Với Trần Vũ: Được, lát nữa gặp
Với Triệu Phó Đằng: Đồ đáng chết, anh đi chết đi.
Xong liền tắt điện thoại, tập trung học tập.
– Vào lúc đó, phòng Tổng Giám đốc tập đoàn X-
Cố Mặc mang bản kế hoạch bước vào liền thấy ổng chủ đang nhìn điện thoại cười nham nhở, có chút khó hiểu. Cậu cũng không để tâm, trực tiếp trình bày kế hoạch hôm nay với Triệu Phó Đằng:
– Lịch trình hôm nay là buổi sáng họp Hội đồng quản trị, đến khoảng 2 giờ chiều sẽ đến công trường xem xét tiến độ, 4 giờ sẽ đàm phán kí hợp đồng với La tổng, dự kiến hoàn thành lúc 6 giờ chiều, sẽ đi ăn tối cùng ông ấy ngay sau đó…
– Hết rồi chứ? – Triệu Phó Đằng đột nhiên ngắt lời Cố Mặc, tối nay hắn phải về chơi đùa cùng con mèo nhỏ của hắn.
– La tổng rất thích đi tăng hai, đặc biệt là những quán bar, tôi đã đặt lịch ở quán bar XS rồi.
– Haizzz…- Triệu Phó Đằng chán chường thở dài một tiếng – Được rồi cậu đi ra ngoài đi
Lâm Triết cùng đám người cùng khoa ăn uống no nê, mới bữa tối mà mấy đàn anh đàn chị đã nổi hứng uống rượu, cậu cũng mời qua mời lại cũng phải uống mấy chén. Tửu lượng của Lâm Triết thực sự không tốt, mới uống vài chén rượu đã cảm thấy lâng lâng, hai má nhiễm hồng rồi.
Trần Vũ cũng biết Lâm Triết không uống được rượu, định bụng sau khi ăn tối sẽ đưa cậu về nhà, nhưng các tiền bối ham vui khoa cậu còn lâu mới để hai người về. Mẫn Ngọc cũng không còn tỉnh táo nhưng vẫn hào hứng, đứng hẳn lên hô to:
– Cuộc vui là phải có đủ người, không ai về hết, chúng ta phải đi tăng hai – Rồi quay sang nói với Lâm Triết và Trần Vũ – Để chị cho mấy chú em biết thế nào là cuộc sống về đêm của người trưởng thành.
Thế là nhóm người ăn tối xong, lại chèo kéo nhau đi tăng hai, để rồi kết quả là Lâm Triết khù khờ ngồi ngốc một chỗ uống nước ép hoa quả trong ánh đèn nhấp nháy cùng tiếng nhạc xập xình của quán bar. Cậu ngồi đó ngẩn ngơ nhìn mấy vị tiền bối đang nhún nhảy quên trời quên đất kia mà lại không biết mình cũng đang bị một ánh mắt khác nhìn chằm chằm.
– Này cậu bé, không khí náo nhiệt như vậy mà cậu chỉ ngồi đây à? Không định ra đó quẩy sao?
Lâm Triết ngẩng mặt, một cô gái đứng trước mặt cậu, tay nâng ly rượu, mỉm cười. Khác với những cô gái ăn mặc gợi cảm trong quán bar, người phụ nữ này vừa trầm ổn lại vừa trưởng thành, trên người còn khoác một bộ vest lịch sự. Cô rất tự nhiên lấy đi ly nước hoa quả của Lâm Triết, thay vào vị trí ly nước bằng ly rượu trên tay cô:
– Chị là ai thế? – Lâm Triết nhướn mày khó hiểu, nhưng thấy chị gái trước mặt trông có vẻ đây tin, nên cậu không nâng cao cảnh giác.
– Là người lạ, thấy cậu đáng yêu thôi. Có được không? – Cô gái cầm chai rượu trên bàn, tự rót cho mình một ly – Vào bar là phải uống rượu.
– Ồ…- Nhìn ly rượu màu mật ong óng ánh trong ly, Lâm Triết nâng lên ngửi thử, mùi cũng rất thơm và dễ chịu, không hề nồng gắt như rượu cậu uống ở quán ăn. Nổi hứng tò mò, cậu liền uống một hơi hết sạch ly rượu. Cũng dễ uống thật đấy.
– “Sao lại ngây thơ vậy? Ai mời gì cũng uống sao?” – Triệu Phó Đằng chăm chú nhìn về phía Lâm Triết.
– Làm thêm một ly chứ? – Thấy hành động dứt khoát của Lâm Triết, cô gái rất hài lòng, lại định rót thêm cho cậu một ly thì một bàn tay khác đã chặn miệng ly lại.
– Xin lỗi, cậu ấy không uống được rượu – Trần Vũ vừa rời đi một lát, quay lại đã thấy Lâm Triết bị người ta chuốc rượu, liền vội vàng ra mặt ngăn cản.
– Vậy sao? Tôi lại thấy cậu ấy uống rất ngon lành mà – Người phụ nữ nhún vai, an phận rời đi, trước khi đi không quên tạm biệt Lâm Triết – Cậu bé đáng yêu này, gặp sau nhé.
Trần Vũ thở dài, Lâm Triết sao lại dễ dụ như vậy? Đúng là ngốc không sợ bị lừa mà. Anh lắc đầu quay sang cậu, liền thấy Lâm Triết đã gục xuống mặt bàn rồi:
– Lâm Triết, cậu không sao chứ?
– Không…không sao…- Ban đầu khi uống ly rượu đó, Lâm Triết chỉ cảm thấy nó thật ngon, giống như rượu hoa quả, thêm chút đắng chát mà thôi. Nhưng một lúc sau, cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng, đầu óc lâng lâng mơ màng.
Trần Vũ lay lay cậu, rồi nâng mặt cậu lên xem xét, hai má đã bị men rượu hun cho đỏ bừng cả rồi, sắc đỏ còn lan đến hai tay, xuống cổ, trông ngon miệng khiến người ta muốn cắn. Trần Vũ lén nuốt xuống một ngụm nước bọt, kiềm chế để không đi quá giới hạn với Lâm Triết.
– Cậu say rồi đấy, để tôi đưa cậu về – Anh ôm Lâm Triết đứng dậy, choàng tay cậu qua vai mình, tay giữ chặt eo cậu, thì thầm bên tai cậu – Nào, về thôi.
– A…khoan…- Đột nhiên hơi thở Trần Vũ phả lên tai cậu khiến Lâm Triết giật mình, bối rối đẩy anh ra -…Tôi, tôi vào WC một lát…
– Để tôi đưa cậu đi..
– Không cần, tôi tự đi được…- Lâm Triết vội vàng từ chối rồi lảo đảo đi ra ngoài, hai chân đứng không vững nên phải vịn tay lên tường, dò dẫm từng bước.
Từ vị trí đắc địa của bàn vip, mọi cử chỉ hành động của Lâm Triết và Trần Vũ đều bị Triệu Phó Đằng nhìn rõ. Hắn chầm chậm siết chặt ly rượu, rồi đặt mạnh nó xuống bàn, đứng dậy chỉnh lại trang phục đã bị cô nàng ngồi cạnh làm cho xộc xệch. Hắn nói với cô gái vừa chuốc rượu Lâm Triết vừa mới trở lại:
– Cô và Cố Mặc ở lại tiếp đãi La tổng cẩn thận, tôi có việc phải đi – Rồi quay sang La tổng đang mải mê chơi đùa với người đẹp – La tổng, thật ngại quá, tôi có việc phải đi bây giờ, chi phí hôm nay tôi sẽ trả, ngài cứ ở lại chơi thoải mái.
– Được được, đi đi, đi đi – La tổng xua xua tay
Triệu Phó Đằng vừa định rời đi, cô gái nãy giờ phục vụ hắn vội kéo vạt áo hắn lại, õng ẹo ủy khuất nhìn hắn:
– Triệu tổng, không phải đã nói đêm nay sẽ ở cùng em sao? Sao ngài lại về rồi?
– Ngoan nào, hôm sau sẽ bù đắp cho em, sẽ cùng em “vui vẻ” một đêm – Triệu Phó Đằng nâng cằm cô ta hôn lên môi, dỗ dành vài câu rồi rời khỏi.
Trong WC của quán bar, Lâm Triết đang cúi đầu tạt nước lạnh lên mặt mình nhưng cậu cũng không tỉnh táo hơn là bao. Vì thế Lâm Triết không hề phát hiện phía sau mình vừa xuất hiện một người nữa.
– Lâm Triết, chơi có vui không?
Giọng nói vang lên khiến cậu thấy quen quen, nhưng lại tưởng mình bị ảo giác nên liền mặc kệ, rửa mặt xong liền ra cửa chuẩn bị đi về:
– Say rồi…giờ còn nghe thấy tiếng của tên biếи ŧɦái Triệu Phó Đằng nữa…
Chưa kịp đi được mấy bước, một lực đạo mạnh mẽ lôi Lâm Triết vào một buồng vệ sinh khiến cậu hoảng hốt. Tên đàn ông khóa cửa lại, ép sát cậu len cánh cửa, khóa hai tay cậu lên phía trên đỉnh đầu:
– Lâm Triết, mới nửa ngày không gặp mà em đã không nhận được tôi rồi?
– Triệu…Triệu Phó Đằng?
Bên ngoài là tiếng nhạc cùng tiếng hú hét ồn ào của quán bar, trong không gian yên tĩnh hiếm hoi là WC lại vang lên những tiếng động kì quái khác.
– Ưʍ…Hahh…Triệu Phó Đằng…anh…- Lâm Triết bị Triệu Phó Đằng ép sát lên cánh cửa, hắn điên cuồng nhào đến chiếm giữ môi cậu. Lâm Triết muốn giãy dụa, nhưng như mọi khi, khí lực quá lớn của Triệu Phó Đằng khiến mọi cố gắng của cậu đều vô ích – Hưʍ…anh buông ra…
Triệu Phó Đằng nhiệt tình gặp nhấm môi lưỡi cậu, đầu lưỡi hắn xông vào trong khoang miệng, càn quét mọi ngóc ngách, quấn lấy lưỡi Lâm Triết giao hòa. Chẳng mấy chốc Lâm Triết đã bị hắn hút sạch dưỡng khí, nước mắt sinh lý bắt đầu ứa ra từ khóe mắt, lúc này hắn mới chịu buông tha, tách khỏi môi cậu, kéo theo một sợi chỉ bạc.
– Ha…anh có bị điên không? – Lâm Triết nổi cáu – Đây là nơi công cộng mà anh làm cái trò gì vậy hả?
– Hôn em – Hắn ta tỉnh bơ trả lời, bàn tay hư hỏng lần mò xuống dưới bóp hai trái đào căng tròn – Em để cho người khác ôm em, chuốc rượu em, có đáng bị phạt không?
– Phạt cái đầu anh! Mà sao anh biết…anh theo dõi tôi đấy à?
– Vậy là em thừa nhận rồi? – Triệu Phó Đằng nhếch môi cười, nhanh thay kéo khóa quần của Lâm Triết, xoa bóp phân thân bên dưới qua lớp qυầи ɭóŧ.
– Ah…anh…chúng ta đang ở ngoài, không được làm…- Lâm Triết luống cuống khép chặt hai đùi.
– Miệng thì từ chối…nhưng mà cậu bé của em sao lại cứng rồi? – Hắn ta ranh mãnh thì thầm sát tai cậu, rồi ngậm lấy vành tai mà **** ***.
– Tôi…tôi không có…Ưʍ…- Lâm Triết yếu ớt phản kháng, những lời nói vô lại của hắn khiến cậu xấu hổ tới mức làn da trắng tràn lan những mảng màu hồng phấn.
Triệu Phó Đằng rất thích nhìn Lâm Triết thế này, miệng thì từ chối nhưng cơ thể lại rất thành thực. Môi hắn trượt dần xuống dưới, từ tai, qua cổ, rồi xương quai xanh, nơi nào cũng tham lam cắи ʍút̼, để lại một loạt những dấu vết mờ ám.