– Thì…hôm đó tôi đau bụng quá nên mới quên báo ông một tiếng thôi mà…- Nhớ đến buổi tối điên cuồng hôm ấy Lâm Triết lại xấu hổ muốn chết, không nghĩ tới có ngày mình có thể làm chuyện như vậy ở nơi công cộng, đã vậy khi trở về cũng không được tha, còn bị tên cầm thú Triệu hành hạ đến hơn 3 giờ sáng mới được ngủ.
– Không trách cậu, nhưng tối nay phải mời tôi một bữa cơm ở nhà cậu.
– Cái này…- Lâm Triết tỏ ra khó xử-…thực ra, tôi chuyển nhà rồi.
– Chuyển nhà? – Trần Vũ mở to mắt kinh ngạc – Sao đột nhiên lại chuyển nhà? Mà cậu chuyển đi đâu?
– Chuyển đến nhà bạn trai của tôi…- Lâm Triết gãi đầu, cậu cũng biết Trần Vũ sẽ phản ứng như vậy mà. Mọi chuyện phải quay trở lại sáng hôm qua…
*Sáng Chủ Nhật*
Lâm Triết ôm cái đầu đau nhức mơ màng tỉnh lại, thực ra không chỉ đầu mà toàn thân cậu hiện tại đều vừa đau vừa mỏi như muốn rã rời xương cốt như muốn nhắc nhở cậu về cuộc “lăn lộn” trên giường tối qua. Xoay qua bên cạnh đã thấy khuôn mặt đang cười thỏa mãn của tên đáng ghét nào đó:
– Bảo bối ngoan, chào buổi sáng.
– Con mẹ nhà anh, tên cầm thú biếи ŧɦái, đồ t.inh tr.ùng thượng não – Cơ thể có thể mệt nhưng cái miệng độc địa của Lâm Triết vẫn còn sung sức lắm.
– Có vẻ tôi không đủ thỏa mãn em, đến mức em phải đến bar tìm niềm vui nhỉ – Triệu Phó Đằng bóp má cậu, ép Lâm Triết nhìn thẳng vào mình.
– Tôi vào đó thì liên quan gì đến anh, tôi nhớ là trong điều khoản có ghi “không được can thiệp tới đời sống riêng tư của đối phương” mà nhỉ – Lâm Triết nhếch môi cười khinh bỉ, gạt tay hắn ra.
– Đừng có quên bây giờ em đang là tình nhân của tôi, nên an phận một chút, vào những nơi như vậy, nếu bị làm cho dơ bẩn, bảo tôi làm sao tiếp tục chơi em? – Triệu Phó Đằng nổi cáu, lật ngược đè chặt Lâm Triết, hung ác nhìn thẳng vào mắt cậu. Đồ chơi của hắn, hắn chưa chơi chán, không thể để kẻ khác động vào được.
– Lo tôi bẩn? Con mẹ anh có tư cách gì sỉ nhục tôi?- Lời nói của hắn giống như một lời phỉ báng, Lâm Triết trừng mắt với hắn, đanh thép phản bác – Không phải Triệu đại thiếu gia cũng tới đó sao? Có lẽ cũng chơi qua không ít người, vậy ai mới là kẻ dơ bẩn đây?
– Em…- Triệu Phó Đằng cứng họng không cãi nổi-…Từ hôm nay chuyển tới đây ở, buổi tối ngoan ngoãn ở trong nhà đợi tôi về, cấm em ra ngoài tụ tập buổi tối.
– Anh dựa vào cái gì để bắt tôi phải nghe anh – Lâm cười nhạt
– Dựa vào cái này…- Triệu Phó Đằng lôi ra chiếc điện thoại, màn hình sáng lên, chiếu đoạn phim mà Lâm Triết đóng vai chính trước mặt cậu – Đã đủ để bắt em nghe lời chưa?
– Đồ bỉ ổi – Lâm Triết cắn răng, hai mắt nhắm lại không muốn xem thêm một giây nào của đoạn phim kia nữa.
Cứ vậy, Lâm Triết bị ép buộc tới nhà Triệu Phó Đằng ở, bắt đầu cuộc sống mới ở đây.
Một ngày học kết thúc, Lâm Triết nhìn đồng hồ mới chạm đến con số bốn giờ chiều, thở dài ngao ngán. Cậu không muốn về cái căn biệt thự to đùng đó, nhìn cái bản mặt vênh vào của Triệu Phó Đằng, mặc dù hắn đã dặn cậu về sớm, còn nói cậu nấu cơm cho hắn nữa chứ, nhưng đâu có nghĩa cậu sẽ nghe theo hắn.
Lâm Triết quyết định tắt nguồn điện thoại, chạy qua dãy nhà khác tìm Trần Vũ. Vừa bước ra khỏi giảng đường đã thấy thấp thoáng bóng người cao cao đang đi xuống cầu thang:
– Trần Vũ à, đợi tôi với…Oa…- Cậu vội vàng chạy theo Trần Vũ xuống cầu thang, ai ngờ vừa định bước xuống đã hụt chân, bỗng chốc cảm nhận cơ thể bị trọng lực hút xuống – “Thôi chết…”
– Bộp!
– “Sao lại…không đau?” – Hai mắt đang nhắm tịt của Lâm Triết dần mở ra, cứ tưởng là một màn lộn nhào từ đầu cầu thang đến cuối cầu thang rồi chứ.
– Không sao chứ…- Bóng người phủ lên Lâm Triết, cậu ngẩng đầu lên nhìn, là Trần Vũ. Anh đã kịp thời quay lại khi Lâm Triết bị ngã, cũng may là Trần Vũ phản ứng nhanh, lao lên mới đỡ được cậu. Tay anh đang ôm eo cậu khẽ run rẩy, như đang bất an – Nguy hiểm thật đấy…
– Không…không sao, cảm ơn ông…- Ánh mắt sâu thẳm của Trần Vũ nhìn thẳng Lâm Triết khiến cậu có chút ngượng ngùng.
– Lần sau đừng có hấp tấp như vậy, ngốc chết đi được – Trần Vũ thở phào một tiếng, tự nhận thấy tư thế khó xử, bàn tay từ eo chuyển lên vai Lâm Triết – Có bị thương chỗ nào không?
– À không…A…- Lâm Triết níu lấy lan can muốn đứng dậy, nhưng cổ chân trái đột nhiên nhói lên, khiến cậu không khỏi nhíu mày lại. – Hình như chân trái bị trật rồi…
– Haizzz…tìm một chỗ ngồi đã…- Trần Vũ xoay lưng về phía cậu, cúi người xuống.- Lên đi, tôi cõng cậu.
– Ồ, được…- Dù hơi xấu hổ nhưng Lâm Triết vẫn thuận theo, leo lên lưng Trần Vũ, để anh cõng cậu đi xuống dưới, thầm cảm thán – “Vai cậu ấy rộng thật đấy…”
– Ngồi xuống chỗ này đi…- Trần Vũ đặt Lâm Triết ngồi xuống một băng ghế dài, quỳ xuống kiểm tra vết thương cho cậu. Anh vén ống quần jeans lên, để lộ cổ chân đã sưng đỏ – Thật là, sưng cả lên rồi…
– Không sao, cũng không đau lắm…Ui da…
Trần Vũ đỡ chân cậu đặt lên đùi mình, cẩn thận xoa nắn nhẹ, nghe tiếng kêu của cậu liền nhíu mày:
– Vậy mà bảo không đau à?
– Không chạm vào là không đau mà…- Lâm Triết cười trừ, ngoan ngoãn để anh xoa mắt cá chân cho mình – Trần Vũ này…
– Sao thế? – Trần Vũ nãy giờ vẫn đang chuyên tâm nắn cổ chân cho Lâm Triết, động tác cẩn trọng từng chút một, sợ làm đối phương bị đau.
– Có ông ở cạnh tốt thật đấy, rất có cảm giác được bảo vệ – Lâm Triết ngây ngô cười, nói ra hết những gì mình nghĩ.
– “Vậy tại sao em không chọn tôi?…” – Cử động của Trần Vũ khựng lại, rồi tiếp tục nắn bóp, im lặng một lúc, rồi đứng dậy, vò tóc cậu, nở một nụ cười, giấu đi vẻ mặt khó coi của mình – Tự dưng nói cái gì vậy hả? Định nịnh nọt?
– Không có, tôi nói thật mà, ai mà được làm người yêu của ông sẽ hạnh phúc lắm đó…- Lâm Triết vô tư đáp lại
Câu nói của cậu giống như mũi dao khứa vào trái tim Trần Vũ, cảm giác đau nhói đè nặng trong lồng ngực. Anh ngắt lời cậu, một lần nữa quỳ gối xuống:
– Leo lên đi, tôi đưa cậu đi mua thuốc.