồng cúi chào.
- Nàng tội nghiệt thâm sâu,ngày ngày cắt lưỡi xẻo thịt. Nếu ngươi nhất mực tình thâm cứ hãy chịu cho nàng.
Hắn nhất thời sửng sốt,chuyện của hắn người này tường minh. Hắn dập đầu tạ ân theo âm sai vào ngục u minh,gặp qua Bào cơ một lần lại một lần vĩnh viễn cách xa.
Tù ngục âm u,hỏa diễm thiêu đốt. Âm sai dụng hình,xẻo thịt lột da,cắt lưỡi. Nhắm mắt mở mắt,mọi thứ lại bắt đầu,đau đớn triền miên không bao giờ dứt. U minh âm u ngày tháng không rõ qua bao lâu,âm sai đổi mấy người,hôm nay kẻ đến hỏi hắn “ ngươi là ai”. Hắn mỉm cười nhẹ nhàn “ta tên Việt”,tay chân bị trói lần nữa âm sai bảo bắt đầu lần nữa,hắn lại la hét thê lương.
Hắn ngủ rồi lại thức,mờ mờ ảo ảo thấy mình rồng sửng sốt kinh hô.
- Đại vương sao người lại ở nơi này ?
Võ Đức mỉm cười với hắn,uy nghi mà nói.
- Quả nhân tuổi cao không trụ được,lần đầu tới U Minh trước thăm ngươi,sau thăm Bào hầu. Đáng tiếc ngươi tâm nguyện một đời lại không thể tận mắt thấy được ngày Bào thành phục quốc.
Hắn nghe vậy lòng vui mừng,mọi đau đớn điều quên mất một hơi buôn lỏng ngủ thiếp đi.
Hôm nay bất chợt rét lạnh,hình ngục đau đớn qua bao lâu lại bấy lâu không rõ,âm sai mới tới hỏi hắn “ ngươi là ai”.
- Ta...ta là ai ?
Phải hắn là ai,ngục u minh dài đăng đẵng khổ hình tiếp nối khổ hình,hôm nay hắn không nhớ mình là ai. Qua bao lâu lại bấy lâu,âm sai đổi người mới vẫn câu đó hỏi hắn “ ngươi là ai”. Tâm trí hắn lại ngân vang câu hỏi " ta là ai ?".
Nhắm mắt mở mắt lại một ngày xiền xích hôm nay đã tháo bỏ,hắc bạch vô thường tới đón hắn đi.
Ta là ai?
Hắc vô thường đeo mặt nạ âm lãnh muôn phần,Bạch vô thường tuấn mỹ vui cười dẫn đường.
Nhưng hắn vẫn tự hỏi mình “ ta là ai”,suốt dọc đường chỉ một câu đó. Hắn tự hỏi mình hỏi người mà không ai giải đáp.
Mạnh bà trang nghi ngút khói bếp,cô hồn xếp hàng rồng rắn chờ canh. Hắc vô thường tới vạch ra một lối, Bạch vô thường nắm tay hắn kéo lên mà bảo.
- Tử phán đại nhân trước khi đi có dặn bọn ta chăm sóc cho ngươi,đây coi như ưu tiên trước uống đi.
Hắn nhận bát canh trong vắt thơm lừng,nhìn người thiếu phụ đưa canh cảm tạ. Thiếu phụ nhìn hắn nhẹ nhàn cười.
Nàng là ai ?
Hắn nắm lấy tay người thiếu phụ thản thốt
- Nàng là ai ?
Thiếu phụ nhìn hắn ưu thương đôi dòng lệ thấm nhòa mi.
- Ngươi không nhớ ta,ngươi đã quên ta.
Hắn lắc đầu.
- Không ta không quên,ta nhớ rõ nơi hình đài nàng đã cười với ta...một lần của vĩnh viễn. Nhưng nàng là ai.
Bạch vô thường đẩy chén canh tới trước mặt hắn.
- Nàng là nợ,là duyên,là nghiệp của ngươi kiếp này. Uống một chén canh nhập luân hồi tất cả điều trả xong.
Hắn đặt chén canh lên bàn múc thêm chén nữa đưa cho thiếu phụ.
- Đi cùng ta.
Thiếu phụ ưu sầu cúi đầu khóc.
- Ta là ai ngươi còn không nhớ...
Chẳng đợi lời dứt hắn ôm trọn nàng vào vòng tay.
- Ngục u minh trả nợ nhân gian,ta quên đó danh hào,ta quên ta là ai, ta quên nàng là ai. Nhưng bóng hình đó ta vẫn nhớ nụ cười đó ta vẫn nhớ,chỉ cần nàng mỉm cười ta chẳng bao giờ quên.
Hai chén canh cạn rồi,vòng luân hồi mãi quay cửa luân hồi đóng mở. Hình đài năm ấy phủ bụi thời gian,bị phong tuyết năm tháng bào mòn nay chẳng còn.