• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Khúc Mộng Mộng và Tô Hưng Hoa kẻ xướng người họa. Vốn dĩ Triệu Hương Vân chuẩn bị trực tiếp không đếm xỉa gì đến họ, liền nhịn không được, trực tiếp mở miệng

“ Đồng chí Tô, đồng chí Khúc, hai người muốn khen đối phương, thì nên tìm một nơi không người mà khen. Cái gì mà gọi là vì người khác? Theo như tôi được biết, việc kéo phân, có hơn một công điểm, trong đội sản xuất rất nhiều người muốn làm, các người tranh mất việc làm cửa người khác, lại lấy được công điểm cao, hà tất phải dát vàng lên mặt mình, ca tụng hành động của bản thân mình?”

Lời này của Triệu Hương Vân nói ra, vốn dĩ Khúc Mộng Mộng còn đang khóc lóc liền dừng lại, như kẻ ngốc nhìn về phía Triệu Hương Vân. Biểu cảm đấy, muốn có bao nhiêu khôi hài liền có bấy nhiêu khôi hài!

Còn về phía Tô Hưng Hoa, biểu cảm trên mặt lại càng khó nhìn hơn. Hai kẻ nhìn chằm chằm Triệu Hương Vân, nửa ngày không nói chuyện.

Triệu Hương Vân vui vẻ rồi, cô chính là thích nhìn bộ dạng tra nam, tiện nữ nhận thua. Rõ ràng không phải là thứ gì, cứ muốn làm thành một bộ dạng bạch liên hoa thiện lương. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, trên đời này làm gì có việc nào tiện nghi như vậy?

Vài giây sau, đại khái là đã nghĩ ra lý do để tẩy trắng cho mình, Khúc Mộng Mộng lại một lần nữa giả bộ vô tội và yếu đuối

“ Đồng chí Hương Vân, cô ... sao cô lại có thể nói tôi như vậy? Việc của chúng tôi, thực sự là do chúng tôi xin đi làm, chúng tôi cũng thật sự là suy nghĩ cho mọi người!”

“ Đúng vậy, Hương Vân chúng tôi thật sự không hề có ý tư lợi!” Tô Hưng Hoa cố gắng hết sức giải thích.

Nhưng ai lại muốn nghe? Triệu Hương Vân không vui lòng nghe. Giang Vệ Dân lại càng không, từ sau khi đụng phải bọn họ, đến nửa chữ cũng không nói, cực kỳ an tĩnh.

“ Việc này không có liên quan gì tới tôi, không cần giải thích nhiều với tôi làm gì! Ngoài ra, gọi tôi là đồng chí Triệu, tôi với các người không thân thiến đến mức gọi ‘Hương Vân’!”

Nói xong lời này, Triệu Hương Vân liền nhìn về phía Giang Vệ Dân bên cạnh

“ Đi thôi, không khí ở đây quá tệ rồi!”

Giang Vệ Dân như cũ không nói lời nào, nhưng anh từ khi thấy Triệu Hương Vân và Tô Hưng Hoa làm phân rõ quan hệ, thì trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười.

Triệu Hương Vân gọi Giang Vệ Dân, cũng làm cho Khúc Mộng Mộng phảng phất như nắm được ngọn cỏ cuối cùng, ánh mắt yếu đuối của cô ta nhìn về phía Giang Vệ Dân

“ Đồng chí Giang, quan hệ giữa anh và đồng chí Triệu tốt như vậy, anh giải thích giúp tôi với, tôi thực sự là không hề có ý nâng cao bản thân.”

Giang Vệ Dân đến một ánh mắt cũng lười nhìn Khúc Mộng Mộng, một mình đi về phía trước. Nhìn thấy một màn này, Triệu Hương Vân thiếu chút nữa nhảy lên biểu thị Giang Vệ Dân lợi hại.

Người đàn ông này, không phải là thẳng bình thường, đàn ông bình thường nhìn thấy mỹ nhân trắng trẻo sạch sẽ, khóc lóc, thì ít nhất cũng sẽ an ủi một lát. Giang Vệ Dân không những không an ủi, đến ánh mắt dư thừa cũng không cho đối phương!

Có điều Triệu Hương Vân thích kiểu đàn ông thẳng nam như vậy. Là sát thủ của thánh mẫu bạch liên hoa, cô quyết định rồi, sau này sẽ đi theo Giang Vệ Dân, có ăn có uống, còn có thể giảm cân. Đi theo sau mông Giang Vệ Dân cho đến khi về tới cổng nhà.

“ Đồng chí Giang, vào nhà tôi uống chén nước không?” Triệu Hương Vân chủ động mời.

Giang Vệ Dân nghe thấy lời mời của Triệu Hương Vân, ánh mắt sáng lấp lánh, đưa cái gùi cho Triệu Hương Vân.

“ Tôi đi làm việc đây!”

Ném xuống lời này, liền nhanh chóng chạy đi, giống như ở phía sau có mãnh thú đuổi theo vậy.

Triệu Hương Vân không hiểu ra sao cả, nhìn bóng lưng Giang Vệ Dân rời đi, lẩm bẩm một câu

“ Làm việc có sức hút lớn như vậy sao? Vội vàng ròi đi như vậy?” cảm thán xong, liền quay người đi về nhà

“ Mẹ, con về rồi đây!” Triệu Hương Vân lớn giọng nói. Chỉ trong chớp mắt, Trần Ngũ Nguyệt từ trong nhà chạy ra

“ Hương Vân, bảo bối, con cuối cùng cũng về rồi!” Trần Ngũ Nguyệt tiến lên, cẩn thận quan sát Triệu Hương Vân. Giống như chỉ đi ra ngoài một lức thôi mà Triệu Hương Vân đã thiếu đi một miếng thịt vậy. Nhìn nửa ngày, nhìn thấy Triệu Hương Vân có thể đi lại, chạy nhảy, trái tim treo lơ lửng mới hạ xuống được.

“ Có đói không? Mẹ để lại thức ăn cho con, là cá. Bố con bảo đội trưởng đội sản xuất bên cạnh để lại cho chúng ta, mẹ hấp lên cho con rồi, còn cả một con!”

Trần Ngũ Nguyệt nói vô cùng đắc ý, nhưng trong mắt Triệu Hương Vân, đây là một việc vô cùng đau đầu. Thử hỏi xem có nhà nào chuẩn bị đồ ăn ngon, lại chỉ để cho con gái ăn? Đến bản thân mình, người đàn ông của mình, con trai mình đều bị cho ra rìa?

“ Mẹ, người đừng như vậy, nấu đồ ăn ngon, mọi người trong nhà cùng ăn. Mẹ với bố ngày nào cũng vất vả như vậy, anh trai con, hai chị dâu, ngày nào cũng kiếm công điểm. Lại nói, một mình con không ăn được nhiều như vậy!” Triệu Hương Vân nói đạo lý với Trần Ngũ Nguyệt.

“ Con gái ngoan, sao con lại làm thế? Con là con gái bảo bối trong nhà, trong nhà có đồ gì ngon, không để cho con ăn thì cho ai ăn? Con yên tâm, mẹ với bố con không có ý kiến.” Trần Ngũ Nguyệt vỗ ngực đảm bảo.

“ Vậy các anh trai thì sao? Mẹ không sợ các anh ấy đau lòng sau?” Triệu Hương Vân hỏi

“ Chúng đau lòng cái gì? Mẹ đã sinh ra chúng, nuôi nấng chúng!” Trần Ngũ Nguyệt lý lẽ đặc biết ngay thẳng. Mặt khác một bộ dạng giống như Triệu Hương Vân phải chịu uất ức vậy. Đưa tay ra đón lấy gùi của Triệu Hương Vân, hỏi về nhưng việc đã xảy ra trong Huyện Thành. Triệu Hương Vân thật thà đem việc hôm này phát sinh nói cho Trần Ngũ Nguyệt, đương nhiên cô giấu việc đi chợ đồ cũ, và việc làm giao dịch làm ăn với người khác.

“ Mẹ, lức con đi mua khóa cung tiêu xã nói, mua khóa cần phải có phiếu công nghiệp, con không có.”

“ Ôi chao, con cần phiếu công nghiệp? Nếu không mẹ đánh điện báo cho cậu lớn của con, để cậu con gửi về đây một ít? Trước đây mẹ cảm thấy, chúng ta ở dưới nông thôn, cũng không có nơi nào cần dùng đến phiếu công nghiệp, nên không bảo các cậu con gửi, chỉ cần chút phiếu lương thực, và phiếu vải, phiếu dầu, không nhiều nên mẹ cầm đi đổi thành dầu ăn rồi!”

Trần Ngũ Nguyệt giải thích với Triệu Hương Vân.

“ Đừng, không cần đâu! Cậu lớn, với các dì đều là người ở trong Thành, nơi cần dùng đến phiếu công nghiệp rất nhiều, lần sau con đi vào Huyện Thành mua khóa cũ cũng được!” Triệu Hương Vân nói

“ Cần khóa cũ? Con gái ngoan, con không phải là không thích dùng đồ của người khác đã dùng qua hay sao?” nguyên chủ có chút giả tạo, đồ gì cũng muốn là đồ tốt, muốn đồ mới. Quần áo cũng vậy, giầy cũng thế, cho đến chậu rửa mặt, cũng phải muốn là chậu tráng men, đồ mới thì mới dùng.

Trần Ngũ Nguyệt chỉ có một đứa con gái, nuông chiều từ nhỏ đến lớn, nên cũng biết rõ tính cách của con gái mình, luôn theo ý cô. Lần này, bà vừa nghe Triệu Hương Vân muốn đồ cũ, nghĩ cũng không nghĩ, liền đem nghi hoặc của bản thân nói ra.

Triệu Hương Vân ngẩn người, bận rộn nói

“ Mẹ, con trước đây tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết được cuộc sống của mọi người đều trải qua rất khó khắn. Hôm nay con đi vào Huyện, có một bé trai ba bốn tuổi, nhìn thấy con ăn trứng gà luộc, thèm đến khóc lên. Con nhìn thấy cuộc sống mà nó trải qua, lại nhìn bản thân mình, liền cảm thấy bản thân mình quá hành phúc rồi, có một bà mẹ đối xử với mình tốt như vậy. Nhưng mà mẹ, cuộc sống con trải qua tốt cũng không thể để cho cậu và các dì chịu thiệt đâu ạ!”

Những lời vỗ mông ngựa của Triệu Hương Vân vô cung đặc sắc, đem Trần Ngũ Nguyệt khen lên tận trời, nói đến mức Trần Ngũ Nguyệt sắp khóc đến nơi. Bà ấy cũng không đề cập tới phiếu công nghiệp nữa, ngược lại còn nói với Triệu Hương Vân

“ Nói đến khóa cũ, chỗ mẹ có, con đợi một chút, mẹ đi lấy cho con!”

Trần Ngũ Nguyệt đi vào phòng, một lát sau cầm ra hai cái khóa cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TD
Thùy Dung24 Tháng ba, 2022 17:03
Nhanh ra tiếp đi add
LT
Le Thảo24 Tháng ba, 2022 16:51
Dịch giả cho m xin lịch ra chương với ạ.
BÌNH LUẬN FACEBOOK